Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1918: Thắng Được Thành Hồng Cố Dễ Dàng (2)

“Vì cái gì?” Đây cũng là vấn đề của Khương Vọng.
Quá trình chiếm thành Hồng Cố mặc dù tương đối ung dung, nhưng nói thế nào thì đây cũng là một tòa thành lớn, giá trị không hề thấp chút nào.
Thế mà Trọng Huyền Thắng lại giống như hoàn toàn không có ý định ở đây làm văn vẻ gì.
Hắn ta chỉ làm ba việc.
Đệ nhất, phá hư hộ thành đại trận, phá hủy tài nguyên chiến tranh cất giữ trong thành trì.. Mở rộng phủ khố, có thể mang đi toàn mang đi, kéo không đi thì hủy diệt hoàn toàn.
Thứ hai, thả ra toàn bộ phi thú truyền tin chiến tranh của thành Hồng Cố, viết rất nhiều phong cầu viện, toàn bộ đóng dấu chồng ấn thành chủ.
Thứ ba, sau khi xua đuổi quân coi giữ phá hư hộ thành đại trận, bức bách bọn hắn quy hàng. Sau đó đem những thành vệ quân đầu hàng này chia ra, ngay tại chỗ tuyển chọn tướng lĩnh thống ngự, đông một quân, tây một quân, trò đùa ác thúc đẩy bọn hắn, đi tiến công những thành gần khác.
Hơn nữa, chuyện cuối cùng này, Khương Vọng hoàn toàn không nhìn ra ý nghĩa của nó.
Dùng ngón chân để nghĩ, cũng biết loại chuyện đầu hàng này không dễ như vậy. Ở thành Tích Minh chia ra dùng uy bức lợi dụ, dùng hết thủ đoạn, cũng vẫn không thể bảo đảm Hạ quân thật lòng thần phục.
“Hội Minh không phải Lâm Vũ, phủ Lâm Vũ lúc đó loạn thành một cục, chiến tuyến giằng co ở tám thành bắc bộ, không có nhiều người chú ý đến chúng ta. Chiếm thành Tích Minh, chúng ta còn có chút thrời gian để xê dịch. Phủ Hội Minh thì khác, quan Hô Dương một ngày chưa phá, phía sau nó liền bền chắc như sắt thép. Bọn họ có thể đóng cửa bắt trộm, mà chúng ta đã một mình tiến sâu vào.”
Trọng Huyền Thắng giải thích: “Lúc vào thành, ngươi có thấy thú cưỡi của quân truyền tin Hạ quốc không? Lông pha tạp xanh trắng, trên đuôi ngựa treo một sợi dây xanh.”
Khương Vọng suy nghĩ: “Đã từng nhìn thấy.”
Mập mạp đắc ý: “Đây là một cách liên lạc thời chiến khác ngoài phi thú, loài ngựa này tên là Ngọc Đài Thanh Thông, là một trong những vật liệu quân nhu mà Hạ quốc trả giá cao mua về từ Cảnh quốc. Ngự thú viện của bọn họ sau chiến tranh thực lực không đủ, yêu mã đào tạo ra không tốt, chỉ có thể mua từ bên ngoài. So với yêu mã Đạp Phong của chúng ta, Ngọc Đài Thanh Thông tuổi thọ khá ngắn, nhưng chạy nhanh hơn, vào lúc thiêu đốt sinh mệnh, tốc độ thậm chí có thể tăng lên gấp đôi.”
Trọng Huyền Thắng quen thuộc tình hình Hạ quốc như trong lòng bàn tay: “Quân đội Hạ quốc có một hệ thống tuần tra bằng Ngọc Đài Thanh Thông, chuyên dùng để truyền tin trong thời chiến bị ngăn cách. Trong tình hình hỗn chiến ở phủ Lâm Vũ, loại hệ thống này đã mất đi hiệu lực, nhưng ở phủ Hội Minh lại vẫn còn duy trì hoạt động. Thành Hồng Cố hôm nay bị chiếm đóng, tối đa ba ngày, tin tức có thể truyền khắp phủ Hội Minh. Thậm chí bên phía quan Hô Dương, cũng rất nhanh nhận được tin chúng ta không đến thành Tân Tiết, từ đó phát hiện vấn đề… Chúng ta không thể ngẩn ngơ ở lại chỗ này được.”
“Thế không phải là còn thời gian ba ngày sao?” Khương Vọng nói: “Một tòa thành lớn như vậy, tóm lại vẫn có thể lợi dụng để làm chút gì đó.”
Trọng Huyền Thắng cười: “Ngươi có chấp niệm gì đó với tòa thành này sao? Có thể làm gì chứ? Đơn giản chỉ là noi theo chuyện ở thành Tích Minh, bắt thêm một số tù binh. Nhưng mà tình hình ở đây khác với thành Tích Minh, tù binh không ai canh giữ, lại không thể giết hại… Chúng ta mạo hiểm ở lại tòa thành này, không có bất kỳ ý nghĩa nào, hủy diệt một đại trận bảo hộ thành, tiêu diệt một tọa độ đại trận hộ quốc, chúng ta đã có được chiến công lớn nhất rồi. Ngoại trừ điều đó, cũng đừng suy nghĩ tham lam hơn nữa!”
“Vậy ngươi gửi thư tín khắp nơi, đuổi bại binh đi, quấy đục mặt nước cả phủ Hội Minh… Tiếp theo định đi đâu?”
Trọng Huyền Thắng hỏi ngược lại: “Nếu như ngươi là người Hạ quốc, là người Hạ quốc vừa mới bị chúng ta phái đi tấn công thành trì khác… Ngươi sẽ cảm thấy chúng ta muốn đi đâu?”
Tầm mắt Khương Vọng rơi xuống quân phục của Trọng Huyền Thắng, nhướng lông mày nói: “Phủ Thiệu Khang?”
Lúc này cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ, vì sao trước khi đến thành Hồng Cố, bọn họ phải đổi quân phục phủ quân phủ Thiệu Khang!
“Phủ Thiệu Khang chính là đất lành, nơi này sản xuất ra linh cốc nổi danh thiên hạ, bán đi các nước khác, là nguồn gốc chủ yếu cho tài chính và thuế vụ của Hạ quốc. Nếu như có thể, ta cũng muốn phá hủy nơi đó… Ở phủ Thiệu Khang chiếm được một thành, so với đánh hạ ba thành ở phủ Lâm Vũ, thu hoạch còn nhiều hơn.” Trọng Huyền Thắng cười nói: “Cho nên bọn họ cũng tuyệt đối không dám khinh thường.”
Trước cướp thành Tích Minh, sau lại cướp thành Hồng Cố, thu hoạch như thế nào, chỉ cần nhìn tinh thần của một đám sĩ tốt Đắc Thắng doanh thì liền biết. Đi theo Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng, đem đầu treo nơi lưng quần, ở hậu phương địch lăn lộn, chuyển chiến ngàn dặm, hầu như không có đêm nào ngon giấc, nhưng lại không có người nào than khổ!
Vì sao?
Đương nhiên là bởi thu hoạch được rất nhiều.
Bởi vì những thứ mà mỗi người có được, cũng đã vượt quá mức tưởng tượng.
Không khoa trương mà nói, toàn bộ Đắc Thắng doanh, hiện tại ai ai cũng giàu có.
Toàn bộ Đắc Thắng doanh, ai ai cũng là phú ông!
Ngoài ra còn có một chỗ tốt.
Đó chính là các loại đạo thuật cấp thấp ở hai tòa thành vực, toàn bộ đều bị Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng chia nhau, dùng một tia ý thức đưa vào trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Từ tầng bốn Diễn Đạo Đài đến tầng năm Diễn Đạo Đài, cần tốn một trăm vạn pháp, bởi vì Khương Vọng kế thừa di sản của Tả Quang Liệt, nên chỉ cần ba mươi vạn pháp liền có thể giải phong, nhưng đây cũng là một con số thiên văn.
Lúc đầu hắn cống hiến Hỏa Giới chi thuật, nhận được một khoản hồi báo rất lớn, cũng chỉ được mười mấy vạn pháp, vẫn còn thiếu mười mấy vạn pháp.
Mà từ tầng năm Diễn Đạo Đài thăng lên tầng sáu Diễn Đạo Đài, cần phải tố ngàn vạn pháp. Hắn chỉ là giải phong, cũng phải cần ba trăm vạn pháp.
Hiệu quả Diễn Đạo Đài của hắn, đã có thể thúc giục đến tầng thứ mười!
Ý nghĩa của việc này chính là một thân đạo thuật sở học của hắn, chỉ cần đủ chăm chỉ thì phần lớn cũng có thể được diễn tiến.
Chỉ là muốn chân chính sử dụng chức năng kia, cũng cần phải chờ trận chiến này kết thúc, Thái Hư Huyễn Cảnh lần nữa liên thông các nơi thì mới đi được.
Đây chính là kết quả mà Trọng Huyền Thắng muốn!
Nơi tiếp theo hắn ta muốn đánh chính là phía đông phủ Hội Minh, tiếp giáp phủ Phụng Lễ, thành Tân Tiết!
Quả thật là dương đông kích tây, đi một bước tính ba bước! Khiến cho Khương Vọng vừa hiểu ra kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận