Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 995: Thái Hư vọng lâu

Cái gọi là tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính, tuyệt đối an toàn.
Khả năng duy nhất mà Khương Vọng có thể nghĩ tới để thực hiện hai điều trước, chính là tuyệt đối không can thiệp.
Mặt trời là tuyệt đối công bằng.
Ánh sáng và độ ấm cho mỗi người đều giống nhau, không bởi vì nghèo hèn, hiền, ngu mà thay đổi.
Thậm chí không chỉ cho con người.
Một người và một con kiến, một khối đá, đều tắm rửa trong ánh nắng như nhau.
Tuyệt đối công bằng, cũng tuyệt đối vô tình.
Sưởi ấm cho ngươi là ánh nắng này, dù phải phơi chết ngươi vẫn là ánh nắng đó.
Cho nên đại khái đây chính là nguyên nhân Thái Hư Phái chỉ có thể làm "người giám sát".
Nhưng nếu "Giám sát", thì tiêu chuẩn giám sát này là gì?
Thái Hư Huyễn Cảnh trải khắp thiên hạ, tiêu chuẩn giám sát cai hay thấp đều là không gian quyền lực to lớn.
Chỉ cần nghĩ cũng có thể nghĩ được, những thế lực cùng tham gia sáng tạo Thái Hư Huyễn Cảnh kia sẽ tiến hành giám sát.
Nhưng đến nay Thái Hư Huyễn Cảnh chỉ ứng dụng ở quy mô nhỏ, chắc vì loại giám sát này rất khó chấp hành, thế lực phe nào cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Giống như ban đầu ở chiến trường Tề Dương, ngay từ đầu cuộc chiến tranh, Thái Hư Huyễn Cảnh đã lập tức bị ngăn cách.
Làm sao có thể yên tâm tuyệt đối được? Trừ khi Thái Hư Huyễn Cảnh do chính Tề Quốc dựng nên, Tề Quốc mới có thể cho phép nó tồn tại trong chiến trường. Nhưng như vậy, thế lực khác sẽ không đồng ý.
Trái lại, "Tuyệt đối an toàn" nghe có vẻ không dễ thực hiện, nhưng có những thế lực mà Hư Trạch Phủ vừa liệt kê ra chứng kiến, ở ngoài đời, thật sự có thể bảo đảm an toàn đến trình độ nào đó.
"Tuyệt đối an toàn này có bao gồm thông tin cá nhân của ta không?" Khương Vọng hỏi.
Đây cũng là vấn đề hắn muốn biết nhất.
Thái Hư Phái biết gì về hắn? Có biết Nguyệt Thược của hắn được kế thừa từ Tả Quang Liệt hay không? Có biết ban đầu hắn vốn không có tư cách hay không?
Đầu tiên, Hư Trạch Phủ sững sờ, tiếp theo y nói nghiêm túc: "Ta lấy vinh dự cá nhân bảo đảm với ngươi, tin tức của ngươi trong Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, không bị bất cứ kẻ nào biết được. Trừ khi chính ngươi chủ động công khai."
"Trên thực tế, ta chỉ biết thứ hạng chiến đấu của ngươi trên Luận Kiếm Đài, biết ngươi thắng được vinh danh tu sĩ Thái Hư Lục Hợp và Đằng Long đệ nhất Thái Hư. Hơn nữa, đến cả tin tức này, ta cũng mới được trao quyền biết được trước khi đến gặp ngươi."
"Làm thế nào các người biết Độc Cô Vô Địch là ta?"
Khương Vọng hỏi.
"Mỗi cuộc chiến đấu của mỗi người sẽ lưu lại tin tức liên quan trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Nhưng những tin tức này là cơ mật tối cao. Thái Hư Huyễn Cảnh đang không ngừng suy diễn, tiến hóa. Thái Thượng trưởng lão của chúng ta, Hư Uyên Chi, chính ngài đã đưa ra tư tưởng vĩ đại về Thái Hư Huyễn Cảnh, và dùng thời gian dài dằng dặc để thuyết phục các thế lực lớn, cuối cùng thực hiện nó. Trong dòng nước lũ diễn tiến, ngài có quyền lực xem rõ một hai điều. Lần này ta đến, chính lão nhân gia ông ấy cho ta một danh sách, tin tức liên quan tới ngươi chỉ là thứ hạng của ngươi trên Luận Kiếm Đài. Còn liên quan tới thân phận hiện thực của ngươi đều do ta điều tra bên ngoài mới biết được."
"Không phải ta hoài nghi ngài." Khương Vọng không mượn cớ che đậy, cũng không che lấp, nghiêm túc hỏi thăm: "Làm sao ngài bảo đảm mọi chuyện sẽ đúng như những lời ngài nói?"
"Đây là sự công nghĩa phải có." Thái độ của Hư Trạch Phủ vô cùng chân thành.
Khi y đề cập đến Thái Hư Phái, có một loại cảm giác tự hào mãnh liệt.
Vào thời điểm y nói bốn chữ "môn đệ Thái Hư" này, ngươi có thể cảm nhận được niềm kiêu ngạo và tự hào của y.
Giờ khắc này, lấy tu vi của một vị cường giả Thần Lâm, khi đối mặt với Khương Vọng, thái độ của y vẫn bình đẳng: "Từ ngày Thái Hư Huyễn Cảnh xây lên, chúng ta đã không can thiệp vào trong đó, mà mặc kệ nó tự trưởng thành, diễn biến. Những cường quốc trong thiên hạ và các thế lực lớn đỉnh cấp mà ta nhắc đến với ngươi lúc trước, đều có cường giả trực luân phiên tại Thái Hư Phái, để giám sát những người giám sát chúng ta.
Cho nên, không phải chính ta bảo đảm những điều này, mà là bản thân Thái Hư Huyễn Cảnh bảo đảm những điều đó."
Những tin tức Hư Trạch Phủ nói, lúc không biết thì không rõ, sau khi biết rồi, thì sẽ có biện pháp để chứng thực.
Cho nên Khương Vọng đã tin tám phần.
Hắn suy nghĩ, hỏi dò: "Ta nghe nói Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ còn thay đổi?"
"Trọng Huyền Thắng nói với ngươi rồi sao?" Hư Trạch Phủ hiển nhiên nghe hiểu ý nghĩa chân chính trong câu hỏi của hắn, nói thẳng: "Tất cả điều chỉnh về Thái Hư Huyễn Cảnh, đều phải tiến hành dưới sự giám sát của các thế lực lớn.
Hơn nữa, không có quyền hạn tương ứng mà các thế lực lớn cho phép, chúng ta căn bản không thể điều chỉnh Thái Hư Huyễn Cảnh. Lấy trí tuệ của ngươi, không khó để hiểu chuyện này."
"Ta đã tin ngài." Khương Vọng gật đầu: "Như vậy, chúng ta có thể trò chuyện thêm về mục đích chuyến đi này của ngài."
Hư Trạch Phủ nhạt giọng nói: "Thái Hư Huyễn Cảnh muốn mở rộng."
"Không phải nó đã rất to lớn sao?" Khương Vọng không hiểu cho lắm.
Mấy vạn dặm từ biên giới phía tây cảnh đến biên giới phía đông, khắp nơi đều có thể liên hệ được Thái Hư Huyễn Cảnh, còn muốn mở rộng nữa sao?
Chẳng lẽ muốn mở rộng đến Mê Giới, đến biển cả? Hay là... nơi giống như Sâm Hải Nguyên Giới, Phù Lục?
Hư Trạch Phủ lắc đầu: "Không phải trải rộng ra xa, mà để càng nhiều người tham gia."
Hiện tại người tham dự Thái Hư Huyễn Cảnh quả thật không nhiều.
"Làm thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Hư Trạch Phủ lấy ra một thẻ ngọc từ trong tay áo, đặt trước mặt Khương Vọng.
"Thái Hư Giác Lâu." Y nói.
Khương Vọng cầm lấy thẻ ngọc, thoáng chìm tâm thần vào, liền thấy được một vài bức hoạ phức tạp, trên mỗi một bức hoạ được giới thiệu bằng chữ Đạo văn "Thấy tức biết ý".
Đây là ...
Bản vẽ của kiến trúc được đặt tên là Thái Hư Giác Lâu.
Bao gồm dùng tài liệu gì, xây dựng như thế nào, khắc ấn trận pháp thế nào, hết thảy quá trình xây dựng đều được viết lại chi tiết, không bỏ sót chút nào.
Có thể nói chỉ cần thao tác theo tin tức có được từ cái thẻ ngọc này, ai cũng có thể xây nên Thái Hư Giác Lâu.
Khương Vọng giơ cái thẻ ngọc này lên: "Nó là mấu chốt để mở rộng Thái Hư Huyễn Cảnh?"
"Đúng vậy, nó có thể tiếp thu càng nhiều lực lượng của Thái Hư Huyễn Cảnh, bản thân nó cũng có thể trở thành điểm chống đỡ Thái Hư Huyễn Cảnh." Hư Trạch Phủ giải thích: "Tất cả tu sĩ đều có thể tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh trong Thái Hư Giác Lâu."
Là người tự thể nghiệm, Khương Vọng biết quá rõ chỗ vĩ đại của Thái Hư Huyễn Cảnh.
Nguyệt Thược vô cùng hiếm có. Cho đến nay, người có được Nguyệt Thược trong đời thực mà hắn từng thấy cũng chỉ có một mình Trọng Huyền Thắng mà thôi. Đương nhiên, giống như Độc Cô Vô Địch là hắn mà không ai biết, cũng có những người khác giấu giếm thân phận rất kỹ trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Một tòa Thái Hư Giác Lâu, tối đa có thể dung nạp chín mươi chín người cùng một lúc. Nói cách khác, đồng thời có chín mươi chín tu sĩ có thể đạt được tăng lên trong Thái Hư Huyễn Cảnh thông qua Thái Hư Giác Lâu. Hơn nữa, nó còn không giống như Nguyệt Thược, chỉ có thể khóa lại với một người.
Thái Hư Giác Lâu tương đương với càng nhiều danh ngạch Thái Hư Huyễn Cảnh, giá trị của nó... khó có thể tưởng tượng.
Khương Vọng đè nén gợn sóng, cố gắng để mình tỉnh táo hơn: "Ta vẫn không hiểu mục đích của ngài khi tìm đến ta."
Hư Trạch Phủ lại lấy ra một tấm ngọc bài hình chữ nhật, có hai màu trắng đen từ trong tay áo: "Không biết ngươi có vui lòng trở thành sứ giả Thái Hư, tham dự vào trong sự nghiệp vĩ đại, giúp chúng ta thành lập Thái Hư Giác Lâu hay không?"
Tấm ngọc bài này có hai màu sắc đen, trắng phân chia hai bên, không giống thuốc màu bôi lên, mà giống như trời sinh như thế. Phía bên hắc ngọc được khắc chữ "Thái" màu trắng, phía bên bạch ngọc được khắc chữ "Hư" màu đen.
Hai chữ Thái Hư giống như hai điểm trong Âm Dương Ngư.
Mà mặt sau ngọc bài là một vùng ngân hà.
Mênh mông, vĩ đại, thần bí.
Nhìn thấy tấm ngọc bài này, bất cứ người thông minh nào cũng có thể nghĩ đến ý nghĩa của nó.
"Bất cứ ai cũng có thể dựa vào thẻ ngọc này thành lập được Thái Hư Giác Lâu." Khương Vọng hỏi: "Tại sao lại là ta?"
"Tề Quốc mở ra quyền hạn, cho phép chúng ta thành lập Thái Hư Giác Lâu trong lãnh thổ Tề Quốc. Nhưng người xây dựng Thái Hư Giác Lâu nhất định phải đạt được sự tán thành của Tề Quốc.
Bản thân toà giác lâu này chắc chắn phải nằm trong tầm khống chế của Tề Quốc."
Hư Trạch Phủ nói: "Và điều kiện tiên quyết của sứ giả Thái Hư mà chúng ta tìm kiếm là phải đạt được vinh danh của Thái Hư Huyễn Cảnh. Ngươi là tu sĩ Thái Hư Lục Hợp, vốn phù hợp điều kiện của chúng ta. Về sau ngươi lại đạt được danh hiệu Đệ nhất Đằng Long Thái Hư. Kết hợp những điều này, trong lãnh thổ Tề Quốc, chúng ta không tìm thấy người nào thích hợp hơn ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận