Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1325: Sơn Hải (2)

Khương Vọng bĩu môi nói: "Tin tức truyền đi đúng là rất nhanh."
"Ngươi là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, quán quân của Hoàng Hà Hội mà." Giọng nói Tả Quang Thù hơi ghen ghét.
Khương Vọng cười lớn, nói: "Lần này ngươi không thể tham gia, chờ lần sau, ngươi đi lấy quán quân trận không hạn chế cấp bậc đi!"
"Tình huống nơi đó... thế nào rồi?" Tả Quang Thù lại hỏi.
"Không có vấn đề gì quá lớn!" Khương Vọng thoải mái nói: "Có người đang xử lý chuyện bên Tề quốc thay ta, khoảng thời gian này ta chỉ cần đi du lịch là được."
"Ta nói là..." Tả Quang Thù ngẫm nghĩ, vẫn nói: "Ngươi có muốn tới Sở quốc tham quan không?"
Hai tay Khương Vọng chống ra sau, ngửa đầu lên hăng hái nhìn Tả Quang Thù: "Phản Tề chuyển Sở, theo ngươi lập nghiệp sao?"
Bị thái độ trẻ con của hắn chọc giận, Tả Quang Thù giơ chân lên, nói: "Theo ta thì sao? Ta chưa chắc đã thu ngươi!"
"Được rồi, được rồi." Khương Vọng dỗ dành một câu, sau đó hỏi: "Đã không phải xấc láo muốn thu ta làm tiểu đệ, vậy bảo ta đi Sở quốc là có chuyện gì à?"
Tả Quang Thù hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc nói: "Sơn Hải Cảnh sắp mở, tới lúc đó sẽ có rất nhiều người tham gia, nếu như ngươi có thời gian, ta muốn mời ngươi đi cùng. Bí Cảnh này là do Hoàng Duy Chân để lại, tương truyền Cửu Phượng Chương của lão cũng ở trong bí cảnh này!"
Cái tên Hoàng Duy Chân này, Khương Vọng cũng không xa lạ gì.
Sở dĩ Sở quốc có thể "truyền bá thuật pháp khắp thiên hạ", mức độ rất lớn cũng là do có sự tồn tại của Diễn Pháp Các.
Mà Diễn Pháp Các, hoàn toàn do một mình Hoàng Duy Chân sáng tạo ra.
Có thể nói, vị cường giả trong lịch sử Sở quốc này, dựa vào sức một mình, cất cao cấp độ siêu phàm trên toàn bộ Sở quốc, có thể nói là vĩ đại!
Ngay cả hạng người kiêu ngạo như Hạng Bắc, khi nói tới ba nỗi hận trong cuộc đời, nỗi hận đầu tiên chính là "không sinh sớm chín trăm năm, không thể gặp mặt Hoàng Duy Chân".
Đủ để thấy địa vị của Hoàng Duy Chân trong lòng người Sở quốc.
"Hoàng Duy Chân..."
Khương Vọng lẩm bẩm cái tên này, không khỏi hỏi: "Vật do tiên hiền Sở quốc để lại, không phải chỉ người nước Sở lấy sao?"
"Người nước khác tự mình tới tất nhiên không được, thế nhưng được ta mời lại khác." Tả Quang Thù nói: "Sơn Hải Cảnh có quy tắc riêng với chúng ta, ta có thể mời một người trợ giúp."
"Ồ?" Khương Vọng ranh mãnh hỏi: "Vậy làm sao lại có phần của ta? Ta nhớ rằng có một... cô nương đó họ Khuất đúng không?"
"Đang êm đang đẹp tự nhiên nhắc tới nàng ta làm gì!" Gương mặt tuấn tú của Tả Quang Thù ửng đỏ, cuối cùng cũng nói với giọng buồn bực: "Chính nàng ấy cũng tham gia!"
"À..." Khương Vọng kéo âm cuối ra thật dài, sau đó giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nói: "Không nghĩ tới đường đường Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ như ta, lại là phương án dự bị!"
"Ngươi có đi hay không?" Tả Quang Thù nhìn hắn chằm chằm: "Không đi thì thôi!"
Khương Vọng vội vã nghiêm mặt lại, nói: "Nếu như chỉ có thể mời một người hỗ trợ, trên đời này không còn người nào thích hợp hơn ta sao?"
Tả Quang Thù trợn trắng mắt, nói: "Cứ quyết định như vậy đi."
Khương Vọng vốn cũng không phải là người kiêu căng, thế nhưng không hiểu tại sao, khi đứng trước mặt Tả Quang Thù, luôn luôn thể hiện vẻ kiêu ngạo.
Nghe vậy hắn cười lớn, nói: "Được, tiểu Quang Thù, cứ quyết như thế đi! Chờ ta dẫn ngươi đánh xuyên Sơn Hải Cảnh đi!"
Mặc dù hắn biết, nói là mời hắn trợ giúp, còn không bằng nói Tả Quang Thù muốn giúp hắn.
Mời hắn tới Sở quốc, nếu như thế cục tại Tề quốc trở nên bất lợi, tại Sở quốc cũng có một điểm dừng chân. Còn muốn tìm người trợ giúp, cao thủ Tả thị Đại Sở nhiều như mây, không dễ dàng hơn sao?
Thế nhưng những lời này, hắn cũng không nói ra.
Rõ ràng Tả Quang Thù không nghe nổi nữa, nhíu mày nói: "Ngươi nhanh nhanh tới Sở quốc, chúng ta cần chuẩn bị thêm một chút. Mặt khác ..."
Y hơi ngừng lại, nói: "Gia gia của ta muốn gặp ngươi."
Tộc trưởng chưởng quản Tả thị Sở quốc nhiều năm, muốn gặp hắn tâm sự...
Thái độ của Khương Vọng trở nên nghiêm túc, gật đầu nói: "Được."
Hắn ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Tiểu Quang Thù, ngươi nói tu sĩ Nội Phủ trong thiên hạ này, có mấy người có thể..."
Bóng người trước mắt lóe lên, Tả Quang Thù đã rời khỏi đài Luận Kiếm, cũng không thèm chào một câu.
"Hừ! Không có lễ phép!"
Khương Vọng thuận miệng oán trách một câu, cũng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
Sở quốc là nơi mà hắn muốn tới tham quan, muốn xem phong cảnh của quốc gia mạnh nhất Nam Vực này thế nào.
Đại Sở mênh mông, mặc dù thảm bại tại đồng bằng Hà Cốc, thế nhưng thực lực vẫn vô cùng hùng hậu, so với những quốc gia ngoài lục cường quốc, vẫn là một con quái vật khổng lồ.
Cùng là lục cường quốc trong thiên hạ, so với Đông Tề, Sở quốc sẽ có loại phong cảnh như thế nào?
Trên đài Quan Hà, Khương Vọng đã có hiểu biết về thiên kiêu Sở quốc, cũng không thua kém bất cứ ai.
Thế nhưng với sức mạnh của Sở quốc, thiên kiêu cũng không chỉ có một Dạ Lan Nhi, một Đấu Chiêu, một Hạng Bắc.
Như Tả Quang Thù từng nói, vị cô nương Khuất Thuấn Hoa kia cũng không yếu hơn Hạng Bắc.
Nghĩ tới trong Sơn Hải Cảnh, còn có thể biết được càng nhiều nhân kiệt của Sở quốc hơn. Những người bạn được những thiên kiêu này mời tới trợ giúp, là thiên tài bậc nào?
Ngoài ra, chuyện xưa mà cái tên Hoàng Duy Chân đại biểu, hoàn toàn chính xác khiến cho thứ lão để lại vô cùng hấp dẫn.
Ai dám nói bản thân không ham muốn thứ mà Hoàng Duy Chân để lại?
Cửu Phượng Chương...
Bản thân Khương Vọng cũng không muốn tiếp tục ở lại Lăng Tiêu Các trong thời gian dài, cũng không phải Diệp Lăng Tiêu suốt ngày xuất hiện trong tầm mắt hắn làm hắn không được tự nhiên. Có thể chơi đùa với Tiểu An An hàng ngày, tận mắt chứng kiến cô bé lớn lên, đã là hạnh phúc khó có được. Một chút khó chịu, cũng không là gì.
Chỉ cần một ngày quân thần Trang Cao Tiện chưa chết, hắn ở lại Lăng Tiêu bí địa, vẫn sẽ lo lắng không yên, rất có khả năng liên lụy Lăng Tiêu Các.
Mặc dù Diệp Lăng Tiêu không sợ Trang Cao Tiện, thế nhưng cũng không cần phải làm kẻ địch Trang quốc, bởi vậy mà bị tổn thất to lớn.
Khương Vọng cũng không hi vọng, dựa vào lực lượng của Diệp Lăng Tiêu để đối kháng với Trang Cao Tiện.
Từ trên xuống dưới Lăng Tiêu Các chăm sóc An An rất tốt, đã đủ để hắn cảm động.
Chỉ là hắn dự định đi Bắc Vực một chuyến, ngắm cảnh Biên Hoang, tới nơi mà Tả Quang Liệt và Triệu Nhữ Thành đã từng chiến đấu, xem xét "Ma". Cũng thử xem kiếm trong tay mình, chém ma sẽ như thế nào.
Hiện tại Tả Quang Thù hẹn mình, vậy thì đi tới Nam Vực một chuyến cũng tốt.
Lần này, chia tay với Khương An An rất yên tĩnh.
An An không khóc.
Đại khái cô bé cũng đã quen với việc rời xa ca ca của mình, năm ngoái chỉ có thể gặp nhau cuối năm, năm nay tháng tám đã gặp lại, đã tiến bộ rồi.
Diệp Thanh Vũ vẫn rất bình tĩnh, còn thảo luận với hắn về đạo thuật, sau đó phất tay, chúc hắn lên đường bình an. Hình như còn định nói thêm lời nào đó, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Hắn tới Lăng Tiêu Các rất bí mật, khi rời đi cũng không quấy rầy quá nhiều người.
Về phần Xuẩn Hôi...
Con Xuẩn Khôi này đúng là không có lương tâm, hiện tại đã đầu phục Khương An An, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Ai bảo mỗi lần Khương An An ăn, đều chia cho nó một phần.
Khương Vọng còn lo con chó ngốc này quấn lấy hắn, muốn đi theo hắn, thế nhưng khi rời đi, mới phát hiện mình cả nghĩ rồi...
Tóm lại, cứ như vậy rời Vân quốc.
Hình như mỗi một lần hắn rời Vân quốc, cảm nhận cũng khác biệt.
Cũng không cần giống với ngày trước.
Khương Vọng cũng không đắm chìm vào cảm xúc, xác định đúng phương hướng, đi thẳng về phía nam.
Trong mấy ngày ở lại Lăng Tiêu Các này, hắn thăm dò tới bí tàng Nội Phủ thứ tư, cũng coi như có thu hoạch trên phương diện tu hành.
Bí tàng này, có tên là "Phi Phong".
Sau khi mở ra, có hiệu quả tăng thêm một phần mười độ sắc bén vũ khí.
Trường Tương Tư đã là danh kiếm nổi tiếng khắp thiên hạ, sắc bén vô song, lại thêm một phần mười độ sắc bén này, trong chiến đấu càng đáng sợ hơn.
Lúc này, bốn Nội Phủ đã mở ra, lực lượng được cung cấp liên tục, đạo nguyên trong Thông Thiên Cung rất dồi dào, Thiên Địa Cô Đảo vô cùng vững chắc.
Vết thương gặp phải trên đường đi, đã hoàn toàn khỏi hẳn, trạng thái cơ thể đã đạt tới đỉnh phong.
Loại trạng thái hoàn mỹ này, sẽ làm cho người ta có một loại ảo giác vô địch thiên hạ.
Đương nhiên Khương Vọng phải nhắc nhở bản thân, trên con đường tu hành dài dằng dặc, mình mới đi không được bao xa.
Trên đời này có quá nhiều cường giả có thể dễ dàng nắm giữ tính mạng của hắn...
Mà phương hướng hắn muốn đi nhất chính là phương tây, lại không thể đi phương tây.
Đành phải đi về phía nam.
Điều này cũng đã nhấn mạnh rằng hắn "chưa đủ".
Còn kém quá nhiều.
Từ Vân quốc tới Sở quốc, Khương Vọng lựa chọn con đường đi qua Tống quốc, từ Tống nhập Sở.
Nếu trên con đường này hắn lệch về phía tây, hắn còn có thể đi tới Thành quốc một chuyến, nhìn xem thế lực Linh Không Điện khi trước mình tiện tay để lại, đã phát triển như thế nào rồi.
Thế nhưng Trang quốc lại tiếp giáp Thành quốc, không cần mạo hiểm như vậy.
Dù chọn con đường khá ổn thỏa này, hắn cũng cải trang lại phong cách ăn mặc, vô cùng biết điều.
Sẽ có ngày, hắn tỏa sáng tại Tây Cảnh, thế nhưng không phải hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận