Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1903: Sợ trễ quân tình (2)

Trọng Huyền Thắng thấy tốt thì dừng, quay người về phía binh lính đã thay xong trang phục, giơ tay ra lệnh: "Nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người ngủ một canh giờ! Không cần phân nhau canh gác, ta sẽ đích thân canh!"
Sĩ tốt một doanh này quả thực vô cùng tinh nhuệ.
Trong suốt quá trình thay trang phục, gần như không có tiếng động nào phát ra. Lúc này nhận được quân lệnh cũng lập tức nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong quân có phương pháp ngủ chung thông dụng được nghiên cứu chuyên biệt, có thể giúp sĩ tốt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hồi phục thể lực, hoàn toàn không có tác dụng phụ. Thuật viện của Tề quốc liên quan đến phương pháp này, đã nghiên cứu đến phiên bản thứ hai mươi bảy, gần như đã đạt đến sự cân bằng hoàn hảo giữa đơn giản dễ học, dễ thực hiện và hiệu quả phục hồi.
Trong Kinh Long cốc hẹp dài, ba ngàn người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngoài tiếng hít thở đều đều, chỉ còn tiếng gió rít mà thôi.
Một canh giờ sau...
Khương đại gia dùng Càn Dương Xích Đồng canh gác trên đỉnh sơn cốc thu hồi tầm mắt, ra thủ thế an toàn cho Trọng Huyền Thắng. Còn tại sao lại là hắn canh gác... Ai bảo hắn học được đồng thuật chứ!
Trọng Huyền Thắng liền tập hợp quân đội, rời khỏi sơn cốc này.
Khương Vọng cuối cùng nhìn về phía xa một lượt, xác định không có tình huống gì đáng chú ý, liền thu hồi Họa Đấu ấn đang ẩn nấp tung tích, tung người nhảy xuống.
Lúc này hắn mới phát hiện ra diệu dụng của việc Trọng Huyền Thắng cho binh lính ngủ một canh giờ.
Ngoài việc hồi phục thể lực, sau khi ngủ một giấc trên đất như vậy, bộ quân phục phủ quân vốn đã được làm cũ càng hiện ra thêm vài phần lộn xộn.
Nói thế nào nhỉ, nhìn sơ qua, về mặt tinh thần và khí chất, càng giống với những phủ quân của Hạ quốc hơn...
Dẫn quân đến đây, Trọng Huyền Thắng cũng không trực tiếp đến Tích Minh thành, mà đi vòng về phía nam một vòng, sau đó mới chuyển hướng tiến tới Tích Minh thành, trông như là phủ quân từ phủ Hội Minh đến chi viện cho phủ Lâm Vũ.
Trên đường đi, bọn họ thật sự đụng phải một đội phủ quân từ phủ Phụng Đãi đến chi viện cho phủ Lâm Vũ!
Trọng Huyền Thắng cũng tùy tiện đi lên chào hỏi tướng lĩnh của đối phương, dưới tình huống cờ hiệu, quân phục đầy đủ hoàn mỹ, cộng thêm ngữ khí chuẩn chỉnh của phủ Thiệu Khang Hạ quốc, khiến đối phương không hề có chút nghi ngờ nào.
Gã còn chủ động đề nghị hai quân hợp lại, cùng chi viện cho huynh đệ ở phủ Lâm Vũ, nói gần nói xa, có ý muốn tiếp quản quyền chỉ huy, đồng thời cố ý vô tình thể hiện thực lực của cá nhân mình.
Tướng lĩnh dẫn đội phủ quân Phụng Đãi cười hề hề né tránh, chỉ nói mình không thể tự quyết định, mọi việc phải nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, rồi dẫn người như tránh tà đi đường khác.
Tiêu diệt đội phủ quân hơn ngàn người này đương nhiên cũng rất dễ dàng, nhưng giải quyết tốt hậu quả lại khá là khó khăn.
Mặc dù phương thức liên lạc Siêu Phàm đường dài đã bị cắt đứt, nhưng các tướng lĩnh Hạ quốc cũng không phải kẻ ăn chay.
Đừng tưởng rằng Đắc Thắng doanh hiện giờ đang lặng yên không một tiếng động chui vào sâu trong lãnh thổ Hạ quốc, đi đến biên giới của hai phủ Lâm Vũ và Hội Minh, cứ như thể đại quân dễ dàng tiềm hành. Đó là nhờ Trọng Huyền Thắng chọn tuyến đường vô cùng chuẩn xác, binh sĩ dưới trướng lại có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhiều lần suýt chút nữa chạm mặt địch...
Một khi xảy ra giao tranh trên quy mô lớn, sẽ nhanh chóng bị người Hạ quốc phát hiện.
Một đội phủ quân hơn ngàn người bị tiêu diệt ở đây, mất tích không rõ lý do, phạm vi hoạt động của Đắc Thắng doanh sẽ nhanh chóng bị khoanh vùng. Đến lúc đó tứ phương thọ địch...
Cho nên Trọng Huyền Thắng luôn cố gắng lừa dối qua mặt đối phương.
Từ phủ Tường Hữu tiến vào phủ Lâm Vũ, luồn lách suốt dọc đường, cứ chỗ nào hẻo lánh là chui vào, đi khắp rừng sâu núi thẳm.
Hiện tại từ biên giới hai phủ Lâm Vũ và Hội Minh đi đến Tích Minh thành, lại nghênh ngang đi trên đường lớn, bụi bay mù mịt... Cờ phướn cũng phấp phới, người cũng phô trương, y như quân đội chính quy của Đại Hạ.
Trên đường đi, bọn họ còn đi qua một thôn xóm.
Thôn trưởng của thôn xóm này từ xa đã nhìn thấy động tĩnh, dẫn theo một số thanh niên trai tráng, vai khiêng tay xách, mang theo rất nhiều đồ đến tiếp tế quân đội.
"Như thế này sao được?" Trọng Huyền Thắng nghiêm nghị nói: "Quân đội Đại Hạ chúng ta kỷ luật nghiêm minh. Đối với bách tính tuyệt đối không đụng đến cây kim sợi chỉ! Sao ta có thể nhận đồ của ngài được?"
Lão thôn trưởng nắm chặt tay Trọng Huyền Thắng: "Tướng quân trung quân ái quốc, thức khuya dậy sớm..."
Cảm nhận lớp mỡ thật dày trong tay, lão vội vàng đổi giọng: "Bảo vệ đất nước. Lão hủ chỉ hận không còn trẻ, không thể đích thân cầm đao ra trận, cho nên chuẩn bị một chút đồ ăn thức uống nhà làm, chỉ mong tướng quân nhận cho, sao ngài lại từ chối?"
Lão nhân thật sự quá chân thành,
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi, bỏ qua con gà mái già đang cố sức bình sinh quẫy đạp, mấy bình rượu tự ủ của làng... chỉ cầm lấy một giỏ bánh trong tay.
Sau đó nói với lão nhân: "Như vậy đi, mấy cái bánh nướng này, ta sẽ nhận. Coi như nhận tấm lòng của lão trượng. Thật sự không thể mang theo những thứ khác, ta đi giết giặc Tề, cần phải hành trang gọn nhẹ. Mang theo nhiều đồ ngược lại sẽ chậm trễ việc quân. Tiền tuyến cái gì cũng có, không thiếu ăn thiếu uống, xin lão trượng cứ yên tâm. Trận chiến này... trận chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc."
Lão thôn trưởng lại gọi mấy thanh niên trai tráng đến trước mặt, nói với Trọng Huyền Thắng: "Tướng quân, đồ ngài có thể không nhận, nhưng ngài nhất định phải mang theo mấy hài tử này. Lưu gia trang chúng ta cũng là người từng đọc sách, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, ngài không thể không cho chúng nó đi giết địch!"
"Tướng quân, xin ngài cho ta theo đi giết chó Tề!" Một hán tử trẻ tuổi có chút ngốc nghếch cố gắng bước lên phía trước: "Khí lực của ta rất lớn, trong làng mổ heo đều do ta làm!"
Vừa nói y còn không ngừng khoa chân múa tay: "Chó Tề lợn Tề gì đó, ta một đao thịt một con!"
Trọng Huyền Thắng dùng ánh mắt phức tạp nhìn những người này, cuối cùng nói với lão thôn trưởng Lưu gia: "Đánh giặc không phải trò đùa, binh sĩ của chúng ta ra trận đều được huấn luyện lâu dài. Bày trận như thế nào, vung đao ra làm sao, đều không phải chuyện ngày một ngày hai, không phải cứ tùy tiện cầm cuốc là có thể tham gia..."
"Tướng quân!" Lão thôn trưởng trợn mắt nói: "Đều nói người đông lực lớn! Mấy đứa trẻ này, đứa nào cũng khỏe mạnh, ít nhiều cũng có ích chứ? Cho dù ngài bắt chúng nó để đỡ tên, chỉ cần có thể giúp các ngài giết chó Tề là được!"
Lão nhân chắn ngang đường, khí thế chẳng khác gì đại vương chiếm núi. Không dẫn theo vài người tòng quân thì sẽ không cho đi.
Trọng Huyền Thắng không còn cách nào khác, đành phải vẫy vẫy tay với chàng trai trẻ tuổi nhiệt tình nhất, nói: "Như vậy đi, vừa hay ta ít khi đến phủ Lâm Vũ, không quen thuộc đường sá. Ta sẽ dẫn theo một người từ làng các ngươi làm người dẫn đường. Như vậy các ngươi cũng đã góp sức, góp lương, chuyện còn lại cứ giao cho những kẻ ăn cơm trên lưỡi đao này huynh đệ chúng ta! Được chứ?"
Lão thôn trưởng thấy gã kiên quyết, chỉ lẩm bẩm vài câu, "Một người có đủ không?" "Lâm Vũ núi non hiểm trở lắm!"
Nhưng cuối cùng lão vẫn để bọn họ đi...
Sợ chậm trễ quân tình.
"Ngươi tên gì?" Trên đường đến Tích Minh thành, Trọng Huyền Thắng hỏi chàng trai trẻ đến từ Lưu gia trang kia.
Đây là một người tính tình hoạt bát, không hề e dè người lạ.
"Lưu Đại Dũng!" Y tự hào trả lời.
Không biết là tự hào vì được tham gia vệ quốc, hay là tự hào về cái tên Lưu Đại Dũng của mình.
Trọng Huyền Thắng chỉ nói: "Được, ta sẽ tìm một lão binh dẫn dắt ngươi, đừng chạy lung tung, mọi việc cứ nghe theo hắn là được."
Gã gọi: "Thanh Chuyên!"
Ảnh vệ Thanh Chuyên mặc quân phục phủ quân giống như một binh sĩ phủ quân bình thường chậm rãi chạy đến, thân thiết khoác vai Lưu Đại Dũng, dùng giọng phủ Thiệu Khang chuẩn chỉnh, vừa đi vừa nói chuyện với y...
Nhìn bóng lưng ngây ngô kia, Trọng Huyền Thắng bất đắc dĩ thở dài, nói với Khương Vọng: "Hạ quốc khó đánh thật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận