Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1376: Lấy lửa chiếu đêm dài

"Oa nha nha, thuật gọi Thần thú đến!"
Bên trên tầng mây mềm mại, tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác kéo căng lấy khuôn mặt nhỏ, mười ngón biến ảo như bay, liên tục đổi mấy đóa hoa sống, cuối cùng cũng thành kiếm chỉ, làm như có thật điểm một cái về phía trước: "Lập tức tuân lệnh! Ra!"
"Gâu!"
Một tiếng chó sủa, một tấm thảm mây bị vén mở, một con chó con lông xám cực kỳ tầm thường nhảy ra ngoài.
"Ngao ô ô ô!"
Nhe răng trợn mắt, rất là uy phong.
Ngồi ở trước mặt nàng là một nữ tử thanh lệ tuyệt luân, lấy tay chống trán, rất là bất đắc dĩ nói: "Khương An An, đây chính là bí thuật mà muội vất vả nghiên cứu ra trong mấy ngày không luyện chữ ư?"
"Thế nào?" Khương An An vui mừng khấp khởi nói: "Muội có lợi hại hay không?"
"Muội lợi hại hay không tỷ không biết." Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi: "Tỷ chỉ cảm thấy đầu mình đau đớn vô cùng."
Khương An An chen tới trước mặt cô, chu miệng nói: "Không phải là do muội thấy tỷ không vui, muốn đùa cho tỷ cười nha. Kỳ thật muội đã chuẩn bị xong hết bài tập rồi."
Nàng bưng bảo bối hộp con sóc của mình, từ đó lấy ra mấy chồng giấy, trên mặt đều phác phác thảo thảo những chữ lớn: "Tỷ nhìn mà xem."
Diệp Thanh Vũ đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng, ôn thanh nói: "Tỷ chỉ sốt ruột bên trên chuyện tu hành mà thôi, không có không vui."
"Chờ sau này để ca ca muội dạy cho tỷ!" Khương An An vung cánh tay nhỏ lên, rất là khí khái mà nói: "Huynh ấy rất lợi hại!"
Diệp Thanh Vũ thuận miệng nói: "Chuyện trên tu hành... vẫn nên là phụ thân của tỷ làm!"
Khương An An nháy nháy đôi mắt to, nghiêng đầu hỏi: "Ca ca muội là đệ nhất thiên hạ, Diệp bá bá đứng thứ mấy a?"
Diệp Thanh Vũ: ...
Rất khó giải thích cho một đứa bé hiểu, chênh lệch giữa Nội Phủ cảnh cùng Động Chân cảnh. Khác nhau giữa Nội Phủ đệ nhất thiên hạ cùng đệ nhất thiên hạ cũng không phải có thể nói một cách rõ ràng được. Huống hồ muội muội sùng bái ca ca vốn là một chuyện tốt đẹp, cũng không cần trực tiếp đánh vỡ.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Tốt, sau này tỷ sẽ thỉnh giáo ca ca của muội."
Khương An An suy nghĩ một lúc, chợt hỏi: "Sở quốc có xa hay không?"
"Rất xa đấy." Diệp Thanh Vũ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ca ca của muội nói huynh ấy đi Sở quốc a, người Sở quốc khóc lóc hô hào cầu huynh ấy tới chỉ điểm mê hoặc cái gì đó..." Khương An An nói xong, lại gọi ra tiểu Vân hạc của chính mình, bày thành một tờ giấy viết thư, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất mà viết.
"Muội sẽ bảo ca ca mang lễ vật về cho tỷ!"
Nàng viết viết, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Vũ, con mắt lấp lánh óng ánh: "Sở quốc có món ăn gì ngon vậy?"
Diệp Thanh Vũ trước là có chút cảm động, sau lại dở khóc dở cười: "Lễ vật này rút cuộc là mang cho muội, hay là tặng cho tỷ vậy?"
Khương An An cười hắc hắc, vẽ một vòng tròn thật lớn ở trên tờ giấy, bên trong vòng viết, "Cần phải ăn ngon", bên cạnh lại tăng thêm một cái ghi chú, "Hai phần" .
Sau khi viết xong, nàng lại hài lòng nhìn nhìn, vui vẻ lộn một vòng bên trên mặt đất.
"Uông ô ô ô..."
Xuẩn Hôi thân mật lại gần, dùng đầu cọ vào cánh tay của nàng, còn phát ra thanh âm nịnh hót.
Thế nhưng lại bị nàng đẩy ra: "Không có phần của ngươi! Ngươi cũng không ẩn giấu được tốt, bị thật nhiều người liếc mắt liền phát hiện!"
Xuẩn Hôi còn tưởng rằng là mình đang được khen, vui vẻ gật gù đắc ý.
"Thật sự là đần chết đi được!" Khương An An nhẹ nhàng gấp bức thư lại, tung lên bên trên không trung, nó liền hóa thành Vân hạc lượn quanh nàng mấy vòng.
Xuẩn Hôi nhảy dựng lên muốn chộp lấy, lại bị Khương An An đưa tay ấn xuống.
Ở dưới tình huống không biết được địa chỉ chính xác, Vân hạc truyền tin cần lấy được người nhận thư hô ứng, mới có thể lao tới vạn dặm như thế.
Nếu như Vân hạc không tìm được người, nó cũng chỉ có thể một mực phiêu đãng ở địa phương nó nhận được hô ứng cuối cùng.
Chỗ kia kỳ thật chỉ có thể là Trung Sơn quốc Triệu Huyền Dương sau khi bắt Khương Vọng, liền cắt đứt tất cả thủ đoạn liên hệ cùng ngoại giới.
Diệp Thanh Vũ gác tay ở sau lưng, lặng lẽ làm ra một cái chướng nhãn pháp, không cho An An phát hiện Vân hạc của nàng kỳ thật cũng không bay về phương hướng Sở quốc.
Nhớ tới những điều này, Diệp Thanh Vũ khó tránh khỏi có chút u sầu.
Khương An An nhìn chằm chằm cô, cực kỳ quan tâm hỏi: "Sao tỷ vẫn không vui vậy?"
Người lớn vẫn luôn cho rằng có thể giấu giếm tâm tình của mình với tiểu hài tử, nhưng kỳ thật thường thường không thể. Tiểu hài tử vốn rất mẫn cảm nhất đối với cảm xúc.
"Có thể là do tối hôm qua ngủ không được ngon giấc..." Diệp Thanh Vũ giải thích một câu, cố gắng khống chế nét mặt của mình, ôn nhu cười nói: "Tỷ không sao cả."
Khương An An suy nghĩ một lúc, khẽ cắn môi, tựa như rất có quyết tâm mà nói: "Muội sẽ chia ca ca cho tỷ vậy!"
"A?" Trên mặt Diệp Thanh Vũ đột nhiên nổi lên mây hồng: "Cái này... làm sao chia."
"Để cho huynh ấy cũng làm ca ca của tỷ!" Khương An An cho ra một bộ biểu lộ 'ta thật vĩ đại': "Như vậy tỷ cũng có thể vui vẻ giống như muội á!"
Diệp Thanh Vũ đờ đẫn ừm một tiếng, lập tức khôi phục thanh lãnh: "Muội nên đi luyện chữ rồi."
Khương An An đầu đầy dấu chấm hỏi? Không những an ủi không thành mà còn bị giáo huấn chu miệng rời đi, Xuẩn Hôi rất không có nhãn lực cũng hấp tấp theo sát ly khai.
Mơ hồ không biết Khương Vọng đã bị mình "ủy thác trách nhiệm" còn là lần đầu tiên đặt chân thảo nguyên.
Phóng tầm mắt nhìn tới, thiên địa là một mảnh bao la mênh mông mênh mang!
Tựa như từ nhà nhỏ chật chội đi ra, gạt đi mạng nhện, mây đùn, bụi gai, bỗng nhiên lĩnh hội được ý chí của thiên nhiên.
Nó là rộng lớn vô ngần như thế, có thể bao dung linh hồn tự do nhất.
Hiện tại giữa mùa thu, thảo nguyên đã rút đi màu xanh tươi, "áo xanh" tràn ngập tầm mắt, bên trong xanh mang vàng, bên trong vàng nhuộm đỏ, ánh nắng sau giờ ngọ rủ xuống, chính là một vẻ thu sặc sỡ!
Khương Vọng lúc này đội nón lá, mặc Ma y, nghiễm nhiên trở thành một lữ nhân cô độc, chống trượng mà đi ở bên trên thảo nguyên mênh mông vô tận, áo choàng đến từ Nhân Ma mập gầy kia, thứ dùng để chống lại là Hành Tư trượng lấy được từ Bích Châu bà bà.
Nói đến nguyên bộ cùng Hành Tư trượng này còn có một cái Vân Mộ Tôn, có Ngũ Sắc Ngư kỳ độc vô cùng được nuôi dưỡng ở trong đó. Nhưng Khương Vọng lại gần như chưa từng dùng tới.
Bởi vì độc tính của nó quá mạnh, danh xưng "Nhận một hôn hẳn phải chết", cho nên lúc bình thường hắn sẽ không lấy ra dùng, thế nhưng ở mấy lần thực sự gặp phải nguy hiểm kia... Có lấy ra cũng vô dụng, thậm chí hoàn toàn không có cơ hội thi triển.
Cho nên con Ngũ Sắc Ngư này sau khi đi theo Khương Vọng, lại lấy được thời gian thanh nhàn khó có được, gần như chỉ biết ăn rồi ngủ, mỗi ngày thoải mái nhàn nhã trong Vân Mộ Tôn, chính là điển hình của kẻ ăn không ngồi rồi.
So sánh với Xuẩn Hôi mà nói, quả thực là con chó lười cá ướp muối, không bên nào thua bên nào.
Đương nhiên vẫn có khác biệt.
Ngũ Sắc Ngư là do Khương Vọng không lấy ra dùng... Còn Xuẩn Hôi là không có tác dụng gì.
Khương Vọng dạo bước trên thảo nguyên vô biên, đi qua ngựa hoang, dê bò, dân du mục, hồ nước, loại trừ đi căng cứng khó có được, trên mặt mang cười, tinh thần phiêu miểu.
Không cần nghĩ tình thế thiên hạ, không cần nhớ cừu hận khắc sâu ở Trang quốc, cũng không cần phân vân lấy hay bỏ, được mất, chê khen...
Có một loại tự tại khó có được.
Thiên địa bao la, tâm ta khoan thai.
Hắn rất là chờ mong đối với việc gặp lại tiểu Ngũ, cũng không biết tiểu tử kia cùng công chúa Mục quốc hiện tại đã phát triển đến giai đoạn nào rồi...
Nghe tiểu Ngũ nói, Đặng thúc bây giờ là một tên Ngũ Mã Khách, trải qua cuộc sống an bình, không biết hiện nay bán hàng hóa ở nơi nào, mỗi ngày kiếm được bao nhiêu ngân lượng?
Nhân thế nhiều gian khó, càng phải cướp lấy một chút mỹ hảo, mới có thể lấy ngọn đuốc chiếu đêm dài, ngự thuyền con độ khổ hải.
Cố nhân gặp lại, tất nhiên là thứ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận