Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1398: Nhất niệm không buông được

Quẻ sư vừa nói, vừa đến gần Dư Bắc Đấu.
“Khoan, đợi đã!” Dư Bắc Đấu nói.
“Sư thúc còn có việc gì à?” Quẻ Sư dừng bước lại, nhẹ giọng hỏi.
Không phải gã muốn cho đối phương quá nhiều thời gian, mà gã hiểu rằng, trạng thái giữa Dư Bắc Đấu và Huyết Ma kéo dài càng lâu thì sự dây dưa giữa hai người càng sâu sắc, Dư Bắc Đấu càng không thể nào rảnh tay.
Mặc dù lúc này gã đã nắm chắc phần thắng, nhưng cũng không ngại chờ thêm một chút, chờ thêm một phần chắc chắn.
Dù sao đối phương cũng là Dư Bắc Đấu, vô cùng khó lường.
Cho dù gã biết rõ nguồn gốc kinh khủng của Huyết Ma, biết được Dư Bắc Đấu ngồi yên bất động kia đang liều chết dây dưa. Gã cũng không dám chắc liệu Dư Bắc Đấu có còn hậu chiêu khác hay không.
“Bốc quẻ nửa đời”, há lại có thể đơn giản như vậy?
Càng những lúc như thế này, càng không thể tùy tiện xông lên.
“Ngươi muốn biết thì chỉ cần hỏi sư thúc là được rồi. Cần gì phải máu tanh như vậy?” Dư Bắc Đấu mặc dù nhìn chăm chú Lưu Hoài trên mặt đất, nhưng cũng nở nụ cười: “Đại nghĩa cũng giống như sư thúc ngươi. Ừ, là màu đỏ.”
“Đúng không?” Quẻ Sư cười: “Ta không tin. Sư thúc có thói quen lừa gạt người khác, ta muốn tận mắt nhìn thấy mới tin!”
“Đừng tranh cãi với sư thúc nữa.” Dư Bắc Đấu nói: “Nói thật lòng cho ngươi nghe, sư thúc vẫn còn một trợ thủ ở đây. Ngươi lại nhìn kỹ Huyết Ma này đi, có phải còn thiếu một luồng Mệnh Huyết hay không? Sư thúc đã nhờ người đi truy sát nó, rất nhanh sẽ quay lại. Ngươi nên đi trước đi, vị trợ thủ này của sư thúc tính tình không tốt lắm, đến lúc đó hắn muốn giết ngươi thì sư thúc cũng không ngăn cản được! Nghe sư thúc khuyên một câu, giữ được núi xanh thì không sợ thiếu củi đốt!”
Quẻ sư lộ vẻ ngạc nhiên: “Chưa từng nghe nói Khương Vọng là kẻ có tính tình không tốt như vậy?”
“Cái gì mà Khương Vọng?” Dư Bắc Đấu miễn cưỡng nói: “Lúc này mà sư điệt còn nói đùa được à, chẳng lẽ ngươi muốn sư thúc người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh sao?”
Quẻ sư kinh ngạc nói: “Ta tận mắt nhìn thấy hắn vào Đoạn Hồn Hạp, chẳng lẽ nhìn lầm sao?”
“Có thể là ngươi hoa mắt rồi.” Dư Bắc Đấu chân thành nói.
Quẻ Sư như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Ta tìm hắn đã lâu, đúng là có thể tồn tại khả năng này. Sư thúc nói rất có đạo lý!”
Gã phối hợp như thế, Dư Bắc Đấu lại cảm thấy nói chuyện không nổi nữa, thở dài một hơi: “Không ngờ ngươi lại bố cục để hãm hại sư thúc ngươi như vậy! Đúng là quên nguồn quên cội!”
Quẻ Sư cũng rất tiếc nói: “Không ngờ người lúc này mà vẫn muốn lừa gạt sư điệt! Đúng là già mà không kính!”
Dư Bắc Đẩu lại thở dài nói: “Xem ra hôm nay đã đến lúc ta phải chết rồi!”
“Người chỉ chết một lần…” Quẻ Sư nói đến đây, cười nói: “Sư thúc tính quẻ đúng là rất chuẩn!”
“Âu cũng là số mệnh.” Dư Bắc Đấu nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của Lưu Hoài, ánh mắt ngưng trọng.
Lão hiểu rõ, lúc này Huyết Ma nhìn như không còn chút thần trí nào, cũng không có bất kỳ động tác nào, cơ hồ đã nhận mệnh. Nhưng chỉ cần lão cho nó một khe hở, sẽ lập tức nghênh đón phản kích hung ác nhất từ nó.
Từ xưa đến nay, diệt ma thì dễ nhưng diệt ma công thì rất khó!
Lão nói: “Sư thúc có một chuyện chưa rõ.”
Quẻ Sư lễ phép đáp: “Mời người nói.”
Dư Bắc Đấu hỏi: “Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma thân này, vốn dĩ không thể đoán mệnh, không thể bói toán, vì sao có thể trở thành con cờ của ngươi? Làm sao ngươi có thể tính ra, ta sẽ ra tay bảo vệ Khương Vọng?”
Quẻ Sư nhắc nhở: “Đây là hai chuyện.”
“Là sư thúc hồ đồ.” Dư Bắc Đấu nói: “Vậy sư điệt có thể giải đáp hai chuyện này cho ta không?”
Quẻ Sư cười: “Sao ta có thể tính được sư thúc chứ? Ta chỉ nghĩ là, sư thúc nhất định sẽ tính được ta.”
“Rõ ràng.” Dư Bắc Đấu nói: “Chuyện trước thì sao?”
“Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma thân này có thể trưởng thành đến dáng vẻ này, há lại có thể tính được? Sư thúc ngài cũng không thể tính được, không phải sao?” Quẻ Sư cười nói: “Có thể là ý trời, sư điệt vốn chuẩn bị một kế hoạch khác, nhưng lại gặp được Huyết Ma này… Cho nên có kế hoạch hoàn mỹ hơn. Thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó tránh. Sư thúc ngài nói đi?”
“Ván này tính rất tốt!” Dư Bắc Đấu khen ngợi: “Dẫn dắt theo đà phát triển, thuận theo mệnh trời, có thể lợi dụng Huyết Ma làm đến mức này, ngươi đã mạnh hơn sư phụ ngươi rồi.”
Quẻ Sư nhếch miệng, ngữ khí lạnh lẽo: “Ngươi còn dám nhắc đến sư phụ ta…”
“Chẳng qua là có một chuyện.” Dư Bắc Đấu nói tiếp: “Huyết Ma là tai họa của nhân tộc, ngươi há vì thù riêng mà đẩy nhân tộc vào thế nguy hiểm?”
“Vậy sao? Ngươi còn muốn dạy dỗ ta à?” Quẻ Sư cười thành tiếng, hỏi: “Vì an nguy của nhân tộc, có phải ta nên chờ ngươi diệt xong Huyết Ma này, rồi mới ra tay với ngươi hay không?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Dư Bắc Đấu khen ngợi.
“Ta là Nhân Ma đấy.”
“Không phải ngươi vẫn còn chữ "Nhân" sao?”
“An nguy của nhân tộc quá xa vời, thù riêng của ta thì lại ở ngay trước mắt đây, sư thúc!”
“Buông bỏ chấp niệm, sẽ tự tại hơn nhiều. Sư thúc có thể giới thiệu ngươi đến Tu Di Sơn…”
“Sư thúc vẫn luôn hài hước như vậy!” Quẻ Sư cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên đặt một câu hỏi, như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, lưỡi dao dính máu: “Có phải ngươi cảm thấy rằng, người bạn nhỏ kia của ngươi có thể đem đến một chút kinh hỉ hay không? Để ta đoán xem… Ngươi muốn mượn trận pháp Loạn Thạch Cốc này để đối phó ta, đúng không? Hiện tại người bạn nhỏ kia của ngươi, đang ở điểm then chốt phải không?”
Không chờ Dư Bắc Đấu trả lời, gã nói tiếp: “Ly huyết phi thân, kì độn tại bắc. Vị trí của hắn và luồng Mệnh Huyết kia, hiện ra rất rõ ràng trước mắt ta!”
Gã thong dong cười nói: “Ta đã cho người đi tìm hắn rồi.”
Dư Bắc Đấu vẫn ngồi xếp bằng giữa không trung, vẫn không cử động, chỉ nói: “Vậy người ngươi phái đi, tốt nhất nên có đủ thực lực. Nếu không bị giết chết, không phải là đáng tiếc lắm sao?”
“Ta nghĩ thế là đủ rồi.” Quẻ Sư nhẹ giọng nói.
“Đó là đồ chơi của chúng ta, vì sao không phái chúng ta đi?” Lúc này có một bóng người mập mạp lăn vào trong sơn động, giọng nói buồn bực không vui.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Một bóng người gầy gò ở bên cạnh luôn miệng phụ họa.
Cửu đại nhân ma Tước Nhục, Vạn Ác, cùng nhau xuất hiện.
“Đừng vội.” Quẻ Sư dụ dỗ nói: “Hai huynh đệ các ngươi ở đây có tác dụng khác. Nhìn xem trước mặt chúng ta là ai? Dư Bắc Đấu! Lúc mấu chốt như thế này, sao lại không có hai tài năng trụ cột như các ngươi được?”
Trịnh Phì từ từ lại gần, nhìn kỹ Dư Bắc Đấu đang ngồi xếp bằng giữa không trung một chút, rút Đại Khảm Đao của mình ra, vui mừng nói: “Ta muốn chẻ lão. Ta chưa từng chẻ Chân Nhân bao giờ!”
Lý Sấu nhắm mắt theo sau, nhìn cũng rất kích động: “Ta cũng chưa từng, ta cũng chưa từng!”
“Đừng gấp gáp, đừng giành, mọi người đều có phần.” Quẻ Sư ngăn lại: “Đây cũng là sư thúc của ta, không thể vồ vập như hổ đói được, phải nhai kỹ nuốt chậm mới có ý tứ!”
“Những lời này, có phải các ngươi đang nói về ta hay không?” Dư Bắc Đấu đột nhiên hỏi.
Quẻ Sư dùng ngữ điệu thong dong như đã nắm giữ mọi thứ trong tay, nói với Trịnh Phì Lý Sấu: “Các ngươi đừng thấy tiểu lão đầu này già thì đáng khinh, thủ đoạn của lão hung tàn lắm đấy. Ta đoán hiện tại lão vẫn còn sức ra một chiêu, chẳng qua rất nhanh lão sẽ không còn sức nữa.”
Gã vừa nói vừa bắt đầu bước tới, mỗi một bước, nơi gã đi qua liền mọc lên một cột đá.
Bao một vòng quanh Dư Bắc Đấu, khoảng chừng bốn mươi chín cột đá, bao vây Dư Bắc Đấu và Lưu Hoài vào trong.
Máu tươi chảy ra từ cổ Lưu Hoài, vừa vặn chảy qua khoảng cách giữa hai cột đá, không chịu bất cứ cái gì ảnh hưởng.
“Lẽ nào lại thế, ngươi lớn lên nhìn mới đáng khinh!” Dư Bắc Đấu tức giận nói: “Lão phu năm đó ngọc thụ lâm phong, còn hiện tại là lê hoa áp hải đường!”
Nhìn qua lão cũng không ngại chuyện Quẻ Sư bày ra cột đá, chỉ để ý đến hai chữ “đáng khinh” kia.
Quẻ Sư lại không để ý đến, chỉ khẽ cười nói: “Hiện tại, chờ Khương Vọng đến đây thôi.”
Trịnh Phì có chút rầu rĩ không vui, nghe vậy thì vui mừng nói: “Đồ chơi sẽ còn quay lại sao?”
Lý Sấu luôn miệng hỏi: “Có thật không, có thật không?”
“Hoặc là thi thể của hắn sẽ đến đây.” Quẻ Sư nhạt nhẽo bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận