Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1139: Như thấy hồng nhạn

Hách Liên Vân Vân đứng bên ngoài một gian ốc trướng hoa lệ, cảm nhận từng cơn gió thổi qua Quan Hà Đài, trước mặt nàng là một bóng đen nửa quỳ, im ắng, không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Ánh đèn lay động trên trướng, như quỷ quái giương nanh múa vuốt.
Quyết đấu bên trong do Kim miện tế ti Na Ma Đa chủ trì, mấy người Vũ Văn Đạc và Na Lương, hiện thế thần sứ Thương Minh đều ở bên trong quan chiến.
Mà với tư cách là Đại Mục hoàng nữ, Hách Liên Vân Vân tuyệt đối không can thiệp kết quả.
Nàng có giới hạn của mình.
Thí dụ như nàng có thể cho Triệu Nhữ Thành cơ hội cạnh tranh đại hội Hoàng Hà, có thể khiến Kim Qua nhất định phải vào đêm trước tiếp nhận khiêu chiến, có thể vào nửa đêm khiến cho Na Ma Đa chủ trì quyết đấu…
Nhưng lại sẽ không tiết lộ cho Triệu Nhữ Thành thực lực của Kim Qua, càng sẽ không ép buộc Kim Qua nhận thua.
Nàng tuyệt đối tôn trọng bản thân quyết đấu, cũng tôn trọng kết quả của một trận quyết đấu công bằng.
Đây là truyền thống của thảo nguyên, cũng là lịch sử mà Hách Liên gia nhất định phải giữ gìn.
Nhưng…
Rốt cuộc là cái gì cho những người kia dũng khí, để bọn họ không có chút kính nể nào đối với chí cao vương đình chứ?
Hách Liên Vân Vân dời ánh mắt về, lãnh đạm nói: “Tìm ra kẻ đã tặng lễ vật cho Triệu Nhữ Thành, băm ra cho sói ăn.”
Bóng đen nửa quỳ không nói một lời, ẩn vào trong đêm tối.
...
...
Trên phố Tề.
Khương Vọng đang yên lặng tu hành trong phòng.
Cộc cộc…
Thanh âm gõ cửa vang lên.
Thanh Văn Tiên Thái trong nháy mắt mở ra, đã báo cho Khương Vọng biết người ở ngoài cửa kia là ai.
Hắn ngược lại là có chút bất ngờ.
Kiều Lâm là người lắm mồm, nhưng ngoài nói nhiều kỳ thật rất tuân thủ quy củ, có lẽ sẽ không quấy rầy lúc hắn tu hành mới đúng.
“Vào đi.” Hắn nói.
Kiều Lâm mặc chiến giáp kiểu của Thiên Phúc quân đi vào trong phòng, sắc mặt cổ quái: “Có người bảo ta giao thứ này cho ngươi.”
Khương Vọng nhìn qua: “Thứ gì?”
Kiều Lâm đưa tới một hộp gấm dài, không nhịn được tán thưởng: “Ngài thật lợi hại nha!”
Khương Vọng cho rằng hắn đang nói về thực lực của mình, nên cũng không khiêm tốn, một tay tiếp nhận hộp gấm, chỉ nói: “Một phần cày cấy một phần thu hoạch, ngươi cứ cố gắng nhiều cũng được.”
Kiều Lâm quả thực rất kính nể.
Không hổ là thiên kiêu của quốc gia!
Tu hành cũng nỗ lực, câu dẫn mỹ nhân cũng nỗ lực.
Trên thực tế, lúc hắn vừa gặp đại mỹ nhân che mặt ở bên ngoài, đã khiếp sợ đến nghẹn lời.
Đặc biệt là vị đại mỹ nhân kia còn chỉ đích danh, bảo hắn đem món quà này cho Đại Tề Thanh Dương trấn nam Khương Vọng.
Trong lòng hắn, Khương tước gia như ngọn núi cao phải ngước nhìn.
Ta còn chưa thấy các ngươi tiếp xúc như thế nào, không ngờ đã thông đồng rồi!
Thảo nào lúc xem thi đấu, Khương tước gia khinh thường lời nhắc nhở của mình.
Khương tước gia người ta là nhân vật cấp bậc gì!
Quả thực là thánh thủ bụi hoa, hào kiệt tình trường. Nếu giống như hắn chỉ biết nhìn chằm chằm người ta, vậy sẽ mất mặt thế nào!
“Ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ lấy ngài làm gương!” Kiều Lâm nói như đinh đóng cột.
Khương Vọng có chút khó hiểu nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy công phu vỗ mông ngựa hôm nay của tiểu tử này bị giảm xuống, khoa trương như vậy là sao?
Nhưng Kiều Lâm đã ôm tâm tình sùng kính đầy cõi lòng, tinh thần phấn chấn rời khỏi phòng.
Khương Vọng lắc đầu, tiện tay cởi dây lụa được buộc thành hình cám bướm trên cái hộp gấm này ra.
Mở hộp gấm ra, liền thấy bên trong có một cuộn giấy màu xanh nhạt, dùng một sợi chỉ trắng buộc lại.
Trong lòng hắn khẽ động, duỗi ngón tay khẽ đụng vào sợi chỉ kia, liền thấy sợi chỉ lượn lờ tản đi.
Mở tờ giấy màu xanh nhạt này ra, liền thấy từng hàng từng hàng chữ thanh lãnh đẹp đẽ, xuất hiện ở trên giấy…
“Đây là Đồng tự tiên, có thể phát huy hiệu quả trong phạm vi trăm dặm. Ánh chữ căn cứ vào bản tiên, không có đạo nguyên dao động, không sợ bị người khác nhìn thấy.”
Một hàng khác -.
“Vân Thượng Thanh Vũ.”
Sau đó từng chữ lại lần lượt biến mất.
Tờ giấy màu xanh nhạt này, nhìn vẫn là bóng loáng không dấu vết.
Sau khi lấy ra Đồng Tự tiên, trong hộp gấm còn có một cây bút lông lưu quang nhàn nhạt, đầu bút không màu sắc.
Khương Vọng cười, cầm lấy giấy bút, đứng dậy ngồi xuống trước bàn, vuốt phẳng tờ giấy, chậm rãi viết: “Phong Hạ Tiểu Khương đã biết. Diệp đạo hữu, vẫn chưa ngủ sao?”
Chữ viết trên giấy lại lần lượt biến mất, hắn biết, hẳn là chúng đã xuất hiện trên một tờ Đồng Tự tiên khác.
Loại thể nghiệm này mới lạ mà thú vị, loại đồ vật này, cũng là bộ phận tốt đẹp trong thế giới siêu phàm.
Đồng Tự tiên, Đồng Tự tiên, mượn tiên tâm sự ai mà biết?
Chỉ chốc lát sau, trên giấy lại xuất hiện chữ mới: “An An ở lại Lăng Tiêu bí cảnh tu hành, gia phụ nói đại hội Hoàng Hà nhiều tai mắt, nên không dẫn nó đến. A Sửu thúc và đại tiểu Vương ở nhà chơi với nó, sẽ không có vấn đề gì. Mặt khác, bọn ta đến Quan Hà Đài, trên đường gặp Đỗ Như Hối, ngươi phải cẩn thận.”
Khương Vọng trả lời: “Có Diệp đạo hữu chiếu cố, ta rất yên tâm nó ở Lăng Tiêu các. Về chuyện đội ngũ Trang Quốc, Diệp các chủ đã có nhắc nhở. Lúc trước ta cũng nhìn thấy Lâm Chính Nhân, sẽ ứng phó cho tốt.”
Diệp Thanh Vũ viết: “Ngươi biết người Đỗ Như Hối dẫn theo?”
Mặc dù nàng chưa từng nghe qua cái tên Lâm Chính Nhân, nhưng Khương Vọng vừa nói như vậy, đương nhiên nàng có thể kịp nhận ra. Lâm Chính Nhân này chính là thanh niên nho nhã đi theo bên cạnh Đỗ Như Hối.
Khương Vọng trả lời: “Là người rất giảo hoạt, rất khó đối phó.”
Chỗ nghỉ chân của Lăng Tiêu Các là một khu vực nhỏ độc chiếm khu vực phía tây.
Diệp Lăng Tiêu tài đại khí thô, trực tiếp thả ra mấy bộ “Vân Du ốc” do Mặc gia chế tạo, hơn nữa là loại xa hoa nhất, thả cái dùng ngay, chiếm hết vị trí.
Vân quốc là quốc gia trung lập, thông thương thiên hạ, vẫn luôn duy trì quan hệ tốt đẹp cùng rất nhiều quốc gia, đương nhiên, bởi vì tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc trung lập, cũng không thể nào tiến gần hơn một bước, đạt thành hiệp định đồng minh.
Chỉ đơn thuần là hợp tác trên phương diện thương nghiệp mà thôi.
Mấy ngày nay ở Quan Hà đài, là mấy ngày hiếm thấy Diệp đại chân nhân không đủ tiêu sái, thật sự là bận đến mức chân không chạm đất.
Mà giờ khắc này Diệp Thanh Vũ đang ngồi trên một đám mây mềm mại rộng rãi, thong thả viết thư hồi âm.
Trên bàn pha lê trắng tinh là một tờ giấy màu xanh nhạt. Từng chữ một ngay ngắn đều chậm rãi chảy xuôi trên giấy.
Nhìn đánh giá của Khương Vọng đối với thanh niên bên cạnh Đỗ Như Hối, lại liên hệ một chút với biểu tượng nho nhã chân chất của người này.
Không nhịn được lắc đầu.
Tên Lâm Chính Nhân này, thật đúng là Trang thần "con nhà tông" mà! Không khác gì mấy tên Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối kia.
Nàng suy nghĩ một chút rồi viết: “Ta còn tưởng là một người thật thà phúc hậu, nhưng lại giả dối. Có điều đại đạo bằng phẳng, rồng trên trời cao, ruồi muỗi sẽ không còn nhìn thấy nữa.”
“Lời nhắc nhở của đạo hữu ta ghi nhớ trong lòng, tự nhiên anh dũng tiến lên, không hãm sâu vào vũng lầy. Ngày khác ở trên trời cao, lại đến dọn núi lấp kín.”
Diệp Thanh Vũ nhìn dòng chữ ngay ngắn, dường như lại thấy được ánh mắt trong trẻo và điềm tĩnh kia.
Nàng viết: “Thời gian không còn sớm, tạm thời dừng bút. Xin quân tiếp tục tu hành, nỗ lực nhiều hơn.”
Một lát sau.
Trên Đồng Tự tiên xuất hiện một hàng chữ: “Đạo đồ dài đằng đẵng, cùng Diệp đạo hữu cố gắng.”
Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng cuộn lại Đồng Tự tiên, dùng sợi mây cẩn thận buộc lại.
Khóe miệng mỉm cười khẽ dựa về phía sau, thoải mái, chìm vào trong mây…
Đạo đồ dài dằng dặc, người đồng hành, được mấy người.
Mà nhân sinh như mộng, chỉ mong chút ánh sáng trong đêm dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận