Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 163: Còn có ai biết Phượng Tiên Trương !

Mọi người theo tiếng nhìn qua, thấy người lên tiếng là một thiếu niên cao lớn, dung mạo không kém, chỉ là đôi mắt quá hung hãn, nhìn là biết không phải dễ trêu.
Hướng mà hắn đang nhắm vào, là một thiếu niên đầy vẻ rụt rè.
Chỉ nhìn một phát, là hiểu ngay vì sao thiếu niên cao lớn kia lại khiêu khích.
Bởi vì cái người kia, bất ngờ là, lại chỉ có tu vi bát phẩm Chu Thiên cảnh!
Mọi người tại đây, ai mà không phải Thông Thiên cảnh mới dám tới? Không phải xuất thân từ danh môn thế gia, thì cũng là vượt qua cạnh tranh kịch liệt, giành danh ngạch từ tay anh hùng các nơi đổ về Thiên Phủ thành.
Mà thiếu niên này tu vi không cao còn chưa nói, bên cạnh lại cũng chẳng có một trưởng bối nào, rõ ràng không phải có xuất thân hiển hách. Cộng thêm cái dáng vẻ khiếp hèn nhát cáy, chẳng chút khí khái kia, bỗng dưng làm người ta thấy ghét.
"Người hỏi là người của Tĩnh Hải Cao thị, Cao Kinh." Trọng Huyền Thắng nói với Khương Vọng: "Người họ Trương kia, thì ta không biết."
Khương Vọng nhìn thiếu niên Cao Kinh kia một cái, có thể được Trọng Huyền Thắng nhớ đến, thực lực nhất định không tầm thường.
Bên cạnh Cao Kinh còn có một thiếu niên nữa, cho thấy trong Thiên Phủ bí cảnh lần này, Cao gia có hai người tham gia. Nhìn đây có thể thấy nội tình của Tĩnh Hải Cao thị, không thua gì mấy so với Trọng Huyền thị.
Trọng Huyền thị là thế gia danh môn đứng đầu Tề quốc, vậy mà số lượng danh ngạch cũng chỉ có ba thôi.
Vì là một trong những nòng cốt được gia tộc đào tạo cho đời kế tiếp, đội ngũ thăm dò là lấy Trọng Huyền Thắng làm trung tâm, nên ý kiến của hắn cực kỳ quan trọng, nên hắn mới giành được một chỗ cho Khương Vọng.
Ngoài Khương Vọng, người cuối cùng là một tử sĩ đã đi theo Trọng Huyền Thắng từ khi còn nhỏ. Tử sĩ không có tên, lấy số Thập Tứ làm tên.
Toàn thân mặc giáp, mặt ẩn trong khôi, yên lặng đứng sau lưng Trọng Huyền Thắng, không nói một lời.
Nhưng hắn có thể đứng ở sau lưng Trọng Huyền Thắng, cũng đủ thấy Trọng Huyền Thắng tin tưởng người này.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người đều nhìn thiếu niên Trương gia chăm chú, chờ hắn bị mất mặt.
Con cháu danh môn không ai muốn bị xếp chung với những kẻ vô danh, những người khổ cực mới giành được danh ngạch lại càng ghét cái kẻ ngồi không mà hưởng lộc.
Thiếu niên kia cúi đầu, ngập ngừng: "Ta là, ta là... Phượng Tiên Trương thị."
"Cái gì? Ngươi là ai ? Tấm gì?" Cao Kinh đương nhiên là cố tình sỉ nhục: "Nói chuyện cũng không nói được cho rõ ràng, còn dám có tư cách mơ ước Thiên Phủ bí cảnh! Cái danh ngạch này của ngươi, là bỏ tiền ra mua hả?"
"Không!" thiếu niên Trương thị hốt hoảng ngẩng đầu, để lộ gương mặt vô cùng non nớt: "Ta là Trương Vịnh."
"... danh ngạch này, là tổ tiên truyền xuống."
Cho dù đang tức giận, hắn cũng không dám tranh phong với Cao Kinh.
Ngay lúc này, chợt có một giọng nói, từ bên ngoài cất cao truyền vào.
"Để tử triền miên phú quý trường, dĩ thân quyên quốc vô danh tương!"
Tạm dịch: liều mình chìm đắm giữa giàu sang, bản thân quên nước chẳng còn tên.
"Thiên hạ đô tụng thạch môn lý, hoàn hữu thùy tri Phượng Tiên Trương?"
Tạm dịch: người đời đều khen Thạch Môn Lý, có ai còn biết Phượng Tiên Trương”.
Chúng sinh tắt tiếng.
Cao Kinh biến sắc!
Bởi vì thiên hạ ai cũng biết, Tĩnh Hải Cao thị quật khởi, chính là sau khi cái vị Tĩnh quý phi thiên kiều bá mị kia được đắc sủng.
Đều là "Chết", nhưng một người là "liều mình chết" ở trên giường, một người là chết trận ở sa trường.
Thế nhưng kết quả lại là kẻ đầu thì giàu sang lâu dài, người sau thì thanh danh dần biến mất.
Sự châm chọc không chút che giấu này, rõ ràng là đang sỉ nhục người Cao thị.
Không chỉ một mình Cao Kinh, trưởng bối Cao thị đến đây với hắn cũng giận dữ, muốn ngó xem là người phương nào dám nói ẩu nói tả, có khi phải lấy máu để rửa nhục.
Cùng với giọng nói, là ba người đi vào.
Chỉ có ba người, nhưng lại mang tới một khí thế mênh mang.
Đi ngoài cùng bên trái, là một nam tử trán rất cao mặc nho phục, hắn vừa đi vừa nói: "Năm đó Khương thị mất nước, đế duệ lưu vong. Sau có Lý thị, Trương thị liên thủ, ủng hộ Khương Vô Cữu phục quốc. Trước có tổ tiên Trương thị chín chiến chín phản, kiệt lực mà chết. Sau có tổ tiên Lý thị mười mũi tên phá vỡ hùng thành, đại phá quân phản loạn. Khương Vô Cữu mới có thể phục quốc!
Hôm nay xương cốt anh hùng mục nát, thế gia điêu linh. Thế nhân đều nói Thạch Môn Lý xuất hiện hào kiệt lớp lớp, ai còn nhớ Phượng Tiên Trương chín chiến chín phản, máu ướt giáp y, nhưng bảo vệ được Khương Vô Cữu chu toàn?"
Người này chính là Hứa Tượng Càn Khương Vọng đã từng gặp ở Hựu quốc, không ngờ ở đây lại gặp.
Mọi người im lặng.
Thế gia điêu linh, chuyện cũ của anh hùng bị gió thổi mưa rơi bay đi.
Lấy danh vọng của Phượng Tiên Trương thị năm đó, vào Thiên Phủ bí cảnh hôm nay há lại chỉ được có một chỗ? Nhiều năm truyền thừa xuống, phải hơn một mới đúng.
Vậy mà chỉ có một thiếu niên tu vi Chu Thiên cảnh tới một mình, bên cạnh ngay cả một trưởng bối trông chừng cũng không có.
Sự điêu linh của Trương thị là hoàn toàn thấy rõ.
Nhưng mà hậu nhân của anh hùng, sao có thể vô cớ sỉ nhục?
Toàn trường im lặng, chỉ có Trương Vịnh lệ rơi đầy mặt.
Cao Kinh đổi hướng, nghiến răng chĩa mũi giáo qua Hứa Tượng Càn: "Thơ này là ngươi viết?"
Trọng Huyền Thắng rì rầm vào tai Khương Vọng: "Người này hẳn là tiếp viện bên ngoài Thạch Môn Lý thị mời. Đi bên cạnh hắn là Lý Long Xuyên, là đối thủ lớn thứ hai của chúng ta! Bá phụ Lý Chính Thư của Lý Long Xuyên cũng tới, hắn là danh nho của Thanh Nhai thư viện."
Thạch Môn Lý không hổ là danh môn đại tộc.
Thanh Nhai thư viện là một trong tứ đại thư viện nho gia được thiên hạ công nhận.
Bên trái là vọng tộc đủ mạnh, bên phải là thiên hạ thư viện.
Khó trách kiêu hoành như Tĩnh Hải Cao thị, nói chuyện với một người lạ là Hứa Tượng Càn, mà thái độ rất là cẩn thận.
Không ngờ Hứa Tượng Càn lại tức giận: "Hứa Tượng Càn ta tự nhận là thi tài, tuyệt không đạo danh khi đời! Thơ này là tiên sinh của ta hữu cảm sáng tác. Chỉ là quá hợp với tình thế, ta không nhịn được mới mượn dùng thôi."
"Vậy tiên sinh của ngươi là ai?" trưởng bối của Cao Kinh hỏi tới, vẻ giận bừng bừng, ý muốn truy tới cùng.
Lý Chính Thư là một nam tử trung niên thân hình rất cao, tuy tóc đã có sợi bạc, nhưng vô cùng mị lực.
Nghe câu hỏi, hắn khẽ cười: "Tượng Càn là đệ tử Mặc gia, bằng hữu tốt chí giao của ta, hôm nay tới Thiên Phủ bí cảnh, là để giúp đỡ ta một hai. Thỉnh Cao huynh rộng lượng."
Miệng thì bảo là thỉnh người ta rộng lượng, nhưng mở mồm bảo chí giao, đóng mồm bảo giúp đỡ, rõ ràng là ra mặt cho Hứa Tượng Càn.
Đại nho Mặc gia của Thanh Nhai thư viện, cũng nổi danh là một người ân oán rõ ràng. Viết thơ giễu cợt thậm chí còn nhục mạ người khác, chẳng phải chuyện lạ gì, ngày nào hắn không mắng chửi người, đó mới là hiếm lạ.
Mặt trưởng bối Cao Kinh thoắt xanh thoắt trắng, cuối cùng cũng chỉ có thể giận dữ phẩy tay áo: "Nếu là tiểu bối, Lý huynh vẫn nên quản thúc cho tốt mới được!"
Hứa Tượng Càn đọc bài thơ kia, gần như là nhắm ngay vào mặt Tĩnh Hải Cao mà vả.
Thế nhưng bọn họ chẳng những không chọc nổi Thạch Môn Lý thị, càng không chọc nổi Thanh Nhai thư viện. Không thể làm gì ngoài việc cố nuốt cơn giận vào trong bụng.
Nhưng Tĩnh Hải Cao thị không muốn so đo, Hứa Tượng Càn lại không có ý dừng.
"Nói đến tự phụ thi tài, thật ra ta cũng có cảm xúc làm thơ!" Hứa Tượng Càn ho khan một cái, vẻ định sáng tác một bài ngay tại chỗ.
"Nghĩ gì vậy? Ngươi không có cảm xúc gì hết!" Lý Chính Thư cười híp mắt vỗ lên vai Hứa Tượng Càn.
Khiến một bụng thơ hắn mới nặn ra lại phải nuốt trở vào trong bụng.
Thạch Môn Lý thị mặc dù không sợ Tĩnh Hải Cao thị, nhưng cũng không cần thiết phải đắc tội đến chết.
"Rồi rồi rồi, ta không có." Hứa Tượng Càn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đám cẩu đại nho này.
Hắn đã cập quan rồi, mà cứ hễ một lời không vừa lòng là lại bị khẻ tay, lý lẽ ở đâu?
Nói cũng không nói lại được.
Hắn ủ rũ cúi đầu, tròng mắt đảo loạn, chợt mắt sáng lên: "A! Khương huynh đệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận