Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 453: Thu hoạch

Nặc Xà vương đã chết, Nặc Xà tứ tán.
Khương Vọng không lập tức đáp xuống đất để thu chiến lợi phẩm, mà là chìm tâm thần vào Thông Thiên Cung.
Nghiên cứu con rắn nhỏ màu đen bị Thần Hồn Hoa Hải phong bế kia.
Nặc Xà vương tuyệt đối là một đối thủ khó chơi, có trí tuệ không tầm thường và thực lực cường đại. Nó thống ngự bầy rắn khó có thể đếm hết, có vô số "Sĩ tốt" nghe nó chỉ huy, đấu tranh anh dũng cho nó.
Năng lực tiềm ẩn thì càng không cần phải nói, chỉ có thể xem gần như hoàn mỹ. Nó còn có tốc độ cực nhanh, có sức mạnh rút cả đại thụ, độc tính cực mạnh, cùng với năng lực công kích thần hồn...
Nếu không phải nó lựa chọn tự mình tập sát Lục Cửu Diệp, lại bị Khương Vọng thông qua Hồng Trang Kính phát hiện, quả thật nó còn có thể tiếp tục hoành hành ở Sâm Hải Nguyên Giới này.
Nếu không có Khương Vọng ở đây, chỉ có mấy người bọn Thanh Thất Thụ đến thì chính là thuần tuý đưa đồ ăn đến. Cũng khó trách đã nhiều năm qua, Thánh tộc không còn truyền thống săn thú xà nữa.
Nặc Xà vương chết đi, những con rắn nhỏ màu đen du đãng trong Thông Thiên Cung của Khương Vọng cũng mất đi chỉ huy. Không còn tấn công có trật tự theo từng đợt từng đợt nữa, mà là phân loạn tứ tán.
Cũng hỗn loạn, mờ mịt giống như những Nặc Xà bình thường bên ngoài vậy.
Khương Vọng bỗng nghĩ đến cái gì đó, Nặc Xà vương khống chế bầy rắn, có phải là thông qua những con rắn nhỏ màu đen này không?
Cũng không thấy nó nói chuyện hay giao tiếp gì, nhưng thế công của bầy Nặc Xà cực kỳ có kết cấu.
Càng nghĩ càng có khả năng.
Lúc ấy nếu hắn không có đạo thuật thần hồn tương ứng để kịp thời ứng phó, một khi bị những con rắn nhỏ màu đen đó cắn nuốt, chỉ sợ từ đây sẽ trở thành cái xác không hồn. Đương nhiên, cũng rất có khả năng là cho Khương Yểm một cơ hội tu hú chiếm tổ. Lấy kiến thức của Khương Yểm, đương nhiên sẽ không bó tay trước những con rắn đen này.
Nhưng cũng tương tự như vậy, nếu thăm dò được nguyên lý vận hành của chúng, có phải tương đương với nắm giữ một đạo thuật liên quan đến sức mạnh thần hồn hay không?
So với đạo thuật nguyên lực Quang Ảnh Huyên Hách, đạo thuật thần hồn sẽ càng ẩn kín, khó phòng ngừa hơn.
Đặc biệt là trong Thông Thiên Cung có một Khương Yểm tinh thông những chuyện này, Khương Vọng cũng có nhu cầu đề cao đạo thuật thần hồn của mình.
Lúc trước khi vừa tiến vào Sâm Hải Nguyên Giới, tuy Khương Yểm không tình nguyện, nhưng cũng có đi ra nói chuyện. Từ lúc bước vào Vùng đất Thần Ấm, gã đã lặng yên không nói câu nào. Cho tới bây giờ ra khỏi Vùng đất Thần Ấm, cũng không thấy gã phản ứng gì.
Cũng không biết là bị sức mạnh nào đó làm cho tạm thời yên lặng, hay là đang yên lặng quan sát gì đó.
Hiểu biết về Khương Yểm thật sự quá ít. Khương Vọng cũng không thể phỏng đoán suy nghĩ của gã.
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó dùng thần hồn Diễm Hoa xua đuổi đám rắn nhỏ màu đen này, tránh xa khỏi vị trí Minh Chúc.
Có Thần Hồn Hoa Hải ở đây, hẳn có thể thoáng che giấu một chút.
Hắn tính sau khi trở về Vùng đất Thần Ấm, lại chuyên tâm nghiên cứu đám rắn nhỏ này. Mặc kệ thế nào, ở Vùng đất Thần Ấm, hẳn là hắn có thể né khỏi tầm nhìn của Khương Yểm.
May mà nguyên lý Thần Hồn Hoa Hải căn cứ vào Diễm Hoa Hải, một khi loại đạo thuật này hình thành sẽ tiêu hao đạo nguyên cực kỳ nhỏ bé, chỉ cần phân ra một ít tâm thần để khống chế mà thôi.
Trừ phi Diễm Hoa nổ tung, yêu cầu sinh ra đóa hoa tiếp theo.
Lấy sức mạnh thần hồn hiện tại của Khương Vọng, chống đỡ đến khi trở về Vùng đất Thần Ấm rồi lại nghiên cứu, mọi chuyện không thành vấn đề.
Chuyện xảy ra trong Thông Thiên Cung không gây nên một tiếng động.
Trong mắt những người khác, Khương Vọng chỉ trầm mặc một hồi trên không trung, dừng ở trước thi thể của Nặc Xà vương.
Nhìn cái xác rắn trước mắt, Khương Vọng đau lòng không thôi.
Hắn rút kiếm ra, mang vẻ mặt hối hận bắt đầu lột da rắn.
Giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy hối hận.
Cho dù hắn đã tận lực kiềm chế Bát Âm Diễm Tước, nhưng đạo thuật này bùng nổ trong bụng Nặc Xà vương vẫn không thể khống chế chính xác được.
Nặc Xà vương thật sự đã chết không thể chết hơn, nhưng làn da Nặc Xà quan trọng nhất, quý giá nhất cũng đã vỡ nát.
Những thứ khác như gan rắn càng không cần phải nói, đã sớm bị nổ nát bét ra.
Một con Nặc Xà khổng lồ như vậy, nếu da rắn hoàn chỉnh, làm mười mấy bộ nặc y cũng không thành vấn đề. Có được nhiều tài liệu thì hắn có thể trao đổi thêm với Thánh tộc.
Nhưng hiện tại ...
Khương Vọng cắt, chọn lựa nửa ngày, cũng chỉ cắt được hai miếng da rắn lớn hoàn chỉnh. Thoạt nhìn một trước một sau, vừa vặn có thể may được một bộ quần áo - Nếu nặc y trực tiếp dùng kim chỉ may lại.
Nếu da Nặc Xà vương có nhiều, hắn cũng không ngại chia bớt. Nhưng chỉ có hai miếng lành lặn này, đương nhiên chỉ có thể thuộc về bản nhân hắn.
Đánh giết Nặc Xà vương cơ bản do hắn tự hoàn thành, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Phẩm chất của nặc y làm Khương Vọng cực kỳ chờ mong.
Trừ điều này ra, còn có một đôi nanh và lưỡi rắn được bảo tồn nguyên vẹn, chúng đều là thứ tốt.
Sau khi Nặc Xà vương chết, lưỡi rắn đã trở nên cứng đờ, có thể chế thành một thanh kiếm - Không biết so với chuôi Xà Tín nhuyễn kiếm mà hắn lấy được từ Xà Cốt Diện Giả thì thế nào.
Mà hai cái răng nanh thì có thể làm thành chủy thủ.
Tóm lại có những tài liệu này, thành phẩm cuối cùng cũng sẽ không kém.
Khương Vọng nhận lấy, chờ sau khi rời khỏi Thất Tinh Cốc, rảnh thì sẽ chuyển giao cho Liêm Tước.
Bọn Thanh Bát Chi là tay già đời săn thú, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua chiến lợi phẩm sau khi kết thúc cuộc săn thú. Họ lấy tiểu đao, tay chân lanh lẹ lột da rắn.
Nhưng do Thanh Thất Thụ bị thương quá nhiều, tuy sinh mệnh lực khủng bố, chống chọi được cả độc tố và vết thương, nhưng lúc này y cũng chao đảo mệt mỏi. Y ngồi bệt xuống đất, câu được câu không dong dài.
Trong những người này, chỉ có Tô Kỳ ngơ ngác không nói một lời giữa biển xác rắn mênh mông.
Khương Vọng nhìn y một cái, không nói thêm gì.
So với Võ sĩ Thánh tộc hàng năm săn thú, đánh giết các loại dã thú cường đại trong Sâm Hải Nguyên Giới thì có thể nói, đa số các tu sĩ tham dự Thất Tinh Lâu có năng lực không yếu, nhưng tố chất làm chiến sĩ thì còn hơi yếu.
Một Tô Kỳ, bảo y làm dự bị chờ thời cơ mà ra tay, kết quả đôi mắt đỏ lên xông thẳng lên trước, tự biến mình thành chủ lực.
Một Vũ Khứ Tật, bảo gã phá giải độc rắn, kết quả tự độc mình đến mơ mơ màng màng.
Khương Vọng cũng không biết đánh giá như thế nào mới tốt.
Đương nhiên bọn họ đều có lý do, tỷ như cảm xúc của Tô Kỳ tan vỡ, yêu cầu phát tiết, tỷ như Vũ Khứ Tật là xuất phát từ ý tốt, để phán đoán độc tố cho chính xác, mới không tiếc lấy thân thử độc.
Nhưng người thật sự từng trải qua chiến tranh hẳn sẽ hiểu, ngoài thắng bại ra, bất cứ lý do, biện hộ gì cũng là chuyện không có ý nghĩa.
Thẳng thắn thì, Khương Vọng không tự tin mang theo bọn họ đi liều mạng với Yến Kiêu.
Thanh Bát Chi vừa lột da, vừa thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay người không mang đao?"
Đều là Võ sĩ Thánh tộc, đương nhiên gã biết rõ Thanh Thất Thụ không chỉ am hiểu dùng thuẫn, cũng thường mang một thanh đơn đao. Vừa dùng đao vừa mang thuẫn mới là phong cách của Thanh Thất Thụ.
Thanh Thất Thụ nhếch miệng, rất tùy ý đáp: "Luyện tập."
Y muốn chịu đựng, dù sao cũng rất khó bị giết chết. Thanh Bát Chi không nghĩ nhiều, tay gã nhẹ nhàng run lên rồi kéo, da rắn Nặc Xà đã bị cắt xuống, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn.
Nhưng Thanh Cửu Diệp nhìn Thanh Thất Thụ trên mặt đất một cái, vẻ mặt trầm mặc.
Khương Vọng thu thập xong Nặc Xà vương thì đi qua hướng bên này, thuận miệng nói mấy câu với Thanh Thất Thụ, bỗng nhìn thấy vết thương trên người y đã bắt đầu khôi phục... Thực khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Chẳng qua loại năng lực khôi phục và cứng cỏi này yêu cầu hy sinh một phần độ nhạy. Sự "Trì trệ" của Thanh Thất Thụ cũng vì thế mà xuất hiện. Hình như cảm giác đau đớn của y đến muộn hơn người thường rất nhiều.
Tỷ như... Hiện tại y mới bắt đầu kêu thảm thiết.
"A Liệt, đau chết đau chết đau chết mất ..."
Có lẽ "Trì trệ" là hạn chế của loại năng lực khôi phục này. Đây cũng là nguyên nhân tuy phòng ngự của y rất cao, Thanh Mộc Thuẫn cũng được coi là bảo bối, nhưng lại liên tục bị thương trong bầy Nặc Xà.
Đương nhiên, so với thân thể gần như bất tử này thì khuyết điểm như vậy căn bản không tính là gì.
Phía bên kia, Vũ Khứ Tật đứng một mình ở bên ngoài đã choáng váng nửa ngày, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút, tỉnh thần như người thường, nhưng đầu lưỡi hơi sưng lên: "Ta biết... Biết... Độc... Này... Này.."
Gã rất kích động.
Rốt cuộc gã cũng hiểu biết sâu hơn về độc của Nặc Xà, hơn nữa tự tin phối ra được giải độc hoàn tương ứng.
Gã cực kỳ hữu dụng!
Đám người Khương Vọng vùi đầu xử lý da rắn Nặc Xà, không ai phản ứng với gã.
Giải độc hoàn gì đó...
Trừ bản nhân gã ra thì không còn ai cần phải uống nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận