Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 141: Ánh trăng trên cửa bạch cốt

Trên trời cao, có một cánh cửa do bạch cốt đúc thành.
Giống như liên kết với U Minh, có cái gì tà ác dựng dục trong đó.
Mà Ngụy Nghiễm đã tới.
Ánh đao như nguyệt quang, trên ánh trăng cửa bạch cốt.
Xoát! Keng!
Khoái Tuyết chém lên Bạch Cốt Môn, lại vang lên tiếng kim loại va chạm.
Một tay Trương Lâm Xuyên nắm cửa bạch cốt, một tay vỗ tới trước.
Vèo vèo vèo.
Một loạt Kim Quang Tiễn không nói đạo lý bắn thẳng đến mặt.
Thẩm Nam Thất cũng đến.
Lần trước đồng đội chết thảm, y không trầm luân vào, ngược lại phá rồi lại lập, một lần hành động đẩy ra cửa thiên địa.
Vẫn là Kim Quang Tiễn, sát lực cũng đã không thể so sánh nổi.
Trương Lâm Xuyên đành thu hồi bàn tay đang công kích Ngụy Nghiễm, đưa ngang trước mặt.
Trên tay y che đậy một đoàn hắc vụ, mặc dù chỉ là một đoàn nho nhỏ, lại thôn phệ hết Kim Quang Tiễn đánh tới.
Mà cùng lúc đó.
Răng rắc!
Bạch Cốt Môn vỡ ra.
Rốt cuộc nó không chịu nổi Ngụy Nghiễm liên tục trảm kích, phân giải thành hài cốt vỡ vụn, nhao nhao rơi xuống.
Môn đạo thuật này còn chưa kịp phát huy uy năng, đã bị hủy bởi Ngụy Nghiễm cùng Thẩm Nam Thất phối hợp.
Trong mắt Thẩm Nam Thất sáng lên, thả người xuyên qua đám xương vỡ rơi xuống, nhảy vọt đến trước người Trương Lâm Xuyên, một bàn tay đè xuống!
Ánh sáng vàng nổi lên.
Lại là một đạo Kim Quang Sát Trận!
Ngụy Nghiễm lấy thân hợp đao, thân như ngân hà chém thẳng vào trong ánh sáng vàng.
Keng!
Như tiếng chuông vang.
Ánh sáng vàng tán đi.
Tay phải Trương Lâm Xuyên nắm thành quyền, trên quyền quấn lấy ánh sáng trắng oánh nhuận, chống đỡ Khoái Tuyết.
Mà một tay đổi thành trảo, ấn trên thiên linh Thẩm Nam Thất.
Toàn bộ thân thể y, đều bị ánh sáng trắng bao phủ, trong Kim Quang Sát Trận lại không tổn hao gì.
"Các ngươi cho là có chuyển cơ, có hi vọng, có ánh rạng đông sao?"
Y lãnh đạm nói: "Không, không có gì cả."
Tay trái hơi dùng sức.
Bộp.
Toàn bộ đầu lâu Thẩm Nam Thất nổ tung.
Đỏ trắng văng tứ phía.
Ngụy Nghiễm nói không nên lời, chỉ ở trong cổ họng phát ra một tiếng rên như dã thú.
Gã thu đao, lại chém.
Thu đao, lại chém!
Lại thu đao, lại chém!
Tích tắc này gã bộc phát nhục thân cực hạn, một hơi trảm kích hơn ba trăm đao!
Gan bàn tay nứt, mạch máu bạo.
Trước khi chém tới Trương Lâm Xuyên, chính gã đã mình đầy thương tích.
Nhưng đáp lại gã, từ đầu đến cuối chỉ có tiếng keng!
Thanh âm như chuông vang, vô cùng lạnh lùng, vô cùng tuyệt vọng.
Mỗi một đao với trạng thái cực hạn, đều bị Trương Lâm Xuyên ngăn trở.
"Nếu như liều mạng có thể bắt lấy hi vọng, nếu như cố gắng có thể có được kỳ tích..."
Ánh mắt Trương Lâm Xuyên bình tĩnh, thanh âm lạnh lùng.
"Vậy chúng ta ẩn núp nhiều năm như vậy, chuẩn bị nhiều năm như vậy. Để làm gì?"
"Ta có thực lực hôm nay, so với các ngươi càng nhiều lần liều mạng hơn, cố gắng sớm hơn, lâu dài hơn!"
Ngụy Nghiễm chém ra bao nhiêu đao, y dùng nắm đấm ngăn trở bấy nhiêu.
Đến đạo cuối cùng, nắm đấm y lật một cái, một phát bắt được Khoái Tuyết Đao!
Ngụy Nghiễm lập tức nâng đầu gối đụng tới.
Nhưng trước đó, Trương Lâm Xuyên đã tung nắm đấm khác, đánh nát ngực gã.
"Thế giới này nếu quả thật có kỳ tích, kỳ tích cũng chỉ phát sinh trên thân cường giả."
Trương Lâm Xuyên nói như vậy, hơi vung tay.
Cả người Ngụy Nghiễm ngửa ra sau, rơi xuống.
Gã từ trước đến giờ là một người kiên định, một người ích kỷ, một người lạnh lùng.
Gã sẽ chỉ làm việc hợp lý nhất, lựa chọn chính xác nhất.
Trong mắt của gã chỉ có chính mình, cùng đao của mình.
Gã kiên định cho là mình đúng.
Thẩm Nam Thất từ đầu đến cuối phủ định gã, cũng quyết theo lựa chọn của mình.
Triệu Lãng chưa hề phủ định gã. Chỉ là cuối cùng lấy hành động của mình, cho gã đáp án tương phản.
Thậm chí Ngụy Khứ Tật... Thậm chí lạnh lùng như y, cũng vì Phong Lâm Thành mà chết.
Tại điểm cuối của sinh mệnh, Ngụy Nghiễm cảm thấy một tia mê mang.
Gã nhớ lại mẹ của mình, nhớ lại tuổi thơ mình vĩnh viễn còn sót lại trong phiến hoang dã kia.
Nhưng gã phát hiện, gã không ngờ không nhớ nổi bộ dạng mẫu thân.
Nếu như một lần nữa, gã sẽ lựa chọn thế nào đây?
Nếu như lặp lại, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Ngụy Nghiễm trùng điệp rơi xuống đất.
Chuôi Khoái Tuyết này, vẫn nắm chặt ở trên tay gã.
...
Khương Vọng cõng Khương An An một đường đi nhanh, như thế xóc nảy tự nhiên rất không thoải mái, nhưng An An rất ngoan, một tiếng cũng không rên.
Xuyên qua giữa rừng núi, Khương Vọng bỗng nhiên dừng lại.
Trở tay nhẹ nhàng đặt An An xuống, một tay khác án trên chuôi kiếm.
Ngay trước người hắn, một nữ nhân lụa đen che mặt chậm rãi hạ xuống.
Nàng nhìn Khương Vọng, ánh mắt rất phức tạp: "Thì ra ngươi không phải là Đạo Tử."
"Có phải hay không, khác nhau ở chỗ nào?" Khương Vọng trầm giọng nói: "Ta xưa nay không muốn làm Đạo Tử gì đó của Bạch Cốt đạo."
"Khác nhau rất lớn. Ta một mực suy nghĩ, vì sao ngươi có thể thôn phệ bạch cốt chủng của ta, vì sao ngươi có thể nắm giữ Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật, còn có ngươi hiện tại..." Nàng nhìn từ trên xuống dưới Khương Vọng: "Thì ra Minh Chúc ta tìm khắp nơi không thấy, ở trên người ngươi."
Minh Chúc?
Khương Vọng lập tức nghĩ đến cây nến đen trong Thông Thiên cung.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nắm chặt kiếm: "Chém Thông Thiên cung ta ra, nó ở bên trong."
Nàng bỗng nhiên cười cười: "Không ngờ mấy ngày không gặp, ngươi đã già rồi."
"Nhờ ngươi ban tặng." Khương Vọng đáp.
"Ngươi muốn đi Tam Sơn Thành tìm mẹ vợ sao? Quên nói cho ngươi, ngay nửa nén hương trước, Tam Sơn Thành đã bế thành. Đậu Nguyệt Mi tuyên bố bế quan."
Khương Vọng trầm mặc.
Hắn biết đối phương không cần phải lừa gạt hắn chuyện như thế.
Thiên hạ dù lớn, hắn còn có thể đi nơi nào cầu viện? Làm sao tới kịp?
Quá tuyệt vọng!
Hết thảy đã không thể vãn hồi rơi xuống vực sâu.
Nhưng ít ra lúc này, hắn còn chưa bỏ mặc cảm xúc trong lòng.
Cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Tiếng cười của nàng có chút miễn cưỡng: "Ngươi không định thúc thủ chịu trói sao? Vậy ngươi thiếu ta hai mạng."
"Hiện tại là ngươi thiếu ta." Khương Vọng nhìn nàng, ánh mắt chỉ có phẫn hận: "Phong Lâm Thành đếm không hết mạng người."
Nàng trầm mặc một hồi.
Bỗng nhiên nói: "Được."
Tay nàng lướt qua mặt, cả người xoay một vòng.
Vải đen bóc ra, mặt nạ cởi ra, áo bào đen tung bay, váy đỏ chấm đất.
Xuất hiện trước mặt Khương Vọng là một gương mặt xinh đẹp quen thuộc.
Lụa đen váy đỏ, Bạch Liên tức Diệu Ngọc.
Nàng mặc váy đỏ, đường cong thướt tha, thanh âm lại lạnh lùng, nhưng không mị hoặc.
"Ghi nhớ hình dáng cừu nhân của ngươi, vĩnh viễn đừng quên."
"Ta nhớ kỹ!" Khương Vọng cắn răng nói.
"Tốt." Diệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ tay: "Hảo thiếu niên!"
"Ngươi muốn thế nào?" Khương Vọng giơ kiếm hỏi.
"Mạng coi như không nợ. Ngươi dù sao cũng nên nhớ kỹ, thiếu ta ba chuyện." Diệu Ngọc bấm ngón tay, nói: "Chuyện thứ nhất, làm đổ đỉnh núi Ngọc Hành. Chuyện thứ hai, cứu Thủy tộc vô tội. Hiện tại là chuyện thứ ba..."
Nàng nhìn Khương Vọng nói: "Mang theo muội muội của ngươi, rời đi nơi này. Vĩnh viễn đừng trở về."
Khương Vọng cầm kiếm từ đầu đến cuối không buông lỏng, cũng từ đầu tới cuối đặt An An phía sau: "Không muốn Minh Chúc của ngươi sao?"
"Cho ngươi một thời gian trưởng thành, nếu không sẽ không quá thú vị." Diệu Ngọc giống như nhàm chán che che miệng, vừa để tay xuống, nói: "Lần sau gặp lại, ta sẽ giết ngươi!"
Khương Vọng không nói gì thêm.
Diệu Ngọc cũng vẫy mép váy một cái, biến mất tại chỗ.
Đậu Nguyệt Mi phong tỏa cửa thành, như vậy đi Tam Sơn Thành đã không có ý nghĩa.
Thái độ thủy phủ Thanh Hà cũng rất rõ ràng.
Khương Vọng lại một lần nữa cõng lên Khương An An, nhất thời không biết nên đi đâu.
Khương An An rụt rè hỏi: "Ca ca, vừa rồi người kia là ai?"
Trầm mặc một đoạn thời gian rất dài, Khương Vọng mới lên tiếng: "Một nữ nhân lạc đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận