Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2929: Chân nhân ấn kiếm xẻ trời biển (1)

Ngu Uyên từ tuyên cổ cho đến nay, hiện tại diễn ra trận chiến chưa từng có trong lịch sử.
Lấy Động Chân khiêu chiến Diễn Đạo, thế gian đã từng có tiền lệ.
Hướng Phượng Kỳ, người từng là vô địch Động Chân khiêu chiến Khương Mộng Hùng của Đông Vực.
Chỉ cần gã tiếp được một quyền phủ định Phi kiếm của Khương Mộng Hùng, bảo vệ đạo thống Phi kiếm đã suy tàn, là có thể bước vào đỉnh phong, chấn hưng thời đại Phi kiếm.
Nhưng một quyền của Khương Mộng Hùng rơi xuống, thời đại Phi kiếm cuối cùng cũng tan thành mộng ảo.
Người đứng trên đỉnh cao thế gian, phóng tầm mắt ra bao quát non sông, chẳng thấy núi nào cao hơn, sao có thể là tu sĩ đang leo núi có thể lay chuyển?
Cho dù là tu sĩ Động Chân chỉ cách một cảnh giới, cho dù là người đứng đầu Động Chân cảnh, cũng tuyệt đối không thể nào làm được.
Nhưng hôm nay trận chiến Ngũ chân trục thế đã xảy ra.
Hơn nữa tất cả đều ra tay độc ác, người nào người nấy đều chém giết vô cùng hung hãn.
Chẳng trách Quân Vương Tu La như Hoàng Dạ Vũ lại không thể nào hiểu nổi.
Tu La tộc sinh ra là để chiến đấu, chém giết gần như đã là một loại bản năng.
Nhưng ngay cả trong Tu La tộc khát máu hiếu chiến, cũng chưa từng nghe nói có ác Tu La nào đầu óc bình thường dám rút đao trước mặt Quân Vương Tu La.
Hôm nay là vì sao?
Cũng không thể nào, năm vị Chân nhân trẻ tuổi này đều là kẻ điên chứ?
Chuyện bất thường chắc chắn có yêu.
Trong lòng Hoàng Dạ Vũ trong nháy mắt đã hiện lên vô số suy nghĩ. Tuy rằng không cảm nhận được chút nguy hiểm nào, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường... Nhưng càng như vậy, y lại càng cảm thấy nơi nào cũng có âm mưu.
Đỉnh phong cũng có ngờ vực vô căn cứ của đỉnh phong.
Người xông lên đỉnh phong, trong lòng chỉ có một ý niệm xông lên, không cho phép có suy nghĩ khác.
Năm vị Chân nhân đương thế trong nháy mắt giết lên trời cao, mặc dù chưa bao giờ thật sự kề vai chiến đấu, nhưng trong khoảnh khắc ra tay, bọn họ đã ăn ý tạo thành quân trận.
Ai mà không biết binh pháp chứ?
Ma Viên chắp tay, Khương Vọng đứng trên đó, lấy biển lửa vô biên trấn trung tâm, chia cắt không gian nơi đây thành bốn phương đông, tây, nam, bắc. Đông tây là thiên phạt, nam bắc là địa hãm. Từ đó hình thành "Ngũ Phương Kinh Thần Trận" này.
Danh tự rất bá đạo, nhưng lại là một quân trận rất phổ biến.
Nhưng sở dĩ phổ biến cũng là bởi vì tính thực dụng.
Muốn sử dụng trận pháp này, thường phải kết hợp năm chi quân đội, mỗi quân vạn người, đều tu luyện Ngũ Hành chi khí. Một khi dung hợp thành công có thể kinh động Thần linh, khiến cho quỷ thần than khóc.
Thuật quân trận là dung hợp lực lượng của mọi người, khí huyết, Đạo nguyên đều có thể sử dụng. Phải kết hợp với phương pháp tu luyện, đan dược, ẩm thực đặc biệt, huấn luyện trong thời gian dài. Phải có trận đồ, trận kỳ, đủ loại binh khí quân trận phối hợp... Là một môn học vấn vô cùng phức tạp.
Người chủ trì trận pháp càng cao minh, binh trận càng có thể phát huy ra lực lượng. Những danh tướng thiên hạ kia đều có lý giải riêng của mình về các loại quân trận. Có người thành trận nhanh hơn, có người công phá mạnh hơn, có người chuyển đổi linh hoạt... Trên chiến trường trong nháy mắt vạn biến số, thắng bại chính là nằm ở tất cả những chi tiết này.
Khương các lão đương nhiên là cao minh.
Bởi vì hắn chỉ cần làm một động tác tùy ý, bốn vị Chân nhân còn lại đều có thể hiểu được ý của hắn, phối hợp một cách vô cùng ăn ý. Trời long đất lở, các phương hợp lại, ngũ hành xoay chuyển, hoàn mỹ không chút khuyết điểm nào, ai dám nói là không cao minh?
Tuy chỉ có năm người, nhưng thật sự là làm Thần linh năm phương hoảng sợ!
Tướng lĩnh trấn thủ Trường Thành kinh ngạc phát hiện, năm vị Chân nhân giết lên trời cao kia quả thật không có ai là kẻ yếu.
Trong số đó, Hoàng Bất Đông quanh năm giao chiến ở Ngu Uyên, Kế Chiêu Nam là lão tướng trên sa trường, ba người còn lại đều là thành viên của Thái Hư Các cũng là những Chân nhân nổi tiếng nhất đương thời.
Hơn nữa ba vị Thái Hư Các viên này đều là thân thể Thiên Phủ, mỗi người đều nắm giữ năm loại thần thông! Hào quang thần thông rực rỡ như biển cả.
Giờ phút này chỉ cần hợp lại, đất trời liền biến đổi.
Quân Vương Tu La đường đường ngồi trên đỉnh cao thế giới này, lạnh nhạt nhìn Động Chân khiêu chiến.
Trước mặt y là Diêm La Thiên Tử, Diêm La Điện quỷ thần trùng trùng điệp điệp. Trên đầu là Trảm Vọng đao, Thái Dương Thần cung toả sáng rực rỡ. Bên trái là Hỗn Thiết Côn như cột chống trời đổ nghiêng xuống, bên phải là phong tuyết vô tận như sương long hợp nhất.
Bên dưới... Chân nhân cầm kiếm xẻ trời biển, Ma Viên giơ lửa chiếm đỉnh cao!
Hoàng Dạ Vũ cười lạnh một tiếng.
Sau đó loại cười lạnh này đã biến mất vô tung.
Mặc cho hư không cấm chế thế nào, khí cơ khóa chặt, thần quang phong toả ra sao, ở trước mặt y đều như là xiềng xích bằng giấy, không đáng nhắc đến.
Nhân tộc muốn dùng mấy tên Chân nhân trẻ tuổi làm mồi nhử, vây khốn Hoàng Dạ Vũ y ở đây, thật sự là nằm mơ giữa ban ngày! Nếu y đã dám một mình đến Trường Thành tuần tra, chẳng lẽ lại thiếu chuẩn bị để thoát thân sao?
‘Năm tên Chân nhân muốn cản đường Hoàng Dạ Vũ ta? Năm tên Chân quân còn tạm được!’.
Hoàng Dạ Vũ biến mất, nhưng tọa kỵ của y lại gặp phải xui xẻo.
Cái gì mà cánh chim như đất liền, đại bàng che khuất bầu trời, ác thú cấp Động Chân... Chỉ trong nháy mắt đã bị xé nát, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.
Hoàng Dạ Vũ có tướng mạo điển hình của Tu La tộc, khuôn mặt xấu xí, trên trán có một cái sừng. Thân cao hơn một trượng, phía sau có đuôi giống như là mũi tên. Thân hình cường tráng, trên người lại có quỷ văn hiển hiện.
Trong nháy mắt, y đã đến bên ngoài Trường Thành, cái đuôi giống như mũi tên treo lơ lửng trên không trung, đưa mắt nhìn Khương Vọng từ xa:
"Chỉ bằng chút kỹ năng diễn xuất này của ngươi mà cũng muốn chọc giận bổn quân? Đạo hạnh còn non lắm!"
Khương Vọng giận tím mặt, xoay người muốn xông lên.
Ầm!
Bên ngoài Trường Thành Ngu Uyên có liên tiếp chín luồng khí thế khủng bố xông thẳng lên trời!
Chúng nó cách nhau nghìn dặm, vạn dặm, nhìn từ xa không thể thấy rõ. Nhưng loại cấp độ lực lượng chạm đến cực hạn hiện thế kia lại nối liền không dứt, bộc lộ rõ ràng qua sự rung chuyển của Tân Dã đại lục.
Rõ ràng, Tu La tộc đã coi động tĩnh của Nhân tộc là đang vây giết Quân Vương Tu La - Hoàng Dạ Vũ, cho nên mới có phản ứng mãnh liệt nhất - chín bộ đều chi viện, mười Quân Vương cùng nhau xuất động.
Chỉ thấy sát khí che khuất bầu trời, ngày đẹp trời đột nhiên tối sầm, trước mắt đã là đêm dài.
Sáu vị Chân quân Nhân tộc là Phó Hoan, Hứa Vọng, Cam Bất Bệnh... cũng xuất hiện trên Trường Thành, đáp trả lại đối phương.
Từng ngọn đuốc lần lượt được thắp sáng trên Trường Thành Ngu Uyên dài tới mấy vạn dặm.
Phong hoả văn minh bùng lên, soi sáng nửa bầu trời, xua đuổi bóng tối vô tận. Để Tu La về với Tu La, Nhân tộc về với Nhân tộc, trong ngoài Trường Thành trở nên rõ ràng rành mạch.
Tổng cộng mười sáu cường giả đỉnh phong của hai tộc đối đầu nhau ở đây, năm đại quân tinh nhuệ của Nhân tộc là Cát Lộc quân, Kiền Qua quân, Phượng Tước quân, Tuyết Nhận quân, Lẫm Phong quân đã gào thét trên Trường Thành, chỉnh đốn đội ngũ, sẵn sàng xuất trận.
Nhìn thì có vẻ như một trận chiến Ngu Uyên với quy mô lớn nhất, cường độ cao nhất trong gần trăm năm sắp bùng nổ... Trên Trường Thành Ngu Uyên dài vạn dặm, trận văn lần lượt sáng lên, giống như một con Thần long cổ đại thức tỉnh từ giấc ngủ say lâu dài.
Rõ ràng, Nhân tộc vẫn quyết định triển khai ra thế phòng thủ, không có ý định thật sự giết ra khỏi Trường Thành.
"Ta còn tưởng các ngươi có gan ra ngoài? Cũng chỉ có vậy mà thôi!"
Hoàng Dạ Vũ cười lạnh một tiếng, chậm rãi lùi về phía sau.
Màn đêm vô tận kia cũng giống như thủy triều, nhanh chóng lùi theo y.
"Xông lên đi!"
Trọng Huyền Tuân giẫm lên biển lửa, nói với sau lưng Khương Vọng:
"Sao không xông lên?"
Khương Vọng tức giận một hồi, sau đó cũng chỉ là tức giận như vậy mà thôi.
Hắn nhìn bóng dáng Hoàng Dạ Vũ chậm rãi lui vào trong đêm tối, thanh âm có chút hốt hoảng:
"Sao các ngươi không nói bên kia có mười tên Quân Vương Tu La?"
Trọng Huyền Tuân cười nhạt một tiếng, thu đao rời đi:
"Ngươi cũng không hỏi tình hình bên kia mà?"
Hoàng Bất Đông tiện tay cất Hỗn Thiết Côn đi, hai tay khoanh trước ngực, cả người ngã xuống, rơi tự do. Trong tiếng gió gào thét, gã còn mở miệng lẩm bẩm oán trách:
"Ngươi xông lên nhanh như vậy, chúng ta còn kịp nói hay sao!"
Gã lười bay đến bên cạnh Khương Vọng, thậm chí còn lười nói to, dù sao thính giác của Khương Chân nhân rất tốt, nhất định có thể nghe rõ ràng.
Trận đại chiến trục thế long trời lở đất kia không có tiến triển gì thực chất, chỉ giết chết một con đại bàng mà thôi. Tần Chí Trăn thu hồi Diêm La Thiên Tử thân, cầm đao trong tay liếc nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng lập tức trừng mắt nhìn lại:
"Ngươi cũng có ý kiến?"
Trong đầu Tần Chí Trăn toàn là những từ ngữ như 'kẻ lỗ mãng', 'kẻ điên', 'bị bệnh', gã đang còn sắp xếp từ ngữ.
Khương Vọng lại nói:
"Chuyện chúng ta nói bên bờ Vị Hà, ta sẽ không nói cho người nào biết đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận