Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 439: Trương tiên sinh

Thanh Thất Thụ dừng chân trước cây Thần Long Mộc này: "Đến rồi."
Nói xong hắn liền chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Khương Vọng ngăn lại: "Không lên ngồi sao?"
Mặc dù sau khi biết hồn dục lại nhìn quả ốc liền cảm thấy rất khó chịu, nhưng trải qua Thanh Thất Thụ nói về nguy hiểm, Khương Vọng vẫn nhanh chóng khắc phục loại "khó chịu" này.
So với an toàn của sinh mệnh, một chút khó chịu này không đáng nhắc tới.
Nhưng thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là quả ốc này thoạt nhìn khá đặc biệt, hắn không thể không có chút phòng bị nào liền đi vào ở. Lôi kéo Thanh Thất Thụ cùng đi lên cũng là một cách để thử.
Cho dù những người "Thánh tộc" này ở Vùng đất Thần Ấm thoạt nhìn có tin cậy đi nữa, dù sao cũng là ngày đầu tiên quen biết. Cái tâm phòng bị người không thể không có.
Thanh Thất Thụ nhìn Khương Vọng với ánh mắt cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"
"Có một số vấn đề muốn lãnh giáo ngươi."
Khương Vọng rất là xấu hổ.
Kỳ thật đối với phán đoán nguy hiểm, có lẽ giao cho Khương Yểm sẽ càng chuẩn xác hơn, càng thực tế hơn.
Từ tri thức thu được của Bạch Cốt tà thần, giúp cho Khương Yểm có cái nhìn càng rộng lớn hơn.
Nhưng Khương Vọng rất rõ ràng một điểm, Khương Yểm chỉ là khách qua đường trong thân thể mình, hắn tuyệt đối không thể sản sinh ỷ lại đối với Khương Yểm.
Dù cho Khương Yểm thực sự là "một bản thân khác".
Một bản thân khác, dù sao không phải là bản thân.
"Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy làm gì? Ngươi còn muốn ở lại Vùng đất Thần Ấm lâu dài à?" Thanh Thất Thụ nói rồi ánh mắt trở nên hung dữ: "Ngươi có phải coi trọng Thanh Hoa rồi không?"
Ý nghĩ người này thực sự là đa dạng, góc độ suy nghĩ vấn đề cũng khác hẳn người thường.
Khương Vọng bất đắc dĩ nói: "Ta thực sự không có ý nghĩ gì với thánh nữ các ngươi đâu."
"Có thật không?"
"Thật!"
"Không thể nào! Thấy cô nương hoàn mỹ như Thanh Hoa, không thể không thích nàng được!" Thanh Thất Thụ kiên quyết phủ định, "Trừ phi..."
"Trừ phi?"
"Trừ phi ngươi không thích nữ nhân..." Thanh Thất Thụ nói rồi còn lui về phía sau một bước.
Trong nháy mắt này Khương Vọng không còn muốn nói nhảm gì nữa, hận không thể tại chỗ rút kiếm đâm người này cho xong.
Cuối cùng vẫn kiềm chế, nghiêm túc nói: "Gia nhân của ta, bằng hữu, thậm chí cừu nhân, tất cả đều không ở đây. Đối với Sâm Hải Nguyên Giới, ta chỉ là khách qua đường vội vã. Nếu như ta là sứ giả Long thần, cũng coi như ta có duyên phận với các ngươi lần này. Nếu như ngày mai xác định ta không phải là sứ giả Long thần, duyên phận giữa ta và Vùng đất Thần Ấm các ngươi chỉ có đến đêm nay thôi. Ngươi nói, sao ta lại yêu một người ở chỗ này làm gì?"
Có lẽ là cảm nhận được sự nghiêm túc của Khương Vọng, Thanh Thất Thụ suy nghĩ một hồi mới nói: "Ngươi ở đâu, đúng rồi Tề quốc! Ở Tề quốc ngươi có người yêu không?"
"Hả?" Khương Vọng ngạc nhiên.
Người này phản ứng thì chậm quá, góc độ suy nghĩ vấn đề lại bay bổng như vậy, thực sự có chút theo không kịp.
Thanh Thất Thụ tỏ ra ganh tị: "Trông ngươi mặt người thân chó, khẳng định là có rồi."
Khương Vọng nhất thời khó có thể phán đoán đây là khen hay chê, sờ sờ mũi, mơ hồ "Ồ" đại một tiếng.
"Vậy ngươi dạy ta đi." Ánh mắt Thanh Thất Thụ sáng lên vẻ mong đợi: "Làm sao để Thanh Hoa yêu ta?"
Khương Vọng hoàn toàn bó tay rồi.
Người này, tộc quần đang gặp nguy cơ, bằng hữu chết vào Tương Thú, bản thân cũng xém chút thông qua hồn dục mà "chuộc tội" . Cho dù không có hồn dục, nếu như ngày mai ba người Khương Vọng đều nghiệm chứng không phải là sứ giả Long thần, vậy hắn còn phải tiếp tục tham gia Tương Thú. Lấy thực lực trước mắt của hắn, có thể dự kiến được tiếp theo vẫn phải chết trong tay Thanh Cửu Diệp.
Nguy cấp tới nơi, đêm đó mà hắn còn nghĩ lại là "Làm sao để Thanh Hoa yêu ta?"
Khương Vọng không hiểu nhất chính là sao hắn lại hỏi ta?
"Vấn đề này, nói đến thì dài." Khương Vọng hít sâu một hơi: "Chúng ta lên trên, ngồi xuống từ từ rồi nói."
"Được!" Lúc này Thanh Thất Thụ lại rất quả quyết.
Quả ốc hình bán nguyệt treo trên cành Thần Long Mộc, cả cái cây chỉ kết một quả này, nhưng cũng không lớn lắm.
Cũng có thang mây tự nhiên, hai người liền nhẹ nhàng mà leo lên.
Có Thanh Thất Thụ đi theo, Khương Vọng cũng không quá lo lắng quả ốc sẽ có vấn đề gì.
Gian quả ốc này có hai phòng, rất là đơn giản. Nhìn từ bố trí, gian ngoài hẳn là phòng khách, phòng trong là phòng ngủ.
Vừa đi vào quả ốc, Khương Vọng liền có cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Trong gian quả ốc hình vuông của tế ti trước đó, hắn cảm giác được thần thánh, trang nghiêm, đồng thời cũng tồn tại một loại áp lực.
Mà trong gian quả ốc hình bán nguyệt này, hắn cảm giác được sự khoan khoái về thể xác và tinh thần. Có một loại khí tức bất khả sát, đang từ từ thấm vào thân thể hắn.
"Cây Thần Long Mộc này là tự nhiên sinh ra, sẽ không bài xích ngoại nhân."
Mãi đến lúc này Thanh Thất Thụ mới nhớ giới thiệu: "Quả hình vuông đều là hồn dục thúc đẩy mà sinh... Anh linh Thánh tộc sẽ bài xích ngoại nhân, sẽ khiến các ngươi không thể nghỉ ngơi."
Thì ra Thần Long Mộc kết quả hình vuông đều là hồn dục mà có.
Cây Thần Long Mộc mà Khương Vọng ở sở dĩ bất đồng, vừa vặn là bởi vì nó do tự nhiên sinh ra.
Sự cảnh giác của hắn, có vẻ như lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử rồi.
Khương Vọng chỉ hơi xấu hổ, nhưng nếu như trở lại lần nữa, tại một nơi xa lạ, hắn vẫn sẽ không mất đi phần cảnh giác này.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như Thanh Thất Thụ sớm giới thiệu, phản ứng không chậm chạp như vậy, cũng không cần Khương Vọng nghi thần nghi quỷ rồi.
"Ta thấy Thần Long Mộc kết quả hình tròn hình như không nhiều lắm?" Khương Vọng hỏi.
Trên thực tế từ khi tiến vào Vùng đất Thần Ấm, hắn cũng chỉ thấy được một quả này, nếu thêm quả ốc của Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ nữa, cũng chỉ ba cây Thần Long Mộc do tự nhiên sinh ra.
"Đúng vậy, Thần Long Mộc sinh trưởng tự nhiên càng ngày càng ít." Thanh Thất Thụ khẽ than, chỉ có một khắc này mới thấy hắn có vẻ lo lắng, phiền muộn.
Nhưng hắn rất nhanh đã xốc lại tinh thần: "Việc này nói sau đi, ngươi trước dạy ta. Ta còn chưa từng hẹn hò với ai."
Muốn đổi đề tài, xem ra là không thể rồi. Vốn tưởng rằng tên đầu đất này rất dễ gạt, nhưng hắn hiển nhiên đối với chuyện "tán gái" lại rất chấp nhất, nhất là với đối tượng như Thanh Hoa.
"Cái này, ngươi phải làm cô nương người ta vui vẻ thôi." Khương Vọng khẽ ho một tiếng, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Đầu tiên ngươi phải... thứ hai ngươi cần... Cuối cùng chúng ta còn phải... Đúng chưa! Chúng ta lại phân tích Thanh Hoa nhé, ngươi xem nàng..."
"Ừ, ừ." Thanh Thất Thụ nghiêm túc lắng nghe, liên tục gật đầu.
Một đêm rất nhanh trôi qua.
Đặc biệt là được chuyên gia "Trương tiên sinh" thiện lương thân thiết "giảng dạy" hết nửa đêm, học viên Thanh Thất Thụ hiếu học chăm chỉ cố gắng nghiền ngẫm "tri thức", lại càng cảm giác thời gian qua nhanh.
"Học tập" chưa từng khiến hắn vui vẻ như vậy.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi tới mời Trương tiên sinh đi tế đàn, Thanh Thất Thụ tinh thần vẫn rất tỉnh táo, ý chí chiến đấu sục sôi.
Thậm chí trên đường đi tế đàn còn suy nghĩ mấy "điểm mấu chốt" mà Trương tiên sinh đưa ra.
Mà bản thân "Trương tiên sinh" dốc túi tương thụ khi nhìn thấy tế đàn của thánh tộc rất có phong cách ở phía trước thì lại như trút được gánh nặng, như cách khổ hải.
Hắn gần như đã toàn phương vị giải mã Triệu Nhữ Thành một lần, thực sự đã giảng không thể giảng, bịa không thể bịa nữa rồi.
Mười tám yếu điểm tán gái, trời biết hắn tổng kết ra được thế nào!
Trước mắt.
Sáu cái cây giống nhau như đúc, xếp thành một cái vòng tròn, khoảng cách giữa hai cây đều như nhau.
Mà ở giữa mỗi thân cây đều mọc ra một cành cây, tất cả kết nối với nhau ở chính giữa, hình thành một cái sân tròn rất lớn.
Những hoa văn do cành cây quấn với nhau lại hình thành văn lộ tự nhiên mà huyền diệu, mang đến một loại khí tức thần bí, trang nghiêm.
Tế ti đại nhân mặt đầy nếp nhăn đang đứng trước tế đàn này.
Tóc bạc như tuyết.
Vẻ mặt trang nghiêm, nghênh đón mọi người đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận