Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 395: Trí tính

"Bên phía Vương Di Ngô có người thông minh!" Trọng Huyền Thắng ngậm ngùi nói.
Khương Vọng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ phân tâm chìm vào Thái Hư Huyễn Cảnh, liên tiếp gửi mấy lần khiêu chiến Đài Luận Kiếm cho Trọng Huyền Thắng.
Nhận được sự thúc giục lặng lẽ này, Trọng Huyền Thắng cũng không thể tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa.
Y ho khan một tiếng, nói: "Vương Di Ngô lấn ép việc làm ăn của Bảo Trọng Thanh, ngươi nghĩ xem có chỗ nào xấu không?"
Khương Vọng không muốn phối hợp với y sỉ nhục sự thông minh của mình, cho nên giữ im lặng.
Tên béo này cũng chẳng hề cảm thấy bối rối, tự hỏi tự trả lời: "Không có đúng không? Chỗ tốt nên bắt lấy thì cũng đã bắt rồi, còn việc tăng thêm một kẻ địch... Không phải Trọng Huyền gia và Bảo gia vốn là kẻ địch mấy đời sao? Hắn thay mặt Trọng Huyền Tuân làm chuyện này, chỉ tốt không xấu. Mà mục đích của hắn tuyệt đối không chỉ một chút lợi ích đó".
"Vậy mục đích hắn là gì?"
Trọng Huyền Thắng tự hỏi tự trả lời, tự một mình cũng có thể thỏa mãn: "Chúng ta có thể đổi một góc độ khác, nhìn từ góc độ của Bảo Trọng Thanh. Nếu hắn muốn đánh trả Vương Di Ngô thì bắt đầu từ đâu là thích hợp nhất? Hiện tại, kẻ địch chính của Vương Di Ngô là ai?"
Lúc này, bỗng nhiên Khương Vọng tỉnh ngộ: "Ngươi nói Vương Di Ngô là cố ý ép Bảo Trọng Thanh đến giao hảo với ngươi? Ép hắn ta tìm đến ngươi để liên thủ?"
Trọng Huyền Thắng cười nhạt: "Bên cạnh Bảo Trọng Thanh nhất định cũng có một "người thông minh" nhắc nhở hắn suy nghĩ đến hướng này.
Khương Vọng đã hiểu.
Nhưng Thập Tứ vẫn luôn đứng yên, không biết là vô tình hay cố ý gõ chuôi trọng kiếm một cái.
Từ nhỏ đã ở chung đến nhiều năm như vậy, Trọng Huyền Thắng còn chưa thể hiểu rõ tên này sao?
Trong lòng biết từ nãy đến giờ có lẽ Thập Tứ đã nghĩ đến nát óc, cho nên lên tiếng giải thích: "Không để ý đến những thứ không thiết thực nữa, chỉ nhìn bản chất sự việc. Với quan hệ như nước với lửa của Bảo gia và Trọng Huyền gia, ngươi nói Bảo gia sẽ ủng hộ dạng người nào làm gia chủ Trọng Huyền gia? Là một người ưu tú tuyệt đỉnh, hay là hạng vô năng?"
Thập Tứ gật đầu, cuối cùng cũng đã rõ. Thì ra là vậy!
Nếu Bảo Trọng Thanh đến cửa để giao hảo, Trọng Huyền Thắng không chịu trở mặt gây thù, hoặc thèm muốn viện trợ, vậy thì đã trúng kế giao hảo với người của Bảo gia, trong quá trình tranh đoạt vị trí gia chủ Trọng Huyền gia, cho dù không phải là hành vi mất đi bổn phận nhất, thì cũng là một trong số đó.
Cũng không nhất thiết phải đứng trên lập trường của Trọng Huyền gia, tranh đấu sinh tử với Bảo gia. Mà sự ủng hộ của Bảo gia chứng tỏ ngươi là một người không có sức đe dọa quá lớn đối với Bảo gia! Cho nên Trọng Huyền Thắng mới không do dự đóng cửa đuổi khách, ngay cả một chút thể diện cũng không giữ lại, trực tiếp kêu Bảo Trọng Thanh cút.
Ở trên là làm rõ lập trường bản thân mình là người Trọng Huyền gia tộc, trên thực tế cũng nhắc nhở những "người thông minh" đã nhìn thấu lớp màng này, đây là kế hoạch của Vương Di Ngô. Nếu không Trọng Huyền Thắng sao lại tức giận như vậy?
Về những người không nhìn thấu lớp màng này, có lẽ sẽ có khen ngợi với lập trường kiên quyết của Trọng Huyền Thắng.
Thế là đã có thể hóa giải đợt công kích này của Vương Di Ngô một cách dễ dàng.
Có thể nghĩ rõ những việc này không phải là chuyện đáng sợ nhất.
Chỗ đáng sợ nhất là Bảo Trọng Thanh đột nhiên đến cửa, rất nhiều người vốn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức tên béo này đã nghĩ đến vô số hệ lụy sau đó.
Khương Vọng biết mưu tính của mình còn thua xa tên béo này, nghĩ đến đây không nhịn được lại liên tục phát động khiêu chiến trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Dù sao cũng phải dùng kiếm để bù đắp lại chứ?
Chỉ là...
Nghĩ đến dáng vẻ đánh xe rời đi lúc sau cùng của Bảo Trọng Thanh.
Khương Vọng hình như đang suy nghĩ gì đó: "Bảo Trọng Thanh thật sự đơn giản như vậy sao?"
Một người sau khi đã bị mất thể diện, nổi giận đùng đùng, còn bằng lòng tự đánh xe chở thủ hạ về... Đó thật sự là nổi giận sao? Hắn ta thật sự dễ bị kích động như vậy sao?
"Bảo mặt rỗ giấu dốt mà thôi, hắn ta rất thích chơi trò này" Trọng Huyền Thắng hơi khinh thường nói. Cái cảm giác ưu việt tràn đầy kiêu ngạo đó cũng không biết đến từ đâu. Dường như y đã hoàn toàn quên chính bản thân mình cũng là loại người giấu dốt.
Ở gần Trọng Huyền Thắng càng lâu, Khương Vọng càng cảm thấy lần đầu gặp Trọng Huyền Trử Lương, phán đoán của vị Định Viễn Hầu này về Trọng Huyền Thắng quá đúng, ưu thế lớn nhất của y so với Trọng Huyền Tuân chính là da mặt.
"Ngươi rất hiểu Bảo Trọng Thanh?" Khương Vọng hỏi.
"Đã có chí hướng về gia tộc, thì không thể không hiểu rõ Bảo gia. Bảo Trọng Thanh cũng như thế" Trong lời nói Trọng Huyền Thắng có hơi thô bạo: "Nếu hắn có chí muốn chấp chưởng Bảo gia, thì không thể không học hỏi Trọng Huyền Thắng ta nhiều thêm!"
"Chẳng qua là loại chuyện thông minh này, đúng là không giấu được" Ngón tay Trọng Huyền Thắng cong lại gõ gõ huyệt thái dương của chính mình: "Nhất là đối với người có đầu óc như ta".
Chế giễu ai đây?
Khương Vọng như vô ý nhìn Thập Tứ một cái, lại đúng lúc đụng phải ánh mắt Thập Tứ đang nhìn qua.
Khương Vọng: "..."
Thập Tứ: ....
Trọng Huyền Thắng nén cười, nhưng để tránh bị đánh lại điệu thấp tiếp tục giải thích: "Nhiều lúc, không nên nghĩ đến hình tượng gì đó, hắn mất mặt thế nào, gặp khó khăn thế nào cũng đừng quan tâm, chỉ cần nhìn vào sự ảnh hưởng sau cùng đối với từng lựa chọn của hắn, rốt cuộc là tốt hay xấu, là có thể nhìn ra người này là ngốc thật hay là giả".
"Lại nói." Trọng Huyền Thắng nhìn Khương Vọng nói: "Việc ngươi không giết thủ hạ của Bảo Trọng Thanh khiến ta tưởng rằng ngươi đã thấy rõ rồi chứ."
Khương Vọng lặng lẽ khinh bỉ.
Đây là Lâm Truy. Ta không kiêng dè sao? Động một chút là giết này giết kia, chẳng lẽ ta lại lỗ mãng như vậy.
Trọng Huyền Thắng cũng cười: "Chuyến đến nhà giao hảo này của Bảo Trọng Thanh đã tổn thất gì?"
Khương Vọng đáp: "Thể diện? Vật tư?"
"Thể diện mà tổn thất gì chứ!" Trọng Huyền Thắng khịt mũi coi thường.
Sau đó nói tiếp: "Đống vật tư này là tổn thất sao? Lưu trong tay ta, chính là gia tăng sức mạnh đối phó với Vương Di Ngô. Trên thực tế không phải là đã hoàn thành mục tiêu đánh trả Vương Di Ngô của hắn sao?"
"Hại người mà không lợi mình, thuận tiện còn sẵn lòng vỗ béo ngươi?"
Bây giờ, Khương Vọng cảm thấy con người Bảo Trọng Thanh cũng thật sự hung ác.
"Ngươi biết nó chứng tỏ gì không?"
Trọng Huyền Thắng mang oán giận đầy mặt tự mình trả lời: "Chứng tỏ trong lòng hắn, ta vẫn không bằng Trọng Huyền Tuân. Trận tranh giành gia chủ Trọng Huyền gia, hắn muốn ta thắng..."
Được thôi!
Khó trách tên béo này giận dữ, vô lễ đến vậy. Xem ra cũng không hoàn toàn là do kỹ năng diễn xuất!
"Ý của ngươi là, dù ta đắc tội với Bảo Trọng Thanh, thế nhưng cũng không tính kế được Trọng Huyền Thắng?"
Giọng nói này không lớn cho lắm, nhưng có một loại khí thế không thể chối từ, khiến người không thể nào bỏ qua, nhất định phải ngưng thần lắng nghe.
Chủ nhân của giọng nói có mặt dài mũi cao, ngồi ở đó, sống lưng thẳng như thiết, vừa nhìn chính là một người cực kỳ tự gò bó bản thân.
Mà nam nhân ngồi đối diện gã, thân mặc thường phục, ánh mắt tự tin, là Văn Liên Mục, là Văn thư tùy thân của Thiên Phúc Quân.
Gia cảnh Vương Di Ngô bần hàn, xuất thân thấp kém. Thông qua Đại Diễn Võ trong quân mới được Khương Mộng Hùng để ý đến.
Đương nhiên, sau khi được Khương Mộng Hùng thu làm thân truyền, xuất thân cũng đã không còn là vấn đề nữa.
Giống như nhân vật chính trong truyện kể ngày xưa, không nơi nương tựa, dùng đôi nắm đấm mở đường cho chính bản thân mình. Dựa vào tu hành pháp đơn giản nhất trong quân, một đường từ quân đội phổ thông bước lên quân đội tinh nhuệ. Ngay cả trong Thiên Phúc Quân - đội quân đứng đầu trong Cửu Tốt của Tề quốc - y cũng đã đánh bại vô số truyền nhân tướng môn, kiêu tử trong quân đội, trở thành ngôi sao mới lấp lánh nhất trong quân doanh Đại Tề.
Vốn cho rằng thành đệ tử quan môn Khương Mộng Hùng là quân thần Đại Tề, đã là đỉnh cao nhất.
Nhưng y lại kiên cường phá vỡ giới hạn lịch sử Thông Thiên Cảnh, có thể nói đã bắt đầu ghi chép truyền thuyết của riêng mình.
Một nhân vật như vậy quả thực chói mắt đến không thể nghi ngờ.
Cho nên khi Vương Di Ngô nhạt giọng đặt câu hỏi, dù Văn Liên Mục khá nổi bật trong quân mấy năm gần đây, cũng khó tránh khỏi không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận