Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3104: Vạn Cổ Kinh Long

Vùng biển dùng để phân biệt với Thương Hải, gọi là "vùng biển gần" thật ra cũng vô cùng rộng lớn, không thể nói là nhỏ. Chỉ là không thể vượt qua Mê Giới ở phía đông mà thôi, còn hướng nam, hướng bắc đều có không gian khai thác gần như vô hạn. Chỉ là càng đi xa, càng là phong ba biến hóa khôn lường, càng thêm hung hiểm.
Tào Giai được Tề Đế xưng là "kẻ thiện chiến nhất thiên hạ" tự hỏi cả đời chinh chiến, thật ra chỉ làm hai việc:
Mang huynh đệ giành lấy thắng lợi, mang huynh đệ trở về nhà.
Quyết tâm hành động lần này của Cảnh Quốc quá lớn, chuẩn bị cũng quá đầy đủ.
Khởi đầu từ bèo xanh gợn sóng nhỏ, một khi quét tới là nối liền trời đất!
Chẳng trách dám ngồi chờ phản ứng của người Tề.
Chẳng trách rộng mở Trung Cổ Thiên Lộ, mặc cho Tào Giai hắn dẫn quân đi tranh công.
Linh Thần Chân Quân cũng thân chinh ra trận, thánh địa Bồng Lai đảo đều chiếu hình.
Ai có thể tranh giành với người Cảnh Quốc trong tình huống như vậy?
Muốn cướp một cọng lông chim, một mảnh vảy cá, đều phải nhìn sắc mặt của người Cảnh Quốc.
Trong tình hình hiện tại, nếu người Tề thật sự muốn chia phần, e rằng Tề Thiên tử phải thân chinh, không thể thiếu Khương Mộng Hùng, Cửu Tốt ít nhất cũng phải động bốn quân - mà thời cơ chỉnh đốn quân đội trong tình huống gấp gáp này, cơ hội thoáng nhìn đã thấy cũng phải cân nhắc xem có phải là một cái bẫy khác đã được bố trí từ lâu hay không.
Ai có thể ngờ được, chỉ một con rùa lớn cấp bậc Động Chân, lại có thể làm dẫn dắt, vượt qua thời không, dẫn đến lực lượng của Bá Hạ?
Lúc Lý Long Xuyên "hộ tống" con rùa khổng lồ kia, khi ấy, tình báo được đưa về, ai cũng biết đó là con rùa đen lớn của Thiên Hữu Quốc nhưng không ai biết nó có thể làm mồi lửa cho sự kiện gì - khi ấy, suy nghĩ duy nhất, chẳng qua là thả rùa về biển, nuôi lớn một vị có chiến lực Diễn Đạo.
Ai có thể ngờ, chiến trường Mê Giới ngăn cách hai tộc mấy chục vạn năm, nuốt chửng vô số máu thịt của binh tướng, lại bị người Cảnh Quốc vượt qua.
Đây quả thực là một bước cực kỳ quan trọng, là một bước phá vỡ "kiến thúc thông thường" vượt qua "tưởng tượng".
Đến giờ Tào Giai vẫn không hiểu, Trung Cổ Thiên Lộ đồng thời vượt qua thời gian và không gian, gánh vác lực lượng gần như vô hạn này, rốt cuộc được trải ra như thế nào - nguyên lý chung chung cũng biết được vài phần nhưng cụ thể con đường huy hoàng này được thực hiện thế nào, từng cửa ải một được vượt qua ra sao... là vấn đề quá phức tạp.
Chắc chắn người Cảnh Quốc sẽ không tốt bụng giải đáp, chỉ có thể đợi sau trận chiến này thu thập thêm tình báo rồi phân tích.
Hải tộc dựa vào Mê Giới, như dựa vào cửa quan hiểm trở để tự bảo vệ mình. Nhưng Trung Cổ Thiên Lộ vừa mở, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một vùng bằng phẳng. Lực lượng của người Cảnh Quốc từ Thiên Kinh thành, từ Bồng Lai đảo trực tiếp đổ bộ đến Thương Hải, không chỉ đánh cho Hải tộc trở tay không kịp mà người Tề cũng không kịp ứng phó. Bá quyền trên biển đang yên đang lành, bỗng chốc bị xé toạc một mảng lớn.
Thấy rõ Thương Hải sắp cạn kiệt, Đông Hải Long Vương và Linh Thần Chân Quân vừa điên cuồng giằng co, vừa "liên thủ diệt thế"; Tào Giai không chút do dự dẫn quân rút lui.
Là thống soái tối cao của Tề quân ở hải ngoại hiện nay, hắn vô cùng tỉnh táo, không còn nghĩ đến chuyện "tranh công" mà là "giảm thiểu tổn thất".
Quyền lực trên biển bị chia cắt thế nào là đã định nhưng làm sao để bị chia cắt ít nhất có thể?
Khi Hạn Bạt Sát Thân nhảy về vùng biển gần, nhìn thấy Đông Thiên Sư Tống Hoài đang đứng bên cạnh Diệp Hận Thủy, mỉm cười vẫy tay về phía này, trong lòng Tào Giai cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên!
Người Cảnh Quốc đã rất nhiều năm không có động tĩnh gì lớn, trận chiến với Mục quốc mấy năm trước xem như bị động tiếp nhận khiêu chiến. Lần này, công lao loại trừ vĩnh viễn tai họa biển cả, Cảnh Quốc nhất định phải vắt kiệt từng chút giá trị chiến thắng, mở rộng thành quả chiến thắng đến mức tối đa.
Thương Hải thì khỏi phải nói, đã nằm trong lòng bàn tay của người Cảnh Quốc. Cho dù là đóng quân trực tiếp ở Thương Hải, xây dựng hải đảo, hay thậm chí là di chuyển Bồng Lai đảo; đó cũng là giang sơn do người Cảnh Quốc đánh chiếm. Tiếp theo, bất kể Đông Hải Long Vương chết hay trốn là đi thì Thương Hải cũng chỉ là một tờ giấy trắng đặt trên bàn của Cơ Phượng Châu, mặc cho hắn tùy ý phác họa.
Cho dù Thương Hải có chết, không còn sản sinh ra bất kỳ tài nguyên gì thì cũng có thể tạo lục địa từ hư không, trở thành một cứ điểm quân sự để uy hiếp hải ngoại.
Mà đối với Cảnh Quốc, vùng biển gần đây cũng có một điểm đột phá không thể thích hợp hơn - Điếu Hải lâu!
Bất kể Điếu Hải lâu im hơi lặng tiếng trong sự kiện Cảnh Quốc bình định biển cả như thế nào, Lâu chủ rời đảo cũng được, thiên kiêu đệ nhất tông môn là Trúc Bích Quỳnh bế quan cũng thế. Sắp đặt của Thẩm Đô Chân Quân lúc sinh thời, đã thúc đẩy kế hoạch bình định biển cả hoàn thành, Cảnh Quốc ngày nay có thể bình định Thương Hải, loại trừ vĩnh viễn tai họa biển cả, há có thể không kể đến công lao của Điếu Hải lâu? Há có thể không luận công ban thưởng?
Cảnh Quốc dựa vào Thương Hải, hoàn toàn có thể mở rộng tầm ảnh hưởng trên diện rộng ở các quần đảo vùng biển gần, trong quá trình này, việc ủng hộ Điếu Hải lâu một lần nữa trỗi dậy, đối kháng với quyền lên tiếng của người Tề ở vùng biển. Đần đây cũng là một việc rất khả thi.
Mấy năm nay Điếu Hải lâu ẩn nhẫn chờ đợi, phải chăng chính là chờ đợi thời cơ như thế này?
Đông Thiên Sư xuất hiện ở Thiên Nhai đài là muốn làm gì?
E là sợ Điếu Hải lâu vô tình bị ảnh hưởng, bị phá hủy; sợ cường giả Điếu Hải lâu vô tình lạc đường mất tích!
Vẫn là câu nói đó, đối ngoại thì mọi người đương nhiên phải đồng lòng, không phân biệt Tề Quốc hay là Cảnh Quốc, bởi vì đều cùng tồn tại trong dòng chảy lớn của trời đất, cùng nhau chèo lái con thuyền Nhân đạo.
Nhưng đã đóng cửa bảo nhau thì cao thấp vẫn phải phân chia rõ ràng. Bởi vì, ngôi vị Lục Hợp Thiên tử chỉ có một.
Với năng lực của Tào Giai, nếu đặt mình vào vị trí người ngoài cuộc, không thể tưởng tượng nổi trong tình thế này Hải tộc có khả năng xoay chuyển tình thế như thế nào. Nhưng ở "thời đại hậu Hải tộc", chắc chắn Tề Quốc sẽ phải đối mặt với một đối thủ trên biển mạnh mẽ hơn... Phải ứng phó thế nào đây?
Hạn Bạt Sát Thân đáp xuống Hoài đảo, mười vạn đại Hạ Thi quân đóng quân ngay tại doanh trại trên Hoài đảo để nghỉ ngơi chỉnh đốn. Tào Giai rời khỏi quân trận, đáp xuống bên cạnh Tống Hoài:
"Đông Thiên Sư thật có nhã hứng! Giữa lúc sóng gió thế này, sao không ở Thương Hải mà đánh nhau, lại đến nơi đây ngắm cảnh?"
Nói chuyện trên trời dưới biển cùng Đông Thiên Sư, bàn luận rất nhiều thơ ca, Diệp Hận Thủy đã sớm không còn kiên nhẫn. Nhưng y phải đợi đến khi Tào Giai trở về mới có thể rời đi. Trao đổi ánh mắt với Tào Giai một cái, y liền lặng lẽ rời khỏi.
Hạ Thi quân đóng ở Hoài đảo, Thiên Phúc quân đóng ở Quyết Minh đảo, một khi xảy ra xung đột, những chuẩn bị này vẫn là chưa đủ. Tề Quốc gây dựng trên biển nhiều năm cũng nên nhân cơ hội này thể hiện ra - thừa dịp bên phía Thương Hải còn chưa kết thúc.
Tống Hoài dường như không hề để ý đến việc Diệp Hận Thủy rời đi, cứ như thể người giữ Diệp Hận Thủy ở lại trước đó không phải là hắn, chỉ nói với Tào Giai:
"Gió to sóng lớn ở Thương Hải, lão phu không đi góp vui đâu."
Hắn quan sát trạng thái của Tào Giai, vẻ mặt chính trực nói:
"Để tránh Hải tộc chó cùng rứt giậu, tấn công vùng biển gần này. Ta sẽ ở lại đây, ngăn chặn chúng vì thiên hạ!"
"Quả nhiên là Đông Thiên Sư!"
Tào Giai vỗ tay khen ngợi:
"Thiên Môn còn có thể giữ vững, có ngài ở đây, Hải Môn còn lo gì nữa? Hạ Thi trấn giữ Thiên Nhai, mạo muội xin Thiên Sư lui về phía sau, cho Tào mỗ thêm can đảm!"
Nếu muốn ngược dòng lịch sử, Thiên Sư đích thực là "người canh cổng". Nhưng nếu thực sự coi Tứ Đại Thiên Sư là "người canh cổng" vậy thì cần phải có dũng khí rất cao.
Tào Giai rất dũng cảm.
Tống Hoài xua tay:
"Hải Môn đảo thì lão phu không đến đâu. Năm đó, lúc ngươi còn nhỏ, lão phu còn từng bế ngươi, ngươi đâu biết lão phu là người thế nào - cả đời gánh vác trách nhiệm, đối mặt với nguy hiểm, không cam tâm đứng sau người khác. Hôm nay lão phu sẽ đứng ngay tại Thiên Nhai này, không lùi một bước. Cứ để cho Hải tộc kia xem, chúng có bản lĩnh gì mà dám xâm phạm bờ cõi của ta!"
Sống lâu cũng có cái hay, đó là có thể dựa vào đó mà lên mặt, chẳng cần phải ngại ngùng. Ai mà biết được lúc nhỏ mình có được bế hay không?
Tào Giai ngẩng đầu nhìn về phía trước, Lâu Ước vẫn đang nắm giữ hỗn động, lơ lửng trên không trung, lưng về phía Thiên Nhai đài, mặt về phía phía Thương Hải.
Sáu con dị thú huyết mạch Cửu Tử khổng lồ trước mặt hắn, sau khi được nâng lên đến đỉnh điểm lại trở nên khô héo, chỉ còn lại cái xác - tất cả lực lượng của chúng đều đã bị Vĩnh Thiên bi nuốt chửng, trở thành một trong những đường vân khắc trên đó.
Cái xác khô héo, tựa như sáu hòn đảo nổi trên không trung.
Lúc này, Lâu Ước vung tay, trường bào bay phấp phới, chân đạp Đăng Vân hài, đi về phía Trung Cổ Thiên Lộ. Hắn không thể nghênh đón một trận chiến để bản thân thăng hoa nhưng được quan sát cái chết của biển cả ở khoảng cách gần cũng có chút ít lợi ích cho việc tu hành của hắn.
Đúng là thong dong!
Cũng thật sự là mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
"Ta đã từng nghĩ rất nhiều lần về việc chiến tranh ở Thương Hải sẽ kết thúc như thế nào, Binh Sự đường cũng đã suy diễn rất nhiều lần."
Tào Giai không khỏi cảm khái nói:
"Không ngờ lại kết thúc theo cách này. Thiên hạ không phải chỉ có mình Tề mưu tính, ta phải suy nghĩ lại cho kỹ!"
Tống Hoài đầy hứng thú nói:
"Vẻ mặt của Đốc Hầu cứ như là bị oan ức lắm vậy."
Tào Giai thản nhiên nói:
"Tào mỗ chỉ là mặt mũi trời sinh trông hơi khổ sở thôi."
Tống Hoài với vẻ mặt "ta hiểu mà" khẽ mỉm cười:
"Tào soái vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi một chút. Nơi này đã có lão phu trấn giữ, sẽ không có gì sơ suất..."
Chữ "suất" kia còn chưa dứt lời, đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, tựa như một miếng ngọc rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh!
Mặt đất rung chuyển.
Cả Hoài đảo đều rung chuyển dữ dội.
Hòn đảo lớn nhất vùng biển gần này có thể chứa được hàng chục triệu quân dân sinh sống, sau khi được xây dựng lại càng kiên cố hơn trước, vậy mà giờ phút này lại rung chuyển dữ dội. Tựa như một quả trứng đang chiên trong chảo sắp bị lật ra ngoài!
Rắc!
Cần câu được tạc từ một khối đá nguyên khối trong tay bức tượng khổng lồ của Điếu Long Khách, đã được hun khói, thờ phụng, sinh ra linh tính và sở hữu thần lực, vậy mà lại bị nứt gãy. Nửa đoạn gãy rơi xuống biển, vừa vặn bị sóng biển cuộn lên nuốt chửng. Sóng biển vỗ tới tận trời.
Nhìn về phía xa, sóng lớn cuồn cuộn, tất cả các hòn đảo đều đang rung chuyển!
Hóa ra không chỉ có Hoài đảo rung chuyển, mà toàn bộ vùng biển gần này...
Không!
Tào Giai đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi không thể che giấu.
Cũng không phải chỉ có quần đảo vùng biển gần.
Mà là toàn bộ hiện thế, là thế giới được Hải tộc gọi là "Thần Lục"!
Từ Hoang Mộ ở cực bắc, đến Binh Khư ở phía nam, Tuyết Nguyên ở phía tây, Thương Hải ở phía đông... Toàn bộ hiện thế đều đang rung chuyển.
Nhưng không hề có núi non sụp đổ. Bản nguyên vững chắc vượt trên tất cả của hiện thế khiến nó không thể nào bị hủy diệt. Giờ phút này, thế giới này đang bị lay động, chứ không phải bị hủy diệt.
Có lẽ trong cảm nhận của đa số mọi người, đây chỉ là một cảm giác xóc nảy như đang ngồi trên xe ngựa. Nhưng toàn bộ hiện thế đều đang xóc nảy! Cỗ xe ngựa mất kiểm soát này, rốt cuộc sẽ đi về đâu?
Đây... đây thật sự là biến cố lớn chưa từng có trong lịch sử!
Hiện thế không phải là một thế giới có thể tùy ý bị hủy diệt.
Hiện thế là trung tâm của chư thiên vạn giới, đã trải qua vô số tai kiếp mà vẫn tồn tại. Đặc biệt là sau khi Đạo Lịch mới mở, các cường giả Siêu Thoát ký kết hiệp ước, nhiều nhất cũng chỉ là lực lượng mạnh nhất của hiện thế khuấy đảo thế giới này, mấy khi lại xuất hiện động tĩnh long trời lở đất như vậy?
Nhìn lại quá khứ, nhìn về tương lai, điểm qua Lục Hợp Bát Hoang, trong thời đại hiện nay, có thể lay động thế giới này như vậy, thật ra cũng chỉ có một vài khả năng.
Ví dụ như... "căn nguyên của muôn sông".
"Tổ Hà" của hiện thế!
Trong một tiểu viện yên tĩnh ở Xương Quốc, Khương Vọng ban đêm mua rượu đổi chuyện xưa, ban ngày đóng cửa đọc sách, bỗng nhiên rút kiếm đứng dậy, khí thế như cây tùng xanh vươn thẳng. Cỏ dại trong sân chưa kịp dọn dẹp, chỉ trong nháy mắt đều dựng đứng lên, như muốn dùng kiếm chỉ thẳng lên trời xanh.
Mây trên trời tản ra, ngàn vạn tia nắng mặt trời đều tựa như những thanh kiếm.
Tâm thần của hắn đang chống lại Thiên đạo, hắn sắc bén đến gần như không thể kìm nén, sát khí của hắn độc nhất vô nhị!
Hắn đang chìm sâu trong trạng thái Thiên Nhân, cảm nhận được thay đổi của Trường Hà trước tất cả mọi người.
"Thiên địa biến hóa, đều cảm nhận được từ Thiên đạo" đặc biệt là Trường Hà, dòng sông mẹ của muôn sông, chảy xuôi suốt dòng thời gian, là thứ chân chính chạm đến căn nguyên của hiện thế, có thể thay trời đổi đất. Nó tự ý hành động, trước tiên sẽ kinh động Thiên Nhân!
Thiên đạo là một thứ quá mức phức tạp và thần bí, đến nay Khương Vọng vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc Thiên đạo "cần" thứ gì.
"Yêu cầu" của Thiên đạo gần như không thể nào đo lường được, Khương Vọng không hiểu rõ rốt cuộc Thiên đạo dựa vào đạo lý gì để điều khiển Thiên Nhân, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Sau đó lựa chọn tiếp nhận, phớt lờ, hoặc là chống lại.
Theo lý mà nói, Trường Hà biến đổi khiến trời đất rung chuyển, lẽ ra Thiên đạo nên phát động hắn đi trấn áp, để thế giới trở về trật tự vốn có. Nhưng Thiên đạo lại không làm vậy.
Hoặc có thể nói, Thiên đạo sẽ để hắn hỗ trợ giải phóng Trường Hà, giải phóng "bản chất tự nhiên" của Tổ Hà; nhưng cũng không có.
Mặc dù Thiên đạo đã phản hồi lại sự thay đổi của Trường Hà, khiến cho hắn bừng tỉnh trong lúc đang đọc sách; nhưng bản thân Thiên đạo, dường như lại thờ ơ với chuyện này.
Khương Vọng rút kiếm đứng dậy, hoàn toàn là do một chút cảm xúc còn sót lại trong lòng - Trường Hà vừa động là trời đất rung chuyển, nếu Trường Hà vỡ đê, lật đổ Cửu Trấn, bá tánh hai bên bờ nhất định sẽ tử thương vô số. Đã cảm nhận được, hắn không thể không quản.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại ngồi xuống.
Hắn nhìn về phía tiểu viện bên cạnh với vẻ trầm ngâm - ở tiểu viện bên kia, Trần Trì Đào, Lâu chủ hiện tại của Điếu Hải lâu, đang đóng cửa, ngồi một mình dưới gốc cây, khổ sở suy tư cách phong ấn trạng thái Thiên Nhân thứ hai.
Khương Vọng buông tay đang nắm kiếm, cầm sách lên lại, như đang tự nói với chính mình, lại như đang giải thích:
"Trường Hà không có ý nuốt người."
Cảm xúc mách bảo hắn có lẽ nên đi xem sao, tuy rằng thông qua Thiên đạo, hắn không cảm nhận được Trường Hà có ý hủy diệt; nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn, đến trời đất cũng phải rung chuyển! Để phòng ngừa bất trắc, vẫn nên đi xem sao, làm những gì có thể làm được.
Nhưng lý trí lại mách bảo hắn, làm vậy là vô nghĩa. Trường Hà không thể vỡ đê, bá tánh hai bên bờ cũng sẽ không gặp nguy hiểm, hắn có đi hay không cũng vậy thôi.
Hắn cảm thấy, trong lòng mình, chút cảm xúc lo lắng cho bá tánh vô tội hai bên bờ Trường Hà cũng tựa như hòn đá rơi xuống mặt biển, nhanh chóng chìm nghỉm, dần dần biến mất.
Có lẽ, điểm cuối cùng của Thiên Nhân, chính là "vô tâm vô cảm".
Lúc này, Trường Hà đang cuồn cuộn chảy siết, sóng lớn cuồn cuộn, dâng cao tận trời. Cầu đá Cửu Trấn bắc ngang qua hai bên bờ Trường Hà, trấn áp đầu và đuôi long mạch, bị sóng đánh ầm ầm, như thể trời sắp sập. Nước dâng lên ngập cả hai bên bờ, toàn bộ Thần Lục đều bị lay động.
Sau khi Tĩnh Thiên Lục Hữu chết đi, người đại diện cho Cảnh Quốc trấn giữ Tĩnh Thiên phủ, phụ trách quan trắc mực nước sông Hoàng Hà và Trường Hà, chính là vị mãnh tướng trên chiến trường năm xưa, sau này tu thân dưỡng tính - Cừu Thiết.
Nói là "cởi giáp về ruộng" trên thực tế là lấy thân phận tự do hơn để tận trung với nước. Bao nhiêu năm qua, đã làm không ít việc bẩn thỉu mệt nhọc không thể ghi rõ, thường thường bị người đời chỉ trích.
Vị Chân Nhân này trông như một tòa tháp sắt, đạo thân cường đại, khí thế nguy nga, tay cầm pháp khí đo đạc mực nước, đứng sừng sững ở bờ bắc Trường Hà, nhìn dòng nước cuồn cuộn mà không thể tới gần nửa phần!
Giám sát mực nước ư?
Mực nước Hoàng Hà đã dâng cao tận trời rồi!
Hiện tại vẫn bị Cửu Trấn áp chế, một khi thoát khỏi dòng sông, tràn lan hai bên bờ, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nam Thiên Sư Ứng Giang Hồng là người đầu tiên đến bên Trường Hà, một mình đứng ở cây cầu đá đệ thất trấn, dùng thần thông vô thượng trấn áp cuồng triều hai bên đầu cầu; nhưng cũng chỉ có thể giằng co. Đại trận hộ quốc của Cảnh Quốc khởi động theo biến cổ, cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ được lãnh thổ của Trung Ương đế quốc, không thể nào giữ vững được bờ cõi Trung Vực.
Há chỉ có Chân Nhân Cừu Thiết là bất lực? Há chỉ có Nam Thiên Sư là bất lực?
Ngụy Huyền Triệt - Thiên tử Đại Ngụy ở bờ nam Trường Hà cũng khoác long bào, tự mình cầm quân. Cho xuất trận con thuyền khắc chữ "Đại Ngụy Thiên tử ngự thủy" huy động cả nước dốc toàn lực áp chế Trường Hà, thế nhưng dẫu có dốc hết sức mạnh, không thể nào áp chế nổi dòng nước cuồn cuộn này!
Năm đó, Ngụy Minh Đế đã ngồi trên con thuyền này, dẫn thủy quân Đại Ngụy, tuần tra Trường Hà, khiến cho cả thiên hạ thấy được sức mạnh của Ngụy Quốc. Từ đó mới có "Cảnh Ngụy Thiên tử gặp gỡ".
Giờ đây con thuyền này lại một lần nữa xuất hiện trên Trường Hà nhưng dòng sông lại không còn yên bình như xưa.
Sóng lớn không có bóng, đế thuyền cũng tròng trành.
Long bào bay phấp phới, Ngụy Huyền Triệt một mình đứng trên mũi thuyền, nhìn dòng nước cuồn cuộn, giọng nói đè nén cơn giận dữ như sấm rền:
"Cảnh Thiên tử phải chịu trách nhiệm cho việc này!"
Sau khi Võ đạo khai sáng, Ngụy Quốc đúng là thừa thế xông lên. Ngụy Huyền Triệt cũng dám trắng trợn trách cứ Đại Cảnh Hoàng đế!
Ứng Giang Hồng đứng trên cầu cao giọng đáp lại:
"Ví như mụn nhọt u độc, vẫn nên loại bỏ sớm thì hơn, nếu để lâu ngày e là tính mạng khó giữ!"
Long Môn thư viện trong thiên hạ tứ đại thư viện vốn được xây dựng dựa vào Quan Hà đài, từ trước đến nay vẫn luôn coi việc giám sát Trường Hà là trọng trách của mình. Lịch sử trấn giữ Trường Hà của bọn họ còn lâu đời hơn cả Cảnh Quốc.
Lúc xảy ra chuyện, Viện trưởng Diêu Phủ đang trong thư phòng luyện chữ.
Hứa Tượng Càn với cái trán bóng loáng đứng bên cạnh, mỗi lần Viện trưởng viết một nét, hắn lại khen một câu, tay không ngừng nghỉ, hết sức ân cần mài mực.
Tử Thư thì tựa vào ghế, vẻ mặt chẳng chút đoan trang, trên mặt úp một quyển sách, gáy tựa vào thành ghế, đã ngủ từ lúc nào.
Đúng là "Mùa hè uể oải, mùa thu mệt mỏi, nào phải ta muốn."
Còn Chiếu Vô Nhan thì tay cầm bút lông, tay cầm sách mới, chuyên tâm đọc sách phê bình chú giải. Trên văn đàn có sách hay mới ra, nàng nhất định phải là người đầu tiên mua về thưởng thức. Hơi thở của Tử Thư, vẻ mặt ân cần của Hứa Tượng Càn, tiếng bút lông của Viện trưởng, tất cả đều không thể khiến nàng phân tâm. Thân ở chỗ này mà tâm hồn như du ngoạn một cõi riêng, đúng là "Hai tai không nghe việc thế gian".
Ân Văn Hoa của Tống Quốc đứng chôn chân ngoài cửa, không muốn vào cũng chẳng muốn nhìn. Sao tên Hứa trán cao kia có thể tự nhiên như vậy? Thật sự coi mình là chủ nhà rồi sao? Ngày nào cũng thấy hắn ta lượn lờ ở Long Môn thư viện, lần nào trở về cũng gặp hắn ta... hắn ta không phải người của Thanh Nhai thư viện à!
Trên giấy viết:
"Một dòng nước xuân..."
Chữ viết chưa xong, Diêu Phủ bỗng ném bút lông, thuận tay rút Chúc Minh cổ kiếm bên hông Ân Văn Hoa rồi xông ra ngoài.
Trong ngoài thư phòng đều kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì, Viện trưởng đã nhiều năm không động đến kiếm!
Thế nhưng lúc này, Diêu Phủ đã xông thẳng vào Trường Hà.
Sóng nước cuồn cuộn, như bạch long gào thét.
Diêu Phủ tuy nhỏ bé như phù du nhưng chỉ thấy ông khoác trường sam, tay cầm kiếm, bước trên "lưng rồng" tùy ý chém đứt dòng nước xiết.
Thế nhưng kiếm pháp của ông dù có cái thế, kiếm khí tung hoành ngàn vạn dặm, cũng không thể nào chém hết chặn hết dòng chảy vô tận của dòng sông Tổ Hà!
Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm Điển tuy bao hàm vạn tượng nhưng dòng Trường Hà cuồn cuộn kia lại nằm ngoài "vạn tượng".
Chỉ thấy muôn ngàn con sóng cuồn cuộn, lớp lớp dâng trào, dường như không bao giờ dứt.
Chín cây cầu đá vốn vững chãi như trường tồn cùng trời đất, giờ khắc này đây lại khiến người ta hoài nghi về hai chữ "trường tồn" kia.
Quan Hà đài vốn được mệnh danh là "thiên hạ đệ nhất đài " có thể trấn áp vạn cổ, giờ phút này đây bỗng tỏa ra hào quang rực rỡ. Trên bầu trời Quan Hà đài hùng vĩ, mây đen ùn ùn kéo đến. Mây đen dày đặc đến mức không một tia sáng nào có thể lọt qua, tiếng sấm sét vang dội như biển gầm, cả biển sấm sét như muốn nhấn chìm tòa đài cao.
Trường Hà đã yên bình quá lâu, lâu đến mức người ta gần như đã quên mất nó đáng sợ đến nhường nào.
Từ thời Viễn Cổ, nó đã là chiến trường khốc liệt của các Thủy yêu, cho dù Long cung đóng đô cũng không thể trấn áp nổi tất cả.
Khi đó, Trường Hà thường xuyên gây họa cho hai bên bờ, cần phải nhờ đến Thiên Đình thời Viễn Cổ ra tay trấn áp, mỗi lần như vậy đều phải trả giá bằng một cái giá rất đắt.
Thế nhưng người đời đã quên mất tại sao nó có thể an phận bao nhiêu năm qua!
Giờ đây, nó như nộ long thức tỉnh, chấn động cả đất trời, lay chuyển cả thương khung...
Tất cả mọi chuyện, chỉ về phía một sự việc.
Tọa trấn Trường Hà hàng chục vạn năm, là bạn chiến đấu thân thiết của Liệt Sơn Nhân Hoàng, là ngọn cờ đầu của Thủy tộc hiện thế, là minh hữu vững chắc của Nhân tộc, Trường Hà Long Quân - Ngao Thư Ý... đã phản bội!
Trên thế gian này, không có bất kỳ thủy vực nào có thể so sánh với Trường Hà, có thể sánh ngang với tầm quan trọng của nó.
Vào thời Viễn Cổ, Long tộc dựa vào Trường Hà, gần như độc lập, không chịu sự quản lý của Thiên Đình Yêu tộc. Đến thời Thượng Cổ, Trung Cổ, Long tộc dựa vào Trường Hà phân chia thiên hạ, cùng Nhân tộc nắm giữ quyền lực tối cao của hiện thế. Cho đến ngày nay, khi Đạo Lịch mới mở ra, nó vẫn nuôi sống ức vạn sinh linh.
Người xưa thường nói "sơn hà"; "sơn hà" dùng để chỉ "thiên hạ". Vào thời điểm từ ngữ này mới được sáng tạo ra, "Sơn" là "Bất Chu sơn" đã sụp đổ, còn "hà" chính là dòng "Trường Hà" vẫn đang cuồn cuộn chảy này!
Dòng sông này, đã thể hiện rõ ý nghĩa của chữ "hà". Là lời giải thích ban đầu cho chữ "hà" do Thương Hiệt tạo ra.
Khi nó trở mình trên Thần Lục, dường như muốn thoát khỏi hiện thế bỏ đi, chính là đang lay động căn cơ của hiện thế.
Cả vũ trụ này, đều có thể nghe thấy tiếng sóng gầm của nó!
Đông Thiên Sư là nhân vật tầm cỡ nào, sao có thể nói năng lắp bắp, để mặc cho giọng nói của mình bị gió cuốn đi? Cho dù núi có sập trước mặt, ông ta cũng không chớp mắt. Chính là bởi vì ông ta đã sớm nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc này nên mới thất thố đến vậy.
Ông ta đứng trên Thiên Nhai đài, nhìn về phía đất liền, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
"Sao hắn ta dám làm vậy? Hắn ta làm vậy để làm gì?"
Mặc dù trong suốt mấy chục vạn năm qua, Nhân tộc chưa bao giờ lơi lỏng việc phòng bị Ngao Thư Ý.
Vẫn luôn có những lời đồn đại rằng "không phải tộc ta ắt có ý khác" , nói rằng lão Long Quân này "Ngày xưa có thể phản bội Long Hoàng, ngày sau chưa chắc đã không phản bội Nhân tộc" nói rằng lão "có dụng tâm khó lường"...
Thế nhưng ngày này thật sự đến, vẫn khiến người ta không khỏi bất ngờ!
Dù sao từ khi Ngao Thư Ý gia nhập trận doanh Nhân tộc, giúp đỡ Liệt Sơn Nhân Hoàng đối kháng Hi Hồn Long Hoàng, trở thành lá cờ đầu cho sự chia rẽ của Thủy tộc, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Lâu đến mức phải dùng "vạn năm" làm đơn vị tính toán thời gian. Cho dù là những cường giả tuyệt đỉnh lần lượt qua đời thì cũng phải mất đến vài chục vị!
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, Thủy tộc ở lại Thần Lục bị chèn ép, bị chia cắt không ngừng, đến mức sông nước thiên hạ bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ, không còn là một thế lực thống nhất nữa, ngược lại lại bị chia rẽ theo quốc gia, như Thủy tộc Ung quốc, Thủy tộc Trang Quốc... trên thế gian không còn bất kỳ thế lực Thủy tộc độc lập nào nữa!
Dưới thái độ quan sát và cảnh giác lâu dài của Nhân tộc, quyền lực của Trường Hà long cung bị tước đoạt dần dần, cho đến khi không còn gì cả, Trường Hà long cung trở nên vắng tanh. Ngồi trên ngai vàng Long Quân, thường chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng trong đại điện rộng lớn.
Tất cả những điều này, Ngao Thư Ý dù là cường giả Siêu Thoát nhưng vẫn im lặng chịu đựng.
Từ một Trường Hà Long Quân thống trị toàn bộ Thủy tộc, là chủ nhân Thủy tộc trong thiên hạ, đến một linh vật chỉ mang ý nghĩa tượng trưng của Thủy tộc, mỗi khi Hoàng Hà dâng nước lại được mời đến Quan Hà đài ngồi một lát... suốt quá trình đó, hầu như không ai nhìn thấy Ngao Thư Ý phản kháng.
Hắn vỗ tay, hắn khen ngợi, hắn hoan hô cho những thiên tài Nhân tộc.
"Long Cung yến" từng là nơi quy tụ anh hùng các tộc thiên hạ, thể hiện uy thế của Long tộc, đã nhiều năm không được tổ chức, vất vả lắm mới có hứng thú tổ chức lại một lần - thế nhưng lại không có bất kỳ một vị Thủy tộc nào được tham gia, cũng không có mấy ai thật sự quan tâm!
Hắn đã chấp nhận tất cả.
Quá khứ hắn đã từng chấp nhận, vốn nên chấp nhận.
Tại sao hôm nay lại đột nhiên không chấp nhận nữa?
Vào lúc Nhân tộc đang hưng thịnh? Vào lúc Nhân tộc đang chuẩn bị toàn diện cho cuộc chiến, chuẩn bị tiêu diệt Hải tộc ở Thương Hải? Vào lúc Nhân tộc đã chiếm ưu thế tuyệt đối, có khả năng rất lớn giành chiến thắng trong cuộc chiến Thần Tiêu?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận