Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1408: Lấy gì Ác báo (1)

Áo choàng bên ngoài màu sương trắng kia, giống như một lá cờ xí, tung bay trên không trung.
Ác liệt như vậy, rêu rao như thế.
Cho dù có dùng tất cả ngôn ngữ trên thế gian này, cũng không thể hình dung được sự rực rỡ lúc này.
Mà Khương Vọng có lưu hỏa vờn quanh người, ánh mắt bình tĩnh.
Bây giờ còn chưa tới lúc có thể buông lỏng được.
Chẳng qua hắn bước lui về sau một bước trước ranh giới giữa sự sống và cái chết mà thôi.
Thân thể còn đang bên vách đá!
Khi Cực Sát Ngạ Quỷ cao hơn hai thước kia ngã xuống đất, Yến Tử, Trịnh Phì, Lý Sấu, thậm chí cả Lâm Tiện đứng bên cạnh xem trận chiến đều ngẩn ra!
Mặc dù từ lúc vừa mới bắt đầu, Khương Vọng đã biểu hiện ra dục vọng tấn công vô cùng mãnh liệt, từ đầu đến cuối luôn chủ động tấn công, tạo ra cơ hội để chiến thắng.
Nhưng trước khi Hoàn Đào chân chính ngã xuống, không một ai cảm thấy hắn sẽ làm được!
Đây là bốn vị Nhân Ma hung danh vang dội, là ác nhân trưởng thành trong sự chém giết liên miên, đã từng làm chuyện ác nhất, số người bọn họ giết không thể đếm hết, trên tay của ai không dính đầy máu tanh.
Ai không phải là người bị truy nã khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự, mới có thể trở thành Nhân Ma.
Đây không phải là loại người giống như Hùng Vấn hay Phương Hạc Linh, chỉ cần qua một đợt sàng lọc, là thay đổi không biết bao nhiêu vòng Nhân Ma.
Vạn Ác, Tước Nhục, Yết Diện, Khảm Đầu, đều là những Nhân Ma làm ra vô số điều ác từ rất lâu, hung danh vang rền khắp nơi.
Mặc Môn đuổi giết cũng không thể thanh trừ Hoàn Đào, nhưng hôm nay ở trong Đoạn Hồn Hạp này, lại chết trên tay Khương Vọng.
Thân thể Cực Sát Ngạ Quỷ đã bể nát, Hoàn Đào đến chết vẫn trợn to hai mắt không dám tin tưởng sự thật này!
Hình như gã vẫn không hề cam tâm, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng đã vĩnh viễn không thể mở miệng được nữa.
Nhiều lúc sinh tử chẳng qua chỉ là một kết quả, không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Trong lòng Lâm Tiện nhanh chóng suy nghĩ lại toàn bộ trận chiến vừa rồi, y cảm thấy tất cả các lựa chọn của Khương Vọng trong chiến đấu, đều không thể bắt bẻ được.
Rõ ràng mỗi một đối thủ mà hắn đối mặt, đều có thực lực giết chết hắn, thế nhưng hắn lại có thể chợt trái chợt phải, lúc chiến lúc tránh, chỉ đông đánh tây, từ đầu tới cuối nắm giữ tiết tấu trận chiến trong lòng bàn tay. Những Nhân Ma lực lượng cường đại như thế, lại trở thành bình phong che chở cho hắn trong trận chiến, trở thành vũ khí để hắn lừa dối đối thủ.
Nếu như Yết Diện Nhân Ma không ở bên cạnh, nếu không phải Trịnh Phì và Lý Sấu ở đây, làm sao Hoàn Đào dám nuốt Hỏa Giới vào bụng, làm sao có thể bị giết chết bởi một kiếm kia?
Mà Lâm Tiện tự mình đặt vào chỗ Tứ Đại Nhân Ma, lại cảm thấy bản thân cũng không thể làm tốt hơn. Không phải Tứ Đại Nhân Ma hoàn toàn không phối hợp với nhau, thậm chí có thể nói bọn họ đã phối hợp hết sức ăn ý, nhưng Khương Vọng thật sự giỏi trong việc tạo ra cơ hội trong chiến đấu, cho dù là một cú xoay người, một cái va chạm, cũng có thể được lợi dụng đến mức tận cùng.
Ngoại trừ việc thán phục, người xem cũng chỉ có thể tiếp tục thán phục!
Duy chỉ có Khương Vọng vẫn tỉnh táo.
Hành động vĩ đại là kỳ tích ở trong mắt người xem, là kết quả mà hắn kiên quyết tiến tới.
Không phải nhờ vào vận khí mà hắn có thể đi tới tận bây giờ, mà chính là nhờ dũng khí, trí khôn và thực lực.
Từ thời khắc oan gia ngõ hẹp đụng phải Tứ Đại Nhân Ma kia, hắn đã biết bản thân bị đặt trong một thế cục nguy hiểm như thế nào, cũng ngay lập tức quyết định khiêu chiến với truyền thuyết.
Lúc này còn lâu mới có thể thực hiện được điều đó.
Trong bốn vị Tứ Đại Nhân Ma này, Hoàn Đào xếp hạng thấp nhất, thực lực cũng yếu nhất. Hoàn Đào chết đi rồi, hắn sẽ phải nghênh đón những đòn phản công càng điên cuồng hơn.
Cuộc chiến kế tiếp chắc chắn càng hiểm ác hơn.
Nhất là hắn còn biết, sau khi Trịnh Phì và Lý Sấu giết chết tu sĩ hai mạch Phong, Trì ở Thanh Vân Đình, đã thu được Bình Hành Huyết kia. Thực lực bây giờ của hai người chắc chắn càng mạnh hơn, càng đáng sợ hơn lúc trước.
Cho nên ngay sau khi giết chết Ngạ Quỷ, hắn ngay lập tức thu kiếm xoay người.
Trường kiếm khẽ kêu, khao khát máu của Nhân Ma!
Nhưng người bùng nổ đầu tiên, lại không phải là Trịnh Phì hay Lý Sấu, hai người mà hắn kiêng kỵ nhất, mà là Yết Diện Nhân Ma Yến Tử.
Sau khi thấy Hoàn Đào chết, Yến Tử đứng sau Thiết Bích đầu tiên là cảm thấy sững sờ, sau đó thì tức giận.
Nàng ý thức được sự sợ hãi của bản thân mình là bị Khương Vọng lừa gạt, Khương Vọng coi nàng là kẻ yếu, đuổi cùng giết tận nàng để tạo ra cơ hội chiến đấu…Nếu như vừa rồi nàng không kích phát Thiết Bích, làm sao biết được một kiếm giấu ở sau lưng Khương Vọng kia, sẽ thật sự chém qua người nàng? Hoặc là trong Hỏa Giới kia, một kiếm này cũng đã được chuẩn bị cho nàng.
Nàng tức giận vì điều trước, nhưng lại kinh sợ vì điều sau.
Tiến cũng khó khăn, lui cũng khó khăn, mà Hoàn Đào cuối cùng đã chết.
Điều này làm cho nàng ý thức được, đối mặt với Khương Vọng là một vị tuyệt đỉnh thiên kiêu dám khiêu chiến với truyền thuyết, cho dù lấy tu vi Ngoại Lâu để trấn áp Nội Phủ, cho dù lấy bốn chọi một, nàng cũng không có tư cách giữ lại thực lực!
Vì vậy trên mặt sinh ra sự biến hóa.
Một khuôn mặt nam tử mày rậm, mũi rộng, tản đi như gợn sóng, không một tiếng động dần dần mờ đi, thay vào đó là một sống mũi cao, lông mày mềm mại, khuôn mặt ửng hồng.
Ngũ quan lưu động, một gương mặt nữ tử dần dần xuất hiện, kiều nhan tiếu mặt, tựa như nhị bát phong hoa.
Thần thông nòng cốt chống đỡ Yết Diện Nhân Ma, dĩ nhiên không phải là Thiết Bích, mà là gương mặt này.
Chuẩn xác hơn là thần thông “Nhân Diện”.
Ngàn người có cả ngàn gương mặt, vạn người có cả vạn âm thanh.
Mà Yết Diện Nhân Ma như nàng, có thể mang cả ngàn gương mặt, mỗi lần sẽ không giống nhau.
Những năm gần đây, mỗi khi Yến Tử giết chết một cường giả, đều lột bỏ da mặt của người đó. Mà hiệu quả của thần thông Nhân Diện là cho phép nàng có thể sử dụng những thần thông mà cường giả đã chết kia sở hữu.
Đây chính là nguồn gốc của cái tên “Yết Diện”.
Vừa muốn nói một khi nàng cởi mặt nạ xuống thì chắc chắn sẽ giết người, vừa muốn nói nàng thật sự sẽ lột bỏ da mặt của đối thủ!
Đối với mỗi một tấm da mặt, đều có thể sử dụng thần thông ba lần, sau ba lần đó lực lượng sẽ bị hao hết.
Thần thông Thiết Bích tuy có lực phòng ngự kinh người, nhưng quả thực không có gì mới lạ, là tàng phẩm có thể tùy ý lựa chọn, cũng có thể tùy ý tiêu hao nhất.
Mà “khuôn mặt” nàng mang lên bây giờ, mới chính là vật phẩm quý giá mà nàng áp dưới đáy hòm. Năm đó nàng phải phí rất nhiều sức lực, mới có thể lột ra được, là một trong những đồ vật nàng để ý nhất. Cũng là đồ vật chỉ còn một lần sử dụng, rất nhiều năm qua không dám lấy ra dùng.
Gương mặt yêu kiều này, là thần thông hiếm thấy trên đời, được đặt tên là Tuyệt Huyền.
Đập vỡ cây cầm cắt đứt dây đàn, khiến cho thế gian này không còn âm thanh!
Hiệu quả là...
Tùy theo tình hình mà phong cấm một môn thần thông của đối thủ!
Yến Tử đeo lên gương mặt yêu kiều kia, phối hợp với thân hình duyên dáng của nàng, quả thật xinh đẹp không thể tả. Nàng chỉ liếc nhìn Khương Vọng một cái.
Đinh đông!
Tựa như tiếng đàn vừa vang lên đã dừng lại.
Khương Vọng rõ ràng cảm giác được, giống như có một cái lồng che lấp lên Ngũ Phủ Hải.
Có lẽ là đang do dự.
Cuối cùng lặng lẽ rơi xuống, bao lại một viên hạt giống thần thông có hai màu đen trắng.
Trong sự mờ mịt đó, thật giống như có một sợi dây đàn nào đó bị đứt ra.
Lạc Lối đã ảm đạm rồi!
Kiếm Tiên Nhân đứng một mình trên bầu trời Ngũ Phủ Hải kia vẫn không bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục tỏa sáng cùng Ngũ Phủ.
Nhưng Khương Vọng biết được, thần thông Lạc Lối không thể sử dụng được nữa. Ít nhất là trước khi thần thông mà Yến Tử đang sử dụng lúc này hết hiệu lực, thì không thể dẫn đối thủ vào Lạc Lối được nữa.
Từ khi hắn hái được hạt giống này ở đệ nhị Nội Phủ, nó vẫn luôn là nòng cốt để hắn tung ra đòn sát thủ, cực kỳ dễ che giấu, một khi đã dùng thì chắc chắn phải giết chết đối thủ.
Ở trong thế cục nguy hiểm như thế này, lại bị phong cấm!
Như hổ gãy mất răng nanh, chim ưng gãy cánh.
“Phong thần thông nào của ngươi vậy?” Yến Tử cười hỏi, trong ánh mắt chứa đựng hàn ý.
“Vận khí của ngươi rất tốt, đành phải kéo dài thêm thời gian ngươi chết.” Khương Vọng nâng kiếm nhảy về phía nàng: “Nhưng chẳng qua là trì hoãn mà thôi.”
Cho tới bây giờ, không phải Lạc Lối cho hắn dũng khí, mà chính dũng khí và sự bền bỉ của hắn, đã khiến cho Lạc Lối có thể tùy ý phát huy.
Không có Lạc Lối, hắn vẫn mạnh mẽ!
“Đáng hận, đáng hận, đáng hận!”
Lúc này Trịnh Phì béo mập xông tới, tức giận gào rú: “Ta phải xé đầu của ngươi xuống! Không chơi đùa với ngươi nữa!”
Khương Vọng chỉ trả lời một tiếng: “Heo mập chết tiệt, ai chơi với ngươi chơi."
Nộ Hoả thoáng chốc sôi trào trong mắt của Trịnh Phì, đột nhiên từ bên trong hai tròng mắt của gã, hỏa diễm xuất hiện và nhảy ra! Đó là biểu hiện của lửa giận sôi trào đến một mức độ nhất định dưới tác dụng của bí thuật Nộ Hỏa, nếu là một người khác, giận như vậy thì chỉ dựa vào bí thuật Nộ Hỏa đã có thể bị giết chết tại chỗ rồi.
Mặc dù phẩm cấp của thuật này không bằng Ngũ Thức Địa Ngục, nhưng khi sử dụng quả thực có rất nhiều chỗ thuận lợi. Cũng vì Trịnh Phì căn bản không cân nhắc phòng ngự, mới dễ dàng đắc thủ như vậy.
Đáng tiếc không thể giết Trịnh Phì, ít nhất không thể giết chết như vậy.
Có thần thông Ác Báo hộ thể, nếu như không muốn đồng quy vu tận với Trịnh Phì, thì chỉ có thể đi vòng qua gã mà thôi.
Cho nên trong Cửu Đại Nhân Ma, gã xếp ở vị trí thứ ba, người đứng ngay sau Quẻ sư chính là gã - Vạn Ác Tối Hung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận