Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1407: Thiên Ngoại Phi Tiên (3)

Ai cũng có thể nhìn ra được, hắn muốn giải quyết thần thông Đồng Quy kinh khủng kia đầu tiên.
Dù bất kỳ thần thông hay đạo thuật nào, đều có khả năng ứng phó, để phát động thần thông Đồng Quy, người sở hữu thần thông phải tự tổn thương chính bản thân mình … Ngươi có thể ngăn cản được việc chính mình bị tổn thương, nhưng không thể ngăn cản được người khác tổn thương chính mình.
Lý Sấu cười ha ha vội vàng thối lui, nhìn có vẻ vô cùng tự đắc vì đã chọc giận được đồ chơi kia.
Nhưng Khương Vọng, người đang truy đuổi tới kia, ánh mắt từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh. Hắn vừa bay nhanh, vừa đột nhiên nghiêng đầu, mắng Trịnh Phì đang giơ đao xông tới: “Không muốn chết thì cút xa một chút, tên heo mập nhà ngươi!”
Dĩ nhiên không phải hắn muốn mắng chết người, mà trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã dẫn phát đạo thuật Nộ Hỏa.
Ánh mắt của Trịnh Phì đột nhiên trợn to, giống như không hề nghĩ tới, đồ chơi mà gã công nhận, lại đột nhiên mắng gã như thế.
Lửa giận sôi trào, ngực kịch liệt phập phồng, bàn tay bóp Khảm đao vang cót két.
Cả người Trịnh Phì tựa hồ bởi vì ứ máu mà bành trướng một vòng, nhìn... càng mập hơn, nhưng tốc độ lại càng nhanh hơn.
Thân thể phá vỡ không khí, phát ra một tiếng nổ vang dội, chỉ trong nháy mắt, đã đuổi tới trước người Khương Vọng, chém thẳng xuống một đao!
Khương Vọng uyển chuyển né qua một bên, đạp thẳng một cước, tập trung đạo nguyên, sức mạnh như núi đổ.
Trịnh Phì không kịp thu hồi lại Đại Khảm đao, gã cũng không tính thu hồi, trực tiếp để lộ ra chỗ yếu hại, sử dụng bụng để nghênh đón.
Có thần thông Ác Báo ở đây, chỗ yếu hại của gã chính là chỗ yếu hại của kẻ địch.
Nhưng ngay lúc một cước này đạp xuống người, lực đạo bỗng nhẹ bẫng đi.
Khương Vọng đạp một cước vào bụng Trịnh Phì, ấn sâu vào bên trong cái bụng mập mạp đó nửa tấc, sau đó ấn ký thanh vân chợt lóe rồi biến mất, cả người Khương Vọng lấy tốc độ kinh khủng bắn ngược ra, cách xa Trịnh Phì, tấn công thẳng tới Yết Diện Nhân Ma.
Mục tiêu của hắn vẫn là Yến Tử!
Xa xa há miệng thổi một cái, một làn sương trắng xóa bồng bềnh trên không trung, trong phút chốc hóa thành Sát Thương Đinh, hàn quang lưu chuyển. Khoảng ba cây đinh dài, tạo thành hình chữ phẩm bắn thẳng tới Yết Diện Nhân Ma.
Trong chốc lát đã tới.
Trong lòng Yến Tử cảm thấy vô cùng kinh sợ! Nàng không nghĩ tới, sát ý của Khương Vọng đối với nàng lại mãnh liệt như vậy, có cơ hội là tìm tới nàng, không có thì sẽ tạo ra cơ hội để tìm nàng.
Trên mặt nạ Vô Diện, đột nhiên như có một dòng nước chảy qua.
Ngũ quan rõ ràng nhanh chóng hiện ra một cách cụ thể trên đó.
Lông mày rậm, mũi rộng, môi dày.
Đây là một gương mặt nam nhân vô cùng xa lạ.
Lâm Tiện - người vẫn nhờ vào hiệu quả che giấu của Tiên Thiên Loạn Ly Trận, ẩn mình ở một bên để xem trận chiến, con ngươi chợt mãnh liệt thu nhỏ lại. Hình như y nhận ra gương mặt này…Là một vị từng là cường giả Ngoại Lâu ở Dung quốc! Người này đã mất tích nhiều năm không có tin tức. Y cũng chỉ mới nhìn thấy gương mặt của người này từ những bức họa của người nhà và bằng hữu.
Mà bây giờ gương mặt này lại xuất hiện trên mặt của Yết Diện Nhân Ma.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, đã làm cho người ta không lạnh mà run.
Mà khi gương mặt của Yến Tử vừa mới hiện ra, một bức tường kiên cố dị thường ngay lập tức được dựng lên ở trước người nàng, mở rộng ra khắp các hướng, tựa như không có điểm cuối, bản thân nó cũng cực kỳ bền chắc không thể vỡ gãy.
Thần thông, Thiết Bích!
Khương Vọng đã sớm thấy thần thông này, lúc ở đài Quan Hà hắn đã tự tay phá vỡ thần thông này một lần, sau khi Yến Tử trở mặt sử dụng tu vi Ngoại Lâu để triển khai thần thông Thiết Bích, quả thực có điểm khác với Thiết Bích mà Tần Chí Trăn đã thể hiện ra. Thần thông vốn thay đổi do người sử dụng, cũng không có gì là lạ.
Nhưng lấy ánh mắt của Khương vọng bây giờ để đánh giá, Thiết Bích này quả thực không bằng Thiết Bích của Tần Chí Trăn. Thần thông Thiết Bích của Tần Chí Trăn vững chắc hơn, cũng chân thật hơn.
Nhưng Khương Vọng cũng không tính diễn lại màn dùng Sát Sinh Đinh để đánh vỡ Thiết Bích đã từng biểu diễn ở đài Quan Hà.
Trên thực tế, nếu như Yến Tử có thể tỉnh táo hơn một chút, nàng đã có thể nhận ra được, mặc dù Khương Vọng nhìn như lấy nàng làm mục tiêu tấn công, nhưng tất cả sát lực mà hắn dốc vào, còn lâu mới đạt đến mức độ cực hạn.
Cho nên đây chỉ là một đòn tấn công giả mà thôi.
Mà Yến Tử vì quá sợ hãi nên đưa ra lựa chọn sai lầm, hơn nữa lại còn bị Lạc Lối dẫn dắt!
Khương Vọng thổi mở Bất Chu Phong, sau khi dẫn dắt được Yến Tử mở ra Thiết Bích, thì nhẹ nhàng xoay người một cái, đánh thẳng về phía Hoàn Đào.
Bức lui Lý Sấu, chọc giận Trịnh Phì, đe dọa Yến Tử, nhưng mục tiêu chân chính của Khương Vọng, lại là Khảm Đầu Nhân Ma!
Bất luận dùng góc độ nào để phân tích, Tứ Đại Nhân Ma trong mê trận này, không người nào là dễ đối phó cả. Thậm chí nếu để cho bất kỳ Nhân Ma nào có cơ hội, thì đều có năng lực tiêu diệt Khương Vọng.
Bốn vị tu sĩ Ngoại Lâu Đãng Tà quân đã gặp ở bên ngoài biên giới Vân quốc kia, nếu như so sánh với Tứ Đại Nhân Ma, thì sự chênh lệch giữa bọn họ tựa như trẻ con và người lớn.
Bất kỳ người nào trong Tứ Đại Nhân Ma, đều có thực lực có thể chóng lại cả bốn người kia, nếu như hai vị bất kỳ liên thủ, thì có thể giết chết bốn người bọn họ.
Nếu không khó khăn như vậy, làm sao trận chiến của Thiên phủ lão nhân năm đó lại vang danh thiên cổ, tạo thành truyền thuyết?
Khương Vọng ba lần bốn lượt muốn nhanh chóng giải quyết từng đối thủ, nhưng đều bị hóa giải. Nhân Tự Kiếm bị buộc phải dừng lại, Hỏa Giới bị nuốt mất, Thanh Vân Tiên bị phá...
Chiến đấu như vậy thật khiến người ta phải tuyệt vọng.
Nhưng không phải bọn họ không có nhược điểm.
Hoặc là ban đầu đại khái không có, bây giờ đã lộ!
Nhược điểm xuất hiện vào lúc Yết Diện Nhân Ma gặp nạn, vì cứu viện nàng ta, Khảm Đầu Nhân Ma há to miệng dùng Cực Sát Ngạ Quỷ nuốt Hỏa Giới vào bụng.
Nhưng Hỏa Giới này... chẳng lẽ lại dễ nuốt như vậy?
Loại thần thông hỗn hợp này đã gần như vượt qua cả đạo thuật siêu phẩm, lại còn được thăng hoa khi đối đầu với Triệu Huyền Dương ở Trung Sơn Quốc.
Cho dù là Cực Sát Ngạ Quỷ, nuốt vào cũng sẽ bị đau bụng mà thôi!
Ngoài miệng Hoàn Đào nổi mụn nước, cổ họng bốc khói xanh, tất cả đều là chứng cứ rõ ràng cho điều đó.
Khương Vọng chỉ nhìn Hoàn Đào một cái, bức lui Lý Sấu, chọc tức Trịnh Phì, để cho tất cả mọi người cho rằng mục tiêu của hắn là giết chết Yến Tử, nhưng hắn chưa bao giờ bỏ qua trạng thái hiện tại của Hoàn Đào.
Bất kỳ một chi tiết nhỏ nào trên chiến trường đều nằm trong tâm của Khương Vọng, như từng giọt từng giọt nước tụ dần lại, dần dần tạo thành một dòng chảy êm đềm, chắc nịch!
Khi Khương Vọng đột nhiên chuyển hướng trước Thiết Bích, tấn công về phía Hoàn Đào, gã vẫn còn đang “tiêu hóa” Hỏa Giới.
Lúc này, Hoàn Đào nhìn thấy con ngươi bên trái của Khương Vọng đỏ rực như lửa, mà trong thần hồn của gã, đại nhật sáng chói giáng lâm. Càn Dương Đồng, sử dụng Trụy Tây để công kích thần hồn. Gã không thể không cố nén nỗi đau thể xác để ứng phó cuộc chiến ở trong thần hồn.
Nhưng tranh đấu thần hồn chẳng qua là Khương Vọng thuận tay hạ đòn, đòn sát thủ chân chính của hắn...
Ở sau lưng gã!
Cánh tay cầm kiếm mà hắn vẫn luôn để ở sau lưng, đột nhiên xuất hiện trước người hắn, một đạo kiếm quang rực rỡ nhanh chóng phát ra, như ánh mặt trời sáng chói.
Đây là một kiếm Khương Vọng bất đắc dĩ phải giấu ở sau lưng khi bị Trịnh Phì ngăn trở lúc trước.
Tất cả mọi người đều cho là một kiếm kia đã tản đi.
Nhưng hắn lại giấu một thức Nhân Tự Kiếm dâng trào mãnh liệt như nước lũ kia sau lưng, kiềm chế tất cả thế và lực đang sôi trào mạnh mẽ kia, thẳng đến lúc này mới phát động ra!
Không ai có thể nghĩ tới một kiếm này.
Một kiếm kinh động lòng người!
Kiếm Tiên Nhân Ngũ Phủ Đồng Diệu, hạ xuống giống như một kiếm từ ngoài bầu trời bay tới.
Dưới tình huống quá gấp, và không thể chạy trốn, Hoàn Đào chỉ có thể lấy Cực Sát Ngạ Quỷ điều động lực lượng, xuất ra hai đạo kiếm hồ cắt chéo. Sử dụng Thập Cửu Hồ Thức nghênh đón chính diện, liều mạng phân sinh tử.
Kiếm hồ kia vô cùng chói mắt, cắt chéo giao nhau, tựa như cách trở thiên địa, khiến cho phong vũ lôi điện không thể tiến vào.
Nhưng Nhân Tự Kiếm chia làm hai.
Nét phẩy bên trái và nét mác ở bên phải, hai đạo kiếm khí tựa như chống đỡ thiên địa, trong khoảnh khắc trở thành vĩnh hằng.
Kiếm hồ bị đánh tan, trọng kiếm bị đẩy ra, Khương Vọng mang theo kiếm, xuyên qua tim Cực Sát Ngạ Quỷ!
Tóc đen quần áo xanh, xuyên qua màn mưa máu giăng kín đầy trời.
Lúc con quỷ to lớn dữ tợn kinh khủng kia rơi xuống, chỉ còn tà áo choàng như sương trắng của Khương Vọng bồng bềnh trên không trung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận