Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2000: Thiên cổ hưng vong bao nhiêu chuyện, lưu lại thế gian chiếu tên này (1)

"Năm chín tuổi đó, trẫm chưa hiểu chuyện."
Trong Bảo Hoa cung, một giọng nói vang lên.
Từ trên đan bệ vọng xuống, có một loại hương vị nhìn xuống chúng sinh.
"Năm nay trẫm bốn mươi hai tuổi, trẫm vẫn chưa hiểu chuyện."
Trên chiếc ghế rồng tôn quý, Hạ Hoàng Đế đang ngồi ngay ngắn.
Giọng hắn trầm trầm, mang một chút áp lực, và một chút uy nghiêm ! "Con trai trẫm đều đã thành niên!"
Bảo Hoa cung hoa lệ uy nghiêm, hôm nay trống rỗng.
Không có một triều thần nào.
Giọng hắn càng thêm tịch mịch, cũng càng thêm uy nghiêm vang vọng.
Đôi mắt của Hạ Đế, luôn nhìn về phía trước, xuyên qua đan bệ, ngọc trụ, hành lang, đến nơi tận cùng của cung điện, dưới cửa cung cao lớn, có một bóng người cao quý, đứng trong ánh sáng.
Ánh sáng quá chói mắt, khiến không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người này. Tựa như nhiều năm nay, khuôn mặt này, đã biến thành một loại ký hiệu. Hắn đã không nhìn thấy rõ, cũng không nhớ ra được từ lâu! Tiếng của Hạ Thiên tử vang vọng thật lâu. Người đứng trong ánh sáng nói:
"Quốc sư trung thành và tận tâm, móc gan vì nước, cả đời lo cho quốc sự! Nếu ngươi hiểu chuyện, làm gì đến mức đối xử với hắn như vậy!" Nàng cất bước, đi vào trong điện. Tiếng bước chân vang vang trong cung điện tịch mịch. Quả thật là một hoàng cung tịch mịch! Hạ Hoàng Đế ngồi ở vị trí của mình, nhìn Hạ Thái hậu đi tới, nhìn mẹ mình. Hắn giống như chưa từng từ góc độ này, nhìn người thật sự cầm quyền Đại Hạ đế quốc ba mươi ba năm nay. Đây là lần đầu tiên, hắn, Thiên tử Đại Hạ - quan sát người này. "Ồ?"
Giọng hắn đầy hờ hững:
"Hắn đã có ý định muốn chết, chắc cũng đâu quan tâm sẽ chết như thế nào. Hắn dám có gan đẩy trẫm vào hiểm địa, vậy thì gánh thêm chút tiếng xấu cũng có làm sao! " Hạ Thái hậu bước một bước rồi dừng lại, bà đứng ở dưới điện, ngước mắt nhìn lên đan bệ, bà không thể tin được, đây là đứa bé trai năm đó trốn ở sau lưng mình run lẩy bẩy. Dù gì cũng là con nối dõi của tiên đế. Cho dù vô năng, cho dù có tầm thường đến đâu, cũng không có khả năng không có hùng tâm. Chỉ tiếc ba mươi ba năm qua, bà hết lòng hết dạ, toàn tâm toàn ý lo cho quốc sự, gần như hòa mình vào đất nước Hạ quốc khô cằn, gây dựng lại sơn hà vạn dặm lấp lánh này... mà lại để quên việc dạy dỗ một đứa bé, một hoàng đế. Bà chung quy không phải tiên đế, không làm được chuyện nội tu đức chính, ngoại trị võ công, chuyện gì cũng thành thạo điêu luyện, còn có thể thường xuyên đưa hoàng tử hoàng nữ đến bên cạnh dạy bảo, thậm chí còn quan tâm đến việc mai táng gả cưới của mỗi một đại thần...
Hôm nay Hạ Quốc có thể tử chiến với Tề Quốc, có được nhiều văn thần võ tướng khẳng khái hi sinh bản thân như vậy, đều là di trạch của tiên đế năm đó. Tiên đế... "Ngay cả tiên đế năm đó cũng không khởi động Trường Lạc tuyệt trận." Hạ Thái hậu nói:
"Sao ngươi dám..."
"Mẫu hậu!" Hạ Hoàng đế cắt ngang lời bà:
"Năm nay đã là năm Thần Võ thứ ba mươi ba!"
Hắn nói đến đây, không nói thêm gì nữa. Thế nhưng còn cần nói gì nữa! Còn lời gì lãnh khốc hơn lời này đâu! Lúc đầu Hạ Thái hậu vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến lúc này thì không nói được một lời. Bà bình tĩnh đứng trong đại điện, bên dưới phượng quan là một đôi mắt không hề gợn sóng. Bà chỉ hỏi:
"Tiên đế khẳng khái hi sinh, để đổi lấy ba mươi ba năm quốc phúc. Còn đại sự đế vương hành động ngày hôm nay, sẽ kéo dài tính mạng được cho xã tắc mấy năm?" Hai đầu của cung điện. Bà đứng, Thiên tử ngồi. Là mẹ con. Là quân thần. Sắc trời bên ngoài Bảo Hoa cung, không chịu chiếu vào trong điện.
Ánh sáng mặt trời không keo kiệt với bất kì một ai, trừ phi ngươi cố tình từ chối. Thành Quý Ấp có thể sáng ngời, bình nguyên Giang Âm cũng thế. Thành Đồng Ương nguy nga đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ, có một loại cảm giác tráng lệ như sử thi. Trên bầu trời của tòa thành, Cức Chu Tề quốc chi chít chằng chịt, cũng hiện ra rất rõ!
Cức thương đột nhiên rơi xuống như mưa, chi chít trong ánh mặt trời, che phủ hơn phân nửa bầu trời. Quân báo khẩn cấp cũng ngay lúc này truyền đến. Thiên Cơ Chân Nhân Nhâm Thu Ly của Nam Đấu Điện, giấu giếm ý trời, ẩn giấu động cơ, đột ngột ra tay, đánh trọng thương nguyên soái Trần Phù của Đại Tề! Điền An Bình tận lực ngăn cơn sóng dữ, chứng Động Chân ngay giữa vạn quân, dùng chín vạn quân hi sinh làm cái giá, bức lui Nhâm Thu Ly, giết chết Xúc Công Dị! Hạ quân ở Tuyến Bắc vì thế tan rã ngàn dặm! Hai tin tức này được truyền ra gần như cùng lúc ở chiến trường tuyến Bắc, chấn động cả hai phe Tề - Hạ! Tào Giai đương nhiên lấy được tin tức chi tiết hơn là trận thắng này của Điền An Bình, hoàn toàn có thể nói là dùng thi thể tướng sĩ dưới trướng để xếp thành.
Nghe nói ở trên chiến trường, hắn đã tự mình cầm pháp đao, người dám nói lui, giết! Người chần chừ không tiến, giết! Người có tiến mà không nhanh, giết! Hắn là nguyên soái cánh trái của tuyến Bắc, chưởng quản một trăm ngàn quận binh Tề quốc, lần này chết trận chín mươi ngàn người, trong đó bản thân hắn đã hình sát tám ngàn! Cứng rắn dùng tính mạng chín vạn quận binh đánh tan ý chí của quân Hạ, đè chết Chân Nhân trấn tộc Xúc thị Đại Hạ - Xúc Công Dị. Sau trận chiến này, trong một vạn quận binh còn sống, có hơn hai ngàn người bị tinh thần thất thường, hơn một ngàn người lựa chọn tự sát. Huynh trưởng ruột thịt của hắn - Điền An Thái - cũng bị điên, mất mạng trong trận chiến này! Tào Giai không đưa ra bất kỳ một đánh giá nào đối với chuyện này, mà chỉ tiện tay để tin chiến báo này qua một bên, rời ánh mắt về một nơi xa ! Chiến trường tuyến Bắc đã giành được thắng lợi mang tính quyết định. Trên chiến trường phía đông, mấy người quốc công Đại Hạ Chu Anh, Tuyên Bình hầu Phàn Ngao đều đã chết trận. Chủ soái liên quân Đông Vực Tạ Hoài An đã chỉ huy quân tiến về phía tây, quân tiên phong trực chỉ Quý Ấp.
Lúc này, hắn đứng trên xe Nhung Trùng Lâu cao lớn, nhìn tòa Đồng Ương thành không thể phá vỡ kia. Ở giữa hắn và thành Đồng Ương, tướng sĩ Đại Tề mênh mông cuồn cuộn như thủy triều dâng trào, lấp đầy mọi khoảng trống có thể nhìn thấy trong tầm mắt. Tiếng rít khủng bố không ngừng vang vọng, là Xạ Nguyệt Nỗ không ngừng liên tục phóng ra. Chiến xa là con mãnh thú được đúc từ sắt thép, đang chạy như điên trên đất bằng. Hôm nay, Giang Âm bình nguyên sẽ không còn là vùng đất yên bình. Thu Sát, Trục Phong, Xuân Tử, tam quân đều xuất hiện, trận quyết chiến cuối cùng... đã bắt đầu!
Trọng Huyền Trử Lương, Lý Chính Ngôn, Trần Trạch Thanh đều tự mình lĩnh quân, không ngừng tấn công phòng thủ thành. Cả bầu trời bình nguyên Giang Âm nhuốm đầy màu sắc sặc sỡ, là đạo ngân do các vị Diễn Đạo Chân Quân để lại. Nguyễn Tù, Tự Kiêu, Yến Bình, Ngu Lễ Dương...
Bốn cường giả Diễn Đạo còn chưa chính thức bắt đầu giao thủ, nhưng đạo tắc đã bắt đầu va chạm với nhau! Thùng thùng thùng! Thùng thùng thùng! Tiếng trống trận rất lớn lần lượt dội vang, như đang lập lại ba mươi ba năm trước, người Tề ở dưới thành Quý Ấp không cam lòng hò hét. Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ ngạo nghễ tung bay, phô bày uy nghiêm của bá chủ Đông Vực.
Trận đại chiến cả thế giới đều chú ý này, kiên quyết đi về phía điểm cuối cùng, đi về phía thắng lợi cuối cùng. Ánh mắt Tào Giai vẫn rất bình tĩnh. Trong khuôn mặt như nàng dâu nhỏ khổ sở của hắn, có một sự kiên nhẫn vĩ đại.
Giúp hắn gánh vác tất cả áp lực, kiên định chấp hành chiến lược của mình, từng bước một đẩy cuộc chiến phạt Hạ này tới giai đoạn hiện tại. Những áp lực này... Không chỉ là sự ngoan cường của Hạ quốc, không chỉ là uy hiếp cường đại của Cảnh quốc, không chỉ là những lời thúc giục, những thanh âm bất mãn của nội bộ Tề Quốc, thậm chí còn không chỉ là sinh tử của trăm vạn đại quân, quyết định sự thành bại đại nghiệp phạt Hạ của Tề Quốc! Mà còn có sự lo nghĩ không ngừng không nghỉ một khắc nào của hắn từ khi bắt đầu khai chiến! Toàn bộ tương lai chính trị của hắn, danh dự cuộc đời của hắn, đều dồn vào cuộc chiến tranh này. Hắn muốn chiến thắng một cách thống khoái hơn bất kỳ ai, thắng đến đặc sắc. Nhưng rất nhiều lúc, lại phải đưa ra những quyết định ngu ngốc không ai hiểu nổi! Thậm chí là xấu xí! Chỉ vì thắng lợi cuối cùng.
Bây giờ hắn đứng ở nơi này, ngẩng đầu thẳng lưng. Cảm nhận được một cảm xúc vô cùng hiếm gặp - kiêu ngạo. Không phải là sự kiêu ngạo khi nắm quyền khống chế thắng bại của một trận đại quốc chi chiến, mà là sự kiêu ngạo với bản thân, vì mình đã kiên trì được đến như vậy, có dũng khí đến như vậy. Ánh mắt hắn bình tĩnh như biển.
Cho đến khi...
Một bông hoa đào bay tới, tạo nên gợn sóng nhỏ bé. Gợn sóng nhỏ sau đó hóa thành sóng lớn! Ban đầu chỉ là một mỹ nam tử môi hồng răng trắng, dạo bước chậm rãi trong con hẻm nhỏ. Ban đầu chỉ là một cây hoa đào, đón xuân quá sớm. Hôm nay không phải là một ngày lãng mạn. Nhưng mỹ nam tử cẩm y hoa phục, tiện tay bẻ một cành hoa, sau đó ngước đôi mắt đa tình, xuyên qua ngõ nhỏ, phố dài, nhà cửa, thành lâu... và chiến trường gần trăm vạn đại quân giao chiến, nhìn qua chỗ hắn. Thời điểm hắn nhìn thấy Tào Giai, thì đã tới gần Tào Giai. Đưa cành đào cầm trong tay tới, đưa qua một mùa xuân se lạnh! Đồng Ương không có gì, chỉ tặng một cành xuân! Nếu không có Tề quân, đây là một ngày ấm áp. Nếu không Tào Giai, đây là mùa hoa nở!
Bạn cần đăng nhập để bình luận