Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2006: Tam Nhật Điêu (2)

Người như gã đương nhiên không thể có người trong lòng. Cùng lắm là cảm thấy nữ nhi của quận trưởng Thương Thuật không môn đăng hộ đối với phủ Sóc Phương bá. Nhưng xét đến việc quận trưởng Thương Thuật là môn sinh của đại phu triều nghị Tống Diêu, tu vi và chức quan đều còn có khả năng thăng tiến, cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận. Đặc biệt đây là chuyện Bảo Dịch đã quyết định.
Vậy cho nên gã bằng lòng tiếp nhận. Thế nhưng gã cần cho phụ thân biết được sự hy sinh của bản thân mình.
"Đi đi." Bảo Dịch cuối cùng cũng chỉ nói như vậy.
"Xin phụ thân bảo trọng thân thể." Bảo Trọng Thanh quỳ rạp trên mặt đất, hành đại lễ. Lau đi nước mắt, sau đó bò dậy, xoay người rời khỏi căn phòng.
Hồ Phi Hạc là hồ nước trong thành có cảnh quan đẹp nhất ở Lâm Truy, biệt phủ ven hồ Phi Hạc này là tòa nhà mà Bảo Dịch yêu thích nhất. Vị thống soái Cửu Tốt này giấu đi đôi mắt cô đơn, quay người lại, chăm chú nhìn kỹ mặt hồ sóng nước lấp lánh. Nhưng cuối cùng cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp nữa. Thế cho nên lão phất tay áo, xóa đi chậu hoa trên bệ cửa sổ, không để lại một cánh hoa nào! Bảo gia và Trọng Huyền gia tranh đấu nhiều năm, từ trước đến nay cũng không người nào có thể thực sự áp đảo đối phương. Nhưng theo việc Trọng Huyền Trử Lương phong hầu, sau đó trở thành Chân Nhân với thành tựu Thần Lâm đứng đầu Đông vực. Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng đều biểu hiện ra tài năng đáng sợ... Thanh thế của Bảo gia đã không còn như xưa. Là nhân vật thủ lĩnh đời sau của Bảo thị, Bảo Bá Chiêu lúc đó bán đi việc kinh doanh Kim Vũ Phượng Tiên, chính là để hòa hoãn mâu thuẫn giữa Bảo thị và Trọng Huyền thị. Bảo Bá Chiêu không chỉ bán việc kinh doanh Kim Vũ Phượng Tiên cho Trọng Huyền Thắng, mà còn có thể bỏ qua sự sỉ nhục bị Trọng Huyền Tuân giẫm dưới chân trong đại lễ sư năm đó, mở rộng cửa cho việc kinh doanh dưới trướng Trọng Huyền Tuân. Đối với phương lược trị gia của Bảo Bá Chiêu, Bảo Dịch cũng không định can thiệp. Đối với tâm tính có thể nhịn nhục với những gì người thường không thể nhịn của Bảo Bá Chiêu, lão vốn cũng rất tán thành. Tất nhiên hiện tại nói những điều này đã không còn chút ý nghĩa nào nữa. Giống như chậu Kim Vũ Phượng Tiên đã bị xóa bỏ kia. Bảo thị sau này còn tư cách gì làm đối thủ với Trọng Huyền thị? Lại có tư cách gì làm bằng hữu với Trọng Huyền thị đây?! ... Ra khỏi biệt phủ hồ Phi Hạc, Bảo Trọng Thanh trực tiếp lên một chiếc xe ngựa. Hán tử lái xe chính là Phúc Hải thủ Diêm Nhị, người từng được mệnh danh là Đằng Long đứng đầu Cận Hải. Thế nhưng bây giờ... vẫn là Đằng Long. Màn sương mù mịt không dễ dàng xuyên thủng như vậy. Đi theo bên người Bảo Trọng Thanh lâu như thế, hắn đã sớm hiểu rõ tính tình của vị công tử tước gia này. Cho nên hắn coi như không thấy dáng vẻ chật vật của Bảo Trọng Thanh, chỉ hỏi:
"Công tử, đi chỗ nào?"
"Thái Y viện." Ngồi vào trong xe ngựa, Bảo Trọng Thanh thong thả xử lý vết thương, lại thay một bộ quần áo mới. Ngữ khí đã không thể nghe ra chút dị thường nào, rất bình thản nói:
"Nói đến đúng dịp, trong thời gian chinh phạt Hạ quốc, ta và Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng chinh chiến ở chiến tuyến phía đông, cũng coi như là chiến hữu. Bọn hắn đã hôn mê nhiều ngày như vậy ở Thái Y viện, về tình về lý, ta cũng nên đến thăm một chút." Diêm Nhị giật dây cương một phát, khống chế xe ngựa nhẹ nhàng đi về phía Thái y viện. Bảo Trọng Thanh cũng giống như Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, đều là những người bị thương rất nặng, được đưa về Lâm Truy điều trị ngay lập tức. Thế nhưng sau khi gã trở về Lâm Truy, lại không chịu tiếp nhận điều trị, mà là gắng gượng chống đỡ thân thể trở về phủ báo tang. Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng lại nằm ở Thái Y viện mấy ngày, mắt thấy sắp đến ngày đại quân trở về, không lâu nữa sẽ là lễ tế Thái miếu... Thực sự xét đến bản tâm, Bảo Trọng Thanh cũng không tán thành phương lược hòa hoãn mâu thuẫn với Trọng Huyền thị. Cho dù trong cuộc chiến phạt Hạ lần này, hai vị công tử dòng chính của Trọng Huyền gia đều lập được chiến công có thể xưng là kinh diễm, chắc chắn một lần bay lên trời cao, vững vàng áp đảo Bảo Bá Chiêu đã chết trận, cùng với người dù muốn khen cũng không có điểm nào để khen như Bảo Trọng Thanh gã. Nhưng gã lại cho rằng, Trọng Huyền thị càng như mặt trời ban trưa, cái gai mà Trọng Huyền Minh Đồ năm xưa gieo xuống càng có tác dụng, Bảo thị có thể làm quân cờ kiềm chế, mặc cho Thiên tử sử dụng, từ đó nhận được sự ủng hộ... Nhưng đây là chuyện Bảo Bá Chiêu đã quyết định khi còn sống, trước khi hoàn toàn quét sạch ảnh hưởng của vị huynh trưởng nhà mình, gã rất sẵn lòng để phụ thân cảm nhận được giữa bọn họ huynh đệ tình thâm. Bao gồm cả việc giữ lại đồ cũ, cũng gồm cả việc tiếp tục chiến lược của người xưa. Hơn nữa đã muốn tiếp tục chiến lược cũ... Bảo Bá Chiêu ở chiến tuyến phía đông phối hợp với Trọng Huyền béo như vậy, Trọng Huyền béo phải chăng nên thể hiện gì đó hay không? Ít nhất cũng nên có chút tâm lý báo đáp đối với đệ đệ duy nhất của người đã chết trận chứ. Xe ngựa dừng lại trước Thái Y viện. Bảo Trọng Thanh tùy tiện lấy ra mấy thứ lễ vật, liền đi vào bên trong. Gã hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, sau khi Tào Giai thắng trận thu quân trở về, trong lễ tế Thái miếu, mấy người hiện đang dưỡng thương này sẽ phong quang đến mức nào. Cho nên gã đương nhiên hiểu được dòng xe cộ không ngớt bên ngoài Thái Y viện. Cũng có thể hiểu được mấy đội thị vệ cung thành canh giữ ở bên ngoài, nghiêm ngặt không cho phép ra vào. Tất nhiên những chuyện này không thể ngăn cản được gã, là đích tử của Sóc Phương bá. Hơn nữa gã cũng là tướng lĩnh bị thương trong cuộc chiến phạt Hạ lần này. Vậy nên cũng phải đắp chút thuốc lên người mới đúng chứ? Đi vòng vòng trong Thái Y viện rộng lớn một hồi, còn chưa kịp tìm y sư hỏi rõ Khương Vọng ở viện nào, Trọng Huyền Tuân ở viện nào, gã đã nhìn thấy một tên mập mạp cực kỳ nổi bật. Đối phương giống như kẻ trộm, đang chui vào tiểu viện phía đông. Nghe thấy động tĩnh bên này, y đột nhiên quay đầu lại. Trên khuôn mặt mập mạp kia lập tức nở nụ cười thân thiết:
"Bảo huynh!" Bảo Trọng Thanh cũng bước nhanh đến, nước mắt lưng tròng:
"Trọng Huyền huynh, huynh có thể hồi phục thật là tốt quá rồi. Trong lòng đệ khẩn trương cuối cùng cũng có thể buông xuống một nửa!" Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, nặng nề lắc thật mạnh, quả thật là tình sâu ý nặng. "Ồ? Không biết một nửa còn lại là lo lắng cho ai?" Trọng Huyền Thắng hỏi. "Đương nhiên là Khương Vọng Khương huynh đệ và đường huynh của huynh, Trọng Huyền Tuân." Bảo Trọng Thanh nghiêm túc nói:
"Huynh trưởng của đệ vì đại nghiệp chinh phạt Hạ quốc mà chết, những anh hùng Đại Tề này sao có thể không khiến đệ lo lắng cho được? Trong phần bận tâm này, huynh chiếm một nửa, hai người bọn họ cộng lại chiếm một nửa."
"Đến chết hẳn là mới có thể buông xuống sao?" Trọng Huyền Thắng cười đùa. Bảo Trọng Thanh thở dài:
"Đúng vậy, trừ khi đệ nhắm mắt buông tay, nếu không sao có thể buông xuống quan tâm đối với chiến hữu?" Câu nói này khiến cho Trọng Huyền Thắng nổi lòng tôn kính:
"Trước đây không biết Bảo huynh là người có tấm lòng như vậy, sau này chúng ta phải ở chung thật tốt mới được."
"Chúng ta sớm đã ở chung thật tốt rồi!"
Bảo Trọng Thanh có chút ý vị thâm trường nói ra. Gia chủ tương lai của Bảo thị và gia chủ tương lai của Trọng Huyền thị chẳng phải luôn cần chung sống thật tốt hay sao? Đều là người từ nhỏ đã bị áp chế, đều là người trong một thời gian dài nằm ở thế yếu trong cuộc cạnh tranh, lý ra nên có rất nhiều điểm chung mới đúng. ‘Cái gì mà? Trọng Huyền Thắng ngươi không phải là gia chủ tương lai của Trọng Huyền thị? Cái gì mà người cạnh tranh với ngươi đang nằm trên giường bệnh bất tỉnh nhân sự. Ngươi có phải... nên nghĩ cách làm chút chuyện gì đó hay không?’ Trọng Huyền Thắng dường như hoàn toàn không hiểu, cười đến mức vô hại:
"Bảo huynh hôm nay đến Thái Y viện là..."
Bảo Trọng Thanh cũng chỉ cười trừ một tiếng:
"Không biết Khương huynh đệ đang dưỡng bệnh ở chỗ sân nhỏ nào? Đệ chỉ muốn đến thăm huynh ấy."
"Không được." Trọng Huyền Thắng nghiêm túc lắc đầu:
"Thái y nói Vọng ca nhi cần phải tĩnh dưỡng, đã dùng Thụy Tiên châm cho huynh ấy, kéo dài thời gian ngủ mê mệt, trong thời gian này không thể bị làm phiền." Thụy Tiên châm! Một trong ba bộ châm pháp có giá trị cao nhất của Thái Y viện Lâm Truy, thường được dùng để điều dưỡng thân thể, ôn dưỡng tu vi, có mỹ danh "Đại mộng mới tỉnh, một lần ngủ như lạc cõi tiên".
Chi phí sử dụng châm pháp cực kỳ đắt đỏ khiến nó không thể vận dụng một cách tùy tiện. Thật là bỏ vốn liếng bao lớn! "Là đệ thất lễ." Bảo Trọng Thanh có chút tiếc nuối nói ra:
"Có lẽ bên phía Tuân công tử cũng là như thế. Vậy thì không dám làm phiền nữa, đệ đã chuẩn bị hai phần quà mọn, làm phiền Thắng công tử thay mặt..." Lời còn chưa dứt gã đã bị Trọng Huyền Thắng nắm lấy cánh tay, kéo thẳng vào tiểu viện bên cạnh:
"Đường huynh của ta thể phách hơn người, không sợ bị làm phiền, vừa hay ta cũng muốn đến thăm huynh ấy, đến đây, cùng đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận