Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1636: Không vì Sở ca, thì vì Sở điệu (2)

Vậy ngươi còn hỏi? Trong bụng Khôi Sơn nói thầm.
Hai người cứ như vậy trầm mặc đi về phía trước một hồi.
Khôi Sơn suy nghĩ một chút, không nhịn được nói: “Không đúng, ta vẫn cảm thấy không đúng. Ngươi mặc dù nói rất nhiều lý do, nhưng lấy hiểu biết của ta đối với ngươi…nếu đã giao thủ, ngươi không thể buông tha cho họ.”
“A.” Chúc Duy Ngã cười lạnh một tiếng: “Ngươi cảm thấy ngươi hiểu rất rõ ta?”
Giọng điệu Khôi Sơn đầy khoa trương: “Oa, tại sao đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, ngươi vẫn lạnh lùng như thế.”
Chúc Duy Ngã thu liễm nụ cười nhạt, hơi nghiêm túc nói một câu: “Ta nghĩ, có người càng muốn tự mình dạy cho họ một bài học.”
“Ai?” Khôi Sơn không hiểu gì cả.
Chúc Duy Ngã lại không đáp gì.
“Miếng ngọc bích kia hẳn là [Bi Hồi Phong].”
Trên mặt biển yên ả, Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa, Nguyệt Thiên Nô cũng đang thảo luận về Cửu Chương Ngọc Bích mới gia nhập Sơn Hải Cảnh.
Căn nguyên của đề tài là Khuất Thuấn Hoa và Nguyệt Thiên Nô đề cập đến, người sau khi giao thủ với Quỳ Ngưu toàn thân trở ra, hẳn không phải là bất cứ một vị thiên kiêu nào đã biết, trong tay cầm chính là Cửu Chương Ngọc Bích thất lạc.
“Mấy tháng trước không phải có tin tức sao?” Tả Quang Thù nói: “[Bi Hồi Phong] ngọc bích xuất hiện trong tay thái sư Dư Cảnh Cầu của Cao quốc, Dư Cảnh Cầu vốn là giấu giếm ngọc bích cho con trai hắn, nghĩ nhân cơ hội tham gia Sơn Hải Cảnh một lần, đợi sau khi bại lộ sẽ hoàn trả lại. Ngũ tướng quân tự mình đi Cao quốc một chuyến, Dư Cảnh Cầu không dám không giao, liền triệu con trai hắn về nước, nhưng chậm chạp không có câu trả lời. Lúc này Dư Cảnh Cầu mới phát hiện, con trai của hắn đã bị người ta giết chết, miếng ngọc bích kia cũng bởi vậy lần nữa không biết tung tích.”
“Tin tức này ta cũng biết.” Khuất Thuấn Hoa bay ở bên trái Tả Quang Thù: “Bất quá có khả năng hay không, cái chết của con trai Dư Cảnh Cầu chính là vì trộm ngọc bích?”
Liêu Quốc, Chân Quốc, Cao Quốc, Thiết Quốc, Hàn Quốc, năm nước này dám liên hợp lại đánh nhau với Kinh Quốc, tự nhiên có thể coi là xương cứng.
Nhưng Cửu Chương Ngọc Bích vốn là đồ vật của Sở quốc.
Ác Diện thống soái Ngũ Hi tự mình đi Cao Quốc đòi ngọc bích, đó là lẽ thẳng khí hùng nắm đấm còn cứng.
Cao quốc ở trong liên minh năm nước Tây Bắc, thực lực cũng chỉ ở trung hạ du, dưới tình huống vốn là đuối lý, tự nhiên không dám mạnh mẽ đắc tội Sở quốc.
Ngũ Hi đăng môn, nghĩ tới nghĩ lui, Dư Cảnh Cầu cũng chỉ có một lựa chọn là hoàn bích quy Sở.
Nhưng sự tình bây giờ xuất hiện ngã rẽ, Ngũ Hi nổi giận đùng đùng ở Cao Quốc, cuối cùng cũng chỉ có thể trở về tay không.
Khuất Thuấn Hoa không khỏi có chút ý nghĩ khác.
Nàng cũng không hoài nghi người chết kia có phải thật sự là con trai của Dư Cảnh Cầu hay không.
Nếu ngay cả điểm này Ngũ Hi cũng không thể xác nhận, vậy cũng uổng làm thống soái Ác Diện quân.
Nhưng nàng rất nhanh lại tự mình phủ định suy đoán này: “Cũng không giống lắm. Hoàng thất Cao Quốc cũng không có vị hoàng tử trẻ tuổi nào đặt được lên mặt bàn, thậm chí toàn bộ liên minh năm nước Tây Bắc, cũng chỉ có một mình Da Luật Chỉ có thể coi là anh tài trẻ tuổi. Còn nữa, Dư Cảnh Cầu ở Cao Quốc địa vị cao thượng, hơn nữa chỉ có một đứa con trai, thật sự không có ai đáng giá để hắn trả giá lớn như vậy… Mà có thể vô thanh vô tức giết chết con trai Dư Cảnh Cầu, lại không để lại bất kỳ dấu vết nào. Sau lưng người này, chắc hẳn cũng là một thế lực lớn.”
“Không cần nghĩ nhiều như vậy.” Tả Quang Thù nói: “Nếu miếng ngọc bích này đã hiện thế, mặc kệ là ai đoạt được. Tham dự Sơn Hải Cảnh lần này cũng rất hợp lý. Có điều, chỉ cần người này lộ diện, không bao lâu sẽ bị đòi về ngọc bích. Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết tình huống thế nào.”
Nguyệt Thiên Nô thuận miệng dội một gáo nước lạnh: “Nếu muốn nhìn thấy bộ mặt thật của người này, có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy. Với năng lực ẩn giấu tung tích của người này, có lẽ hành trình Sơn Hải Cảnh kết thúc, cũng không chạm mặt được.”
Tả Quang Thù im lặng.
Khuất Thuấn Hoa thấy thế nói: “Tiến vào bảy nhóm người thì sao, chung quy có người có thể gặp được. Lại nói, Cửu Chương Ngọc Bích đã xuất hiện tám chương, lần này thiên khuynh nhất định mạnh hơn nhiều so với trước kia, cho dù có Cửu Chương Ngọc Bích che chở, mọi người cũng đều phải dựa vào những ngọn núi ghi lại trong Trung Sơn Kinh, hiện tại truy tung không được, khi đó rất dễ gặp.”
Trung Sơn Kinh chính là một tiêu đề trong Sơn Hải Dị Thú Chí, chủ yếu ghi chép một số phù sơn ở vị trí trung bộ Sơn Hải Cảnh.
Khi thiên khuynh, phương vị của Sơn Hải Cảnh cũng sẽ rõ ràng. Nhưng lúc đó, toàn bộ Sơn Hải Cảnh cũng sẽ lâm vào rung chuyển, chỉ có trung bộ sẽ tương đối an ổn hơn một chút.
Nguyệt Thiên Nô hờ hững nói: “Núi ghi lại trên [Trung Sơn Kinh], khoảng cách từ ngọn núi đầu tiên đến ngọn núi cuối cùng là 21371 dặm. Hơn hai vạn dặm, Khuất đại tiểu thư, rất dễ gặp phải sao?”
Khuất Thuấn Hoa trừng mắt nhìn nàng một cái: “Chỉ ngươi có trí nhớ tốt có phải không?”
Nguyệt Thiên Nô lắc đầu: “Ta có thói quen nói thật, không ngờ thật sự có người không thích nghe lời nói thật.”
Là hảo hữu quen biết từ rất nhiều năm trước, Khuất Thuấn Hoa cũng đã nói với nàng câu “Ta có thói quen nói thật" của Khương Vọng, khi đó là vui vẻ ra mặt, nói cái gì mình chính là người rất thưởng thức sự thật, Tả Quang Thù đã quen một vị đại ca tốt.
Cho nên Nguyệt Thiên Nô mới có lời châm chọc này.
Khuất Thuấn Hoa bị một câu đánh trúng mệnh môn, hoàn toàn không thể phản kích, chỉ có thể nói tránh sang chuyện khác: “Hiện tại trong tay chúng ta có hai miếng ngọc bích, khi thiên khuynh xảy ra cũng không có nguy hiểm.”
“Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Tả Quang Thù nghiêm túc nói: “Chúng ta phải đi tìm Khương đại ca. Bằng không nếu hắn thành công trốn thoát, đợi đến lúc thiên khuynh thì phải làm sao?”
“Trên thực tế xác suất Khương Vọng chạy thoát hầu như là bằng không, con Họa Đấu vương thú kia cũng không phải thứ chúng ta có thể đối phó.”
Giọng nói của Nguyệt Thiên Nô xưa nay có chút ngưng trệ, nhưng lần này ngưng trệ khiến Tả Quang Thù nghe vào tai đặc biệt khó chịu.
“Nguyệt thiền sư, có phải ngươi có ý kiến với Khương đại ca của ta không?” Hắn nhịn xuống không vui, cố gắng bình tĩnh hỏi.
“Trên thực tế hoàn toàn ngược lại.” Giọng điệu của Nguyệt Thiên Nô vẫn bình tĩnh: “Ta không chỉ không có ý kiến với hắn, còn rất quan tâm đến hắn.”
“Ngươi? Quan tâm tới hắn?” Tả Quang Thù cảm thấy chuyện này thật sự rất hoang đường.
Nguyệt Thiên Nô gật đầu như đúng rồi: “Có người rất quan tâm tới hắn, ta rất quan tâm người kia, vì lẽ đó ta cũng quan tâm đến hắn.”
Lời này có chút trúc trắc, nhưng Khuất Thuấn Hoa nghe hiểu đầu tiên, lập tức ném tới ánh mắt tràn đầy tò mò: “Ai vậy?”
“Không phải ngươi chỉ quen biết một ít ni cô thôi sao?”
“Giới luật của Tẩy Nguyệt am không nghiêm khắc sao?”
Ba vấn đề liên tiếp, nếu là người bình thường, thật sự rất khó ứng phó.
Nhưng Nguyệt Thiên Nô vẫn dùng giọng điệu vốn có của nàng, trả lời từng câu một.
“Ta không thể nói.”
“Ta cũng biết ngươi.”
“Trước Động Chân, cấm tuyệt tình ái, sau Động Chân, không gì kiêng kỵ.”
Nhưng mà Khuất Thuấn Hoa chỉ vỗ tay một cái: “Quả nhiên liên quan đến tình ái!”
Vẻ mặt của nàng càng hưng phấn hơn: “Rốt cuộc là vị thiền sư nào động phàm tâm? Ngươi mau nói cho ta biết, ta bảo đảm không nói với người khác!”
Nguyệt Thiên Nô: …
Tả Quang Thù kéo góc áo của nàng: “Hiện tại quan trọng là chuyện của Khương đại ca…”
Khuất Thuấn Hoa hất tay của hắn ra: “Ta chính là đang quan tâm chuyện của Khương đại ca!”
Nguyệt Thiên Nô quyết định không để ý tới nàng, chỉ nói với Tả Quang Thù: “Ta chỉ là muốn nói sự thật cho ngươi.
Trên cơ bản Khương đại ca của ngươi không có khả năng còn sống.
Nếu ngươi kiên trì muốn đi, nếu như con Họa Đấu vương thú kia phát hiện chúng ta, tất cả chúng ta đều không thể chạy thoát. Bởi vì Khương đại ca ngươi không có cách nào bảo vệ ngươi lần thứ hai, hiểu chưa?
Không phải ta có ý kiến với Khương đại ca ngươi, cũng không phải có ý kiến với ngươi, chỉ là cho rằng ngươi không nên lãng phí cơ hội Khương đại ca ngươi sáng tạo ra, đầu óc nóng lên liền quyết định việc gì đó không lý trí. Trước đó chúng ta đã thảo luận qua một lần, không phải sao?
Nếu như ngươi nhất định phải đi, Khuất Thuấn Hoa nhất định sẽ đi cùng ngươi, mà ta nhất định sẽ đi cùng Khuất Thuấn Hoa.
Vậy bây giờ ngươi quyết định đi.”
Tả Quang Thù thật lâu không nói gì.
Trong vòng một ngày, hình như hắn trưởng thành tới hai lần.
Mà Khuất Thuấn Hoa lại chen đến trước mặt Nguyệt Thiên Nô: “Vị thiền sư kia là ai? Ngươi nói cho ta biết một chữ đi, một chữ có được không? Sau đó ta tự mình suy nghĩ. Ai da, ta tò mò muốn chết! Ngươi không phải đang tập hợp tài liệu cơ quan của thiên chúng sao? Ta giúp ngươi đi tìm có được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận