Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 398: Hoa bào thiếu niên

Sau khi tiến vào mười vị trí đầu tiên của Thái Hư Huyễn Cảnh, mỗi một lần thăng hạng, tâm lực bị tiêu hao sau mỗi trận chiến giống như gia tăng lên gấp bội.
Khương Vọng không thể chiến đấu liên tục được nữa. Sau mỗi một cuộc luận kiếm, đều phải lui ra ngoài nghỉ ngơi một lúc lâu.
Hắn dùng khoảng thời gian "nghỉ ngơi" này để điều dưỡng Thiên Địa Cô Đảo, nắm giữ hóa giải đạo thuật, hàm dưỡng kiếm thuật.
Đợi đến khi tinh lực khôi phục, lại tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Không có một giây rảnh rỗi.
Lúc ở Thông Thiên Cảnh chỉ dừng lại ở vị trí thứ chín, không giống như Vương Di Ngô thăm dò cực hạn của Thông Thiên Cảnh, là một điều tiếc nuối với hắn.
Vậy thì ở cấp độ Đằng Long Cảnh này, hắn ít nhất phải tiến thêm một bước mới được.
Vị trí thứ chín, thứ tám, thứ bảy.
Khó khăn trèo lên từng bậc.
Đối thủ lần này là một thiếu niên mặc áo bào hoa lệ.
Bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, có rất nhiều người thích che giấu khuôn mặt, cho nên ở đây, Khương Vọng chỉ nhìn thấy một đôi mắt của y.
Đây là một đôi mắt hòa lẫn sự kiêu ngạo và bướng bỉnh.
Trên đài luận kiếm chỉ để thắng lợi, đối phương không muốn nhiều lời, Khương Vọng cũng vậy.
Từ lần đầu tiên đối đầu trong Thái Hư Huyễn Cảnh ở Du Mạch Cảnh, trong lòng Khương Vọng đã xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ.
Hắn không phải là một người quang minh chính đại, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy hắn sẽ ở dưới cơ của người nào đó.
Nhưng từ Du Mạch đến Chu Thiên rồi Thông Thiên cảnh, chẳng lần nào đạt được ý nguyện.
Bây giờ xếp hạng bảy Đằng Long cảnh, đã là chiến tích cao nhất rồi.
Đối với Khương Vọng, hắn tuyệt đối không đồng ý đây chính là thứ hạng cuối cùng của hắn.
Bên ngoài Thanh Dương trấn, bất đắc dĩ phá cảnh đương nhiên là một điều tiếc nuối. Nhưng điều đó cũng nhắc nhở hắn - hắn chưa đủ mạnh, còn lâu mới đủ!
Khương Vọng vốn không coi thường đối thủ, với xếp hạng hiện tại thì lại càng thận trọng hơn.
Gần như ngay khi nơi luận kiếm hiện ra, nhìn thấy đối thủ liền trực tiếp ra một chiêu Ngũ Khí Phược Hổ.
Sau đó nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trên đỉnh đầu, Kinh Cức Quan Miện nhanh chóng hiện ra rồi biến mất, tiếp đó là Diễm Hoa Hải không ngừng trải rộng ra.
Nhưng ...
Đóa Diễm Hoa đầu tiên vừa mới lan ra, lúc đóa Diễm Hoa thứ hai lan tràn thì bỗng nhiên có khoảng chín con thủy long gầm gừ lao đến.
Hơn nữa còn rất linh hoạt, hoặc bổ nhào đến hoặc cắn, rất sống động, không giống như đạo thuật ngưng tụ, mà giống như được trời cao nuôi dưỡng ra.
Loại cấp bậc đạo thuật Thủy Long Ba này Khương Vọng đã từng nhìn thấy.
Đó là lúc diễn ra Tam Thành Luận Đạo ở Phong Lâm thành, Lâm Chính Nhân đã dùng một chiêu Thủy Long Ba này để đánh bay Tôn Tiểu Man.
Nhưng nếu so với đạo thuật ngày hôm nay thì dù chúng cùng là thủy long do đạo thuật hóa thành, nhưng vẫn khác nhau một trời một vực.
Thủy Long Ba của Lâm Chính Nhân, lúc đó nhìn thấy vô cùng tự nhiên và uy phong mạnh mẽ, nhưng với ánh mắt hiện tại của Khương Vọng, thì nó lại lộ vẻ đờ đẫn vụng về, chỉ cần phủi kiếm là có thể phá vỡ.
Còn chín con thủy long này lại cực kỳ linh động, các phương vị, các tư thế, tạo nên một thế gọng kìm. Giống như chín cái đầu kia đều tự có ý thức của một chiến sĩ cường đại, chứ không đơn giản chỉ là do đạo thuật điều khiển.
Chỉ một cái bổ nhào đã xé rách Diễm Hoa Hải, sau đó vây quanh tứ phía trái phải, trên dưới.
Không để cho người ta chút không gian nào để thở.
Hoàn toàn có thể gọi là thủy long trận.
Khương Vọng có thể cảm giác được, Ngũ Khí Phược Hổ của hắn như một hòn đá ném vào biển rộng, không thể gây ra một chút rung động nào trong cơ thể đối phương - trước đây, trong hoàn cảnh này, hắn hầu như chưa từng gặp chuyện Ngũ Khí Phược Hổ hoàn toàn không thể quấy nhiễu đối phương một chút nào như thế.
Điều này khiến cho hắn dự đoán sai lầm, đột nhiên mất thế chủ động.
Chín con thủy long cùng nhau bao vây, có con linh hoạt, có con gầm gừ, có con giương nanh múa vuốt dữ tợn.
Ngay lúc đó.
Một đạo kiếm quang phát ra, như ngọn đuốc trong gió, như lá rơi phiêu đãng. Ánh mắt của Khương Vọng, đã như ở tuổi xế chiều.
Kiếm quang ảm đạm, như phản chiếu ánh mặt trời lúc hoàng hôn.
Một kiếm này nhìn có vẻ yếu đuối.
Nhưng mà kiếm này vừa ra, trong nháy mắt đã chém nát đầu chín con thủy long.
Cũng không hẳn là chém nát cơ thể của chúng mà là đánh nát chỗ tập trung đạo nguyên của chín con thủy long này, khiến đạo thuật này vỡ vụn.
Nhân Đạo Kiếm, thức thứ nhất, Lão Tướng Trì Mộ!
Thiếu niên có ánh mắt vừa ngạo mạn vừa bướng binh kia, sau khi xuất ra chín con thủy long thì bước đến, mỗi một bước đều đạp nát một đóa Diễm Hoa, hoàn toàn hủy diệt nó - Diễm Hoa Hải đã bại, động tác này không hề có chút ý nghĩa nào trong chiến đấu, mà giống như một loại tính tình ngang bướng và khinh thường.
Sau đó, y nhìn thấy một kiếm này, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Là kinh ngạc, nhưng không còn gì khác nữa.
Tay áo vung lên, chín con thủy long đang vỡ vụn kia trong nháy mắt tan thành mây khói.
Không, cũng không phải là mây khói, mà là hóa khí.
Tiếng kêu bén nhọn, tê tâm liệt phế vang lên.
Mà vô số hơi nước đó đã vây quanh Khương Vọng, xung quanh không còn khe hở nào.
Loại đạo thuật này biến hóa nhìn như có vẻ đơn giản, nhưng lại thể hiện ra sức mạnh có thể điều khiển nguyên lực hệ Thuỷ dễ như trở bàn tay.
Ít nhất thì Khương Vọng hiện tại còn lâu mới làm được như thế.
Hơi nước bốc hơi.
Sương mù trắng xóa, mưa phùn lất phất.
Chỉ trong nháy mắt lúc tiếp xúc, trên người Khương Vọng đã bị nổi đầy bọc nước!
Chuyện này xảy ra quá mức bất ngờ, hơn nữa căn bản không thể nào tránh được.
Toàn thân hắn đau đớn thấu xương.
Vô số dây leo chui ra từ mặt đất, quấn vào nhau, tạo nên một nửa hình tròn, vây Khương Vọng vào trong. Dây leo trên vách đá nở ra những đóa hoa dữ tợn, mở to cái miệng như chậu máu.
Đằng Xà Triển Bích cùng với Thực Nhân Hoa, loại đạo thuật này Khương Vọng đã cực kỳ ít sử dụng, bởi vì theo thời gian dần trôi thì chúng đã không còn theo kịp tốc độ chiến đấu của hắn nữa.
Nhưng loại đạo thuật này lại có tốc độ thành hình nhanh hơn.
Dùng chúng vào lúc này có thể tranh thủ được một ít thời gian, dù thời gian này cũng không nhiều, hơi nước dữ tợn vừa xông đến thì trong nháy mắt Thực Nhân Hoa đã trở nên khô héo, Đằng Xà Triển Bích cũng chỉ kiên trì được một lúc rồi biến mất.
Nhưng ngay lúc dây leo hoàn toàn biến mất, Khương Vọng đã bấm pháp quyết xong.
Líu lo líu lo líu lo!
Tiếng chim hót trong nháy mắt đã hóa thành bát âm.
Leng keng !
Ô ô!
Tùng tùng!
Tang tang!
Tiếng chuông nhạc, tiếng sáo trúc, tiếng trống, tiếng đàn tỳ bà.
Hoặc du dương, hoặc đau thương, hoặc hùng hồn, hoặc mạnh mẽ.
Vô số Diễm Tước lấy Khương Vọng làm trung tâm mà nổ tung, tạo ra một khoảng không gian không còn hơi nước kia.
Diễm tước bay múa, kêu thét lên tấn công đối thủ.
Thiếu niên hoa bào kia vung tay chụp một cái, hơi nước kia dùng tốc độ nhanh hơn so với Diễm Tước hương về lòng bàn tay của y.
Nguyên lực hệ Thuỷ giống như là đồ chơi của y, mặc cho y vê nặn, hơi nước dữ tợn nhu thuận dâng lên.
Nhìn giống như một cái phễu hơi nước cực lớn. Trên tay y cầm một cái muôi.
Mà bên trong hơi nước, Bát Âm Diễm Tước của Khương Vọng bị va chạm ngã trái ngã phải.
Không, không chỉ y nắm giữ tự nhiên đối với nguyên lực hệ Thuỷ.
Y còn có thể tìm ra biện pháp quấy nhiễu Bát Âm Diễm Tước nhanh thư thế.
Bùm!
Bắt đầu từ lòng bàn tay của y.
Nước lũ dâng cao.
Một cánh tay y hút hơi nước vào, một cánh tay khác lại giống như kết nối với một con sông nào đó, sóng to gió lớn, dâng nước lũ lên.
Chẳng qua chỉ trong thời gian ba cái hô hấp, toàn bộ nơi luận kiếm đã bị nhấn chìm, chỗ Khương Vọng đang đứng đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nơi luận kiếm cũng không phải là một không gian vô tận, theo sự thăng cấp của đài luận kiếm, mức độ chiến đấu tăng lên, không gian cũng sẽ mở rộng theo.
Bây giờ đài luận kiếm đã ở cấp sáu, không gian được xem là cực lớn, nhưng vẫn bị hoàn toàn lấp đầy.
Trong vô tận tinh không, xuất hiện một lồng giam tứ phương được tạo thành từ nước.
Đây cũng là lần đầu Khương Vọng nhìn thấy phạm vi cụ thể của nơi luận kiếm.
Nhưng điều quan trọng hơn chính là, bây giờ hắn và đối thủ đều bị vây kín trong lồng giam mà đối thủ bố trí ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận