Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1687: Đêm dài không cô độc (2)

Khương Vọng bình ổn cảm xúc của chính mình, chậm rãi nói:
"Hôm nay có thể gặp ngươi ở trong Sơn Hải Cảnh này, ta cảm thấy có lẽ đây là một loại duyên phận từ u minh. Ta không nói số mạng để cho chúng ta gặp nhau, ta cũng chưa bao giờ tin, sẽ có một ý chí cao cao tại thượng nào đó đối xử tử tế với cả ta và ngươi. Điều ta muốn nói là, chính vì cả hai chúng ta đều chưa từng từ bỏ, nên mới có thể đi được đến ngày hôm nay, đi được đến con đường này, có thể gặp mặt nhau ở chỗ này."
Đã rất lâu rồi Vương Trường Cát không hề có chút tâm tình nào.
Cho đến tận bây giờ, hắn cũng chưa từng kể chuyện quá khứ với bất kỳ ai.
Nhưng đúng như lời Khương Vọng đã nói: "Có lẽ ngươi sẽ hiểu.”
Chung quy cả đời của một con người, cũng đang đi tìm một sự đồng tình.
Mỗi một người đều cần được thấu hiểu, nhưng ai có thể chân chính được thấu hiểu đây?
Ai có thể trải qua những gì ta từng trải qua, cảm thụ những gì ta từng cảm thụ, đau khổ với những gì đã khiến ta đau khổ?
Nhưng lúc đó, lúc hắn đang co rúc thân thể ở trong góc tối cũng đã từng gặp thoáng qua người thiếu niên Khương Vọng tóc bạc cõng muội muội chạy trốn trong vận mệnh đau khổ kia. Mỗi người đều lặn lội cả vạn dặm, lại một lần nữa gặp nhau ở bên trong Sơn Hải Cảnh này.
"Đáng lẽ lúc gặp nhau ở Ung quốc, ta phải nói chuyện với ngươi nhiều mấy câu.” Vương Trường Cát nhẹ giọng nói.
"Bây giờ cũng không muộn, bởi vì con đường chúng ta phải đi còn rất xa.” Khương Vọng nói: "Sau khi rời khỏi thành Phong Lâm thì sao? Ta nghĩ ngươi cũng phải trải qua rất nhiều thứ, mới đi tới được nơi này.”
Vương Trường Cát suy nghĩ sơ qua một chút, liền giải thích: "Mặc dù kế hoạch để Bạch Cốt Tà Thần giáng thế ở thành Phong Lâm thất bại, Bạch Cốt Chân Đan cũng bị quân thần Trang quốc cướp đi mất, nhưng dù sao thì Thần cũng nắm giữ cỗ Đạo Tử Chi Khu là ta này, thành công thoát thân chạy trốn.
Sau đó Thần lại bày bố kế hoạch ở bên ngoài ngàn dặm, luyện thành Bạch Cốt Thánh Khu trên chiến trường Tề Dương, muốn kích hoạt lại kế hoạch giáng thế... nhưng tất cả những thứ này đều nằm trong kế hoạch của Trương Lâm Xuyên."
"Bạch Cốt Sứ Giả Trương Lâm Xuyên?" Khương Vọng hỏi.
"Bây giờ là Vô Sinh Giáo Tổ." Vương Trường Cát nói: "Dương quốc là địa phương giáng thế mà Trương Lâm Xuyên lựa chọn cho Bạch Cốt Tà Thần, hắn ta muốn mượn cường giả của Tề quốc, xóa bỏ ý chí của Bạch Cốt Tà Thần. Thực ra hắn ta đã sớm trừ khử tất cả tồn tại quy thuận Bạch Cốt Tà Thần trong Bạch Cốt Đạo, còn liên thủ với Lục Diễm và Bạch Liên, thừa lúc Bạch Cốt Thánh Chủ suy yếu, mưu đoạt Bạch Cốt Thánh Khu. Ta cũng thừa lúc đó để xuất thủ, đuổi ý chí của Bạch Cốt Tà Thần đi.”
"Sau đó... Trương Lâm Xuyên chiếm cứ Bạch Cốt Thánh Khu, thần hồn của ta cũng rời thân thể, chiếm cứ thân thể hắn ta, nên ngươi mới thấy bộ dạng bây giờ của ta.”
Vương Trường Cát nói rất đơn giản, vài ba lời liền nói xong câu chuyện, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Nhưng Khương Vọng, người có nhận biết sâu sắc với Bạch Cốt Tà Thần, có thể cảm nhận được gợn sóng ở trong đó.
Thế mà đến tận hôm nay, hắn mới biết được có một đoạn chuyện kinh tâm động phách như vậy tồn tại!
Trương Lâm Xuyên từng nói, thường xuyên cảm thấy có một cây đao đâm ở sau lưng hắn, mỗi một thời khắc đều vô cùng khẩn cấp.
Hắn vẫn biết chí hướng của Trương Lâm Xuyên không hề nhỏ.
Nhưng cũng quả thực không tưởng tượng nổi, dã tâm của Trương Lâm Xuyên lại bành trướng đến như vậy, lấy thân mưu Thần, xa cầu một bước lên trời... mà hắn ta lại còn quả thật đã làm được!
Bên ngoài thì có Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Đổng A, có sức phản kháng của cả một thành Phong Lâm, thậm chí trên chiến trường Tề Dương còn có một Trọng Huyền Trử Lương.
Bên trong Bạch Cốt Đạo thì có tam đại trưởng lão, một vị thánh nữ, Thập Nhị Cốt Diện, hơn thế nữa, bên trong Bạch Cốt Thánh Khu, còn cất giấu ý chí của Vương Trường Cát.
Chẳng qua hắn ta chỉ là một sứ giả trong số rất nhiều những cao tầng của Bạch Cốt Đạo, tu vi và trình độ đều rất hạn chế.
Nhưng hắn lại có thể làm xong chuyện này, ở bên trong một thế cục phức tạp như thế, lấy được chỗ tốt nhất. Có thể mượn thế nhiều nơi, mưu đoạt Thánh Khu, tất cả mọi người đều là bàn đạp chân của hắn ta.
Mà Vương Trường Cát thì sao chứ?
Một phàm nhân trực tiếp bị hạn chế tu hành.
Vào thời kỳ Bạch Cốt Tà Thần thay đổi chiến lược vì Trang Thừa Càn, bị Đạo Tử Chi Khu hạn chế rất nhiều, vẫn có thể giữ vững bản thân, không bị ý chí của Bạch Cốt Tà Thần làm phai mờ.
Thậm chí ngược lại, còn có thể lấy ý chí của phàm nhân, đuổi ý chí của Bạch Cốt Tà Thần đi!
Đây càng có thể nói là một kỳ tích, một hành động vĩ đại!
Hai người đó, vừa hợp tác lại vừa đấu tranh, cho tới cuối cùng đổi thân thể cho nhau, quá trình này xuất sắc đến mức nào?
Tưởng tượng thôi cũng thấy quá khó khăn, cũng thật làm cho người ta cảm thấy thán phục!
"Ta có lẽ biết tại sao từ khi ra đời ngươi đã bị nhìn chăm chú... Nhưng mà, có lẽ ngươi là Bạch Cốt Đạo Tử cuối cùng." Giọng nói của Khương Vọng ngưng trọng: "Bạch Cốt Tà Thần đã thành công trở thành đạo thai, tùy thời có thể giáng sinh ở hiện thế mà không bị bài xích. Có lẽ bây giờ Thần đã sinh ra ở một nơi nào đó.
trên hiện thế và đang lặng lẽ lớn lên rồi."
Vương Trường Cát ngước mắt lên nhìn hắn, hiển nhiên vô cùng coi trọng tin tình báo này: "Ngươi làm sao biết được?"
Khương Vọng thu hồi chút ưu tư nói: "Ta đã từng trải qua một trận phản kháng với Bạch Cốt Tà Thần ở một lần khác... một trận phản kháng kéo dài cả mấy trăm năm.”
Đó quả thật là một trận chiến vô cùng khó khăn, cũng là một trận chiến đấu có thể nói là vô cùng vĩ đại.
Nhất là lần giao đấu cuối cùng, gần như mỗi bước đều đang bước đi trên bờ vực sinh tử.
Đến bây giờ hồi tưởng lại vẫn cảm thấy sợ hãi.
Dù làm lại một lần nữa, cũng chưa chắc có thể đạt được kết quả như vậy...
Hắn có chút cảm khái nói: "Không biết ngươi có hứng thú nghe câu chuyện của người nhận chức Bạch Cốt Đạo Tử đi trước?"
"Tất cả mọi chuyện liên quan đến Bạch Cốt Tà Thần ta đều cảm thấy hứng thú.” Vương Trường Cát nhìn vị trí bên cạnh nói: "Ngồi đi.”
Khương Vọng đi về phía trước mấy bước, theo bản năng nhìn cơ quan Ma Hô La Gà đứng trên mặt nước kia một cái.
Vương Trường Cát lập tức nói: "Yên tâm, bọn họ chẳng qua chỉ ngủ một lúc thôi.”
"Như vậy thì tốt quá.” Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm, liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Trường Cát:
"Bọn họ là bằng hữu của ta."
Nếu như Tả Quang Thù phải chịu tổn thương nào đó không thể vãn hồi, vậy thì hắn quả thực không biết nên ở chung với Vương Trường Cát như thế nào.
Loại nhắc đến này, tất nhiên cũng xuất phát từ thiện ý đối với Vương Trường Cát.
Vương Trường Cát suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra nữ tử này rất mạnh, nhưng thần hồn của nàng ta lại thiếu sót rất lớn."
Hắn không hề đề cập gì tới Tả Quang Thù, đại khái có lẽ hắn không coi Tả Quang Thù là kẻ mạnh, hoặc cũng có thể khi bọn họ giao thủ, Tả Quang Thù vẫn còn chưa phục hồi được như cũ, không có sức lực để phát huy. Hoặc là nói... hắn theo bản năng sẽ cảm thấy, người để cho Khương Vọng coi trọng như thế, chắc hẳn phải là nữ nhân Nguyệt Thiên Nô kia, cho dù thân thể nàng ta là khôi lỗi.
Thật ra, Nguyệt Thiên Nô và Khương Vọng không hề có giao tình gì, cũng quả thực chưa từng nói lời nào quá quan tâm đến nhau. Nhưng suy nghĩ một hút, hắn vẫn hói: "Vương huynh có kiến nghị gì không?"
Vương Trường Cát nói: "Thật ra nàng ta cũng không cần ta cho đề nghị. Nếu nhất định phải nói cái gì đó... thì cứ nói với nàng ta.”
"Tự ngộ bảo tính, bản khu linh chu.”
"Tự ngộ bảo tính, bản khu linh chu.” Khương Vọng lặp lại một lần, không kiềm được hỏi: "Đây là ý gì?"
"Ngươi cứ nói với nàng ta thế, nàng ta sẽ tự biết.” Vương Trường Cát nói: "Bây giờ ngươi kể cho ta nghe câu chuyện của ngươi đi."
Khương Vọng cũng không bối rối nữa, suy nghĩ một chút, liền mở miệng kể chuyện: "Câu chuyện này phải bắt đầu từ khi Trang Thừa Càn lập quốc...”
Sau đó, hắn đã kể một cách cẩn thận và chi tiết mấy trăm năm tranh cướp giữa Trang Thừa Càn và Bạch Cốt Tà Thần, miêu tả lại trận chiến đấu kinh thiên động phách trong Thượng Cổ Ma Quật kia, nói thẳng đến khi màn đêm buông xuống Sơn Hải Cảnh.
Một luồng ánh sáng kim quang nhàn nhạt lưu động trên cơ quan Ma Hô La Già, dường như đang chiếu sáng cho hai người đang nói chuyện với nhau kia.
Một người cột tóc một người thả tóc, một bình tĩnh một lạnh lùng, chiếu sáng lấp lánh trên mặt nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận