Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 312: Ôn dịch hóa thân

Xích Vĩ quận.
Thánh chủ Bạch Cốt Đạo đứng trong một mảnh núi rừng, bình tĩnh mở to hai mắt, miệng khẽ nhếch lên.
Trong phạm vi Dương Quốc, tất cả dịch khí sau khi ký chủ tử vong đều quấn theo tử khí tụ tập về hướng này.
Càng về sau, thậm chí bao gồm dịch khí trên cả những người sống. Chẳng qua dịch khí tuy bị rút ra, cũng khó tránh khỏi mang theo một phần sức mạnh sinh mệnh.
Dịch khí tụ tập từ bốn phương tám hướng đến nơi này, tới mảnh rừng rậm này thì như hóa thành thực chất, có sắc thái và hình thái thật sự - Đó là yên khí mang một màu trắng bệch.
Yên khí mang một màu trắng bệch chia từng luồng tràn đến, như yến nhỏ xông thẳng vào rừng, đồng thời tràn về hướng Thánh chủ Bạch Cốt Đạo, thông qua mũi, mắt, miệng, lỗ tai mà chui vào trong thân thể y.
Cảnh tượng này quỷ dị như thế.
Gương mặt y không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng không là sung sướng hay thống khổ.
Không trung nơi này cũng có tiếng sấm vang vọng, nhưng mưa lại trì trệ không rơi. Phảng phất như những bọt nước tụ lại trong mây trắng kia đang sợ hãi cái gì, không dám rơi xuống.
Thố Cốt Diện Giả nơm nớp lo sợ quỳ rạp cách đó không xa, báo lại cái chết của Long Diện và Hầu Diện.
“Thiếu niên ở Phong Lâm thành Trang quốc kia, tuy chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh, nhưng chiến lực cực mạnh, đạo thuật cường đại. Thủ hạ có một quân trận năm ngàn người, hai bên kết hợp, lại đánh không phân cao thấp với Long Diện... Còn có một tên tu Phi Kiếm thuật, Hầu Diện vốn dĩ triền đấu với hắn ta, đánh đến khó phân thắng bại, nhưng hắn ta dẫn động kiếm trận, chiến lực đột nhiên tăng mạnh, lại dùng một kiếm giết chết Hầu Diện.”
Cũng không biết Thánh chủ Bạch Cốt Đạo có nghe hay không, nhưng y không cắt ngang, Thố Diện cũng không dám ngừng lại.
“Lúc ấy Long Diện bảo ta càn quét thủ hạ của đối phương, ta đã giết hai gã siêu phàm, nhưng quay đầu nhìn lại thì Hầu Diện đã chết. Tên dùng phi kiếm kia lập tức đánh lén Long Diện, ta tiến lên giúp đỡ, lại bị bức lui. Long Diện bảo ta đi trước, trở về mời cứu binh. Nhưng ta mới vừa chạy trốn được một nửa, hắn đã...”
“Cút.”
“A, a?” Thố Diện ngừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu.
Thánh chủ Bạch Cốt đạo không nói nữa, chỉ có yên khí mang một màu trắng bệch kia càng thêm mãnh liệt.
Lúc này Thố Cốt Diện Giả mới phản ứng kịp, cuống quít bò lên, xoay người chạy đi.
Bay ra bên ngoài mảnh núi rừng này, yên khí trắng bệch kia đã không lộ ra vết tích, ít nhất mắt thường khó có thể nhìn thấy.
Đại khái y không cần che giấu trong núi rừng, bởi vì Vô Sinh Vô Diệt trận?
Thố Diện chậm rãi suy nghĩ.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không bịa lý do ngu xuẩn như vậy.” Một tiếng nói bỗng nhiên vang lên bên tai.
Tròng mắt của Thố Cốt Diện Giả gần như lập tức đỏ rực lên, nhưng trước đó, ả cố gắng khắc chế.
Ả nơm nớp lo sợ quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Lục Diễm đang nhắm mắt lại.
Ả thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó, lại có chút thấp thỏm nói: “Ta không hiểu ý ngài...”
Lục Diễm lại không tính nói nhiều, mà chỉ nói: “Thánh chủ cũng có chuyện gì đó giấu giếm chúng ta.”
“Cái... Cái gì?”
Lục Diễm đưa mặt về hướng núi rừng kia, đôi mắt vẫn chưa mở: “Hắn thật sự muốn luyện chế hóa thân ôn dịch, lại không phải lấy ôn dịch luyện chế ra. Mà là lấy quốc gia thực lực rách nát này làm lò, lấy dịch khí, tử khí làm lửa, trực tiếp luyện hóa thân thể Đạo Tử. Như thế... Hắn và Vương Trường Cát sẽ nghịch chuyển thế sân nhà, có thể tiêu diệt trong khoảnh khắc.”
“Không phải hắn hoàn toàn không biết gì về thế cuộc Dương Quốc, thậm chí cũng biết rõ có một cường giả binh đạo như hổ rình mồi ở bên ngoài quốc cảnh. Nhưng hắn không để bụng. Sau khi ta đi đến vương đô Dương Quốc một chuyến, mới suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.”
Thố Diện nghe vậy thì trong lòng run sợ, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận: “Trưởng lão đang nói cái gì?"
Dù nghe rất rõ ràng, nhưng ả thật sự không dám tùy tiện tin tưởng. Nhiều năm như vậy, Lục Diễm không phải vẫn luôn là người hộ đạo mạnh nhất của Bạch Cốt Đạo, trung thành và tận tâm với Bạch Cốt Tôn Thần sao?
Bố cục Phong Lâm thành trước đó do một tay lão an bài sắp xếp, trước đây luôn tích cực trù tính để Bạch Cốt Đạo phục khởi. Vì để thời đại Bạch Cốt buông xuống, lão đã dốc hết tâm huyết. Nhưng sao hiện tại lại như vậy.
Lục Diễm lười xem ả diễn kịch, nói thẳng: “Không cần thông qua Bạch Cốt Môn, nghĩ cách nói cho Trương Lâm Xuyên, kế hoạch có thay đổi.”
Sau đó lão không nói hai lời, xoay người phi độn đi xa.
Lúc này Thố Diện mới biết được, sứ giả nhà mình và trưởng lão còn sót lại trong giáo sớm đã hợp tác.
Lúc đó trên không trung lôi đình cuồn cuộn, mưa muốn rơi lại chưa rơi.
Dưới mảnh trời âm u, chỉ có một lão nhân nhắm mắt đang bay nhanh.
...
Toàn bộ Dương Quốc, Hành Dương quận mưa rào tầm tã, Xích Vĩ quận mưa muốn rơi lại không rơi, Nhật Chiếu quận vẫn trời quang sáng sủa.
Biên cảnh Tề Dương vốn nên có một trận mưa, nhưng đã sớm bị xua tan.
Trong doanh soái của Trọng Huyền Trử Lương, nghênh đón một vị “Đại nhân vật”, là chấp sự Nhất đẳng của Tứ Hải Thương Minh, họ Tiền, tên Mậu.
Trong toàn bộ Tứ Hải Thương Minh, chấp sự Nhất đẳng cũng chỉ có mười hai người, mỗi người có một thế mạnh.
Giống như Phó Mâu này, cái khác không nói đến, tu vi Nội Phủ Cảnh của người này là chân thật không phải giả, cũng đủ hoành hành ở rất nhiều nơi, được tôn sùng ngồi ghế khách quý. Đương nhiên, thân phận chấp sự nhất đẳng của gã còn nặng hơn so với tu vi của gã.
Cũng bởi vì thân phận chấp sự nhất đẳng này của Tứ Hải Thương Minh, mặc dù trước khi lâm chiến, Trọng Huyền Trử Lương cũng “Dành thời giờ” gặp gã một lần.
“Trọng Huyền đại soái.” Phó Mâu tiến vào soái trướng, hành lễ xong thì lập tức hỏi: “Lần này Phó mỗ tới, là muốn hỏi đại soái, khi nào người và hàng hóa của Tứ Hải Thương Minh bị giữ ở quân doanh có thể trở về Tề thổ?”
“Ba ngày sau, thế nào?” Trọng Huyền Trử Lương hỏi.
Đường đường là Hung Đồ mà lại dễ nói chuyện như vậy, cũng thực khiến Phó Mâu bất ngờ, nhưng gã tự nhiên nghĩ đến là do sự cường đại của Tứ Hải Thương Minh.
Từ trước đến nay, Tứ Hải Thương Minh cổ xưa rất có sức nặng ở Tề Quốc, thế lực khắp nơi thường xuyên cho vài phần mặt mũi.
Đây vốn là điều bình thường.
Phó Mâu tự hào nhìn nhìn tướng lãnh xung quanh quân trướng, mặt giãn ra nở nụ cười, nói: “Đại soái nói ra một lời, như vạn núi đổ xuống. Phó mỗ tất nhiên sẽ lĩnh mệnh. Tuy thời gian ba ngày tổn thất rất lớn cho Thương Minh ta, nhưng vì tỏ lòng tôn trọng đối với Trọng Huyền đại soái, chúng ta nguyện ý bỏ ra thành ý như vậy.”
“Vậy đi đi.” Trọng Huyền Trử Lương xua xua tay: “Ba ngày sau, lại đến nhặt xác.”
Phó Mâu chợt biến sắc: “Đại soái! Ngài!”
Nhưng gã biết đối diện là ai, gã hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng nói: “Đại soái chớ đùa giỡn.”
Trọng Huyền Trử Lương dù bận vẫn ung dung nhìn gã: “Trong quân không nói đùa, ai đùa với ngươi?”
“Xin hỏi đại soái.” Phó Mâu nhịn không được hỏi: “Tứ Hải Thương Minh có tội gì? Người mà ngài giam trong quân doanh đều là người của Tề Quốc! Vô tội vô ác, nói giết thì giết hay sao?”
Lúc này bên cạnh có một tiếng nói xen vào: “Phó tiên sinh hỏi... Tứ Hải Thương Minh có tội gì?”
Đó là một tên béo khá giống Trọng Huyền Trử Lương, ít nhất hình dáng gương mặt và thân hình đều như thế.
Đương nhiên, sở dĩ làm người ta cảm thấy giống, quan trọng nhất là đôi mắt híp không khác biệt lắm của bọn họ, giống như trời sinh mang theo ý cười.
“Trọng Huyền công tử.”
Là công tử ca đang hết sức nổi bật trong năm nay của Trọng Huyền gia, Phó Mâu đương nhiên không thể không quen biết.
Đặc biệt năm nay Trọng Huyền Thắng giao du ở Hàm Đan, đã lộ mặt không ít lần.
Nhưng đối với Trọng Huyền Thắng, Phó Mâu không cần câu nệ như vậy, không chút khách khí mà chất vấn: “Ngươi có gì muốn nói?”
Trọng Huyền Thắng căn bản không tức giận, chỉ cười tủm tỉm nói: “Phó tiên sinh, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Nước phụ thuộc gặp tai họa, quốc dân Tề Quốc ta hiến toàn bộ gia sản, nửa bán nửa cho, thậm chí trực tiếp quyên tặng cho Tứ Hải Thương Minh các ngươi rất nhiều vật tư, là cho các ngươi đến để bán giá cao sao?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Phó Mâu lập tức cứng đờ.
Mà Trọng Huyền Thắng còn đang ôn hòa hỏi: “Bá tánh Tề Quốc thiện tâm làm việc thiện, chẳng lẽ chính là vì tác thành cho các ngươi chiếm được gia tài bạc triệu?”
“Sao Trọng Huyền công tử lại nói ra lời này!” Phó Mâu miễn cưỡng nói: “Tôn chỉ của Tứ Hải Thương Minh ta ở toàn bộ Dương Quốc đều là vì cứu tế. Triều đình Dương Quốc cũng rất ủng hộ. Quả thật hiện tại các ngươi đang phong tỏa biên cảnh Dương Quốc, khuấy động binh qua, nhưng cũng không thể bởi vậy mà lau sạch cống hiến của Tứ Hải Thương Minh ta?”
Gã nói một hồi, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng, lại quay về hướng Trọng Huyền Trử Lương, thay đổi giọng điệu nói: “Binh giả, đại sự của nước nhà. Phó mỗ vốn không nên hỏi, nhưng thật sự có một lời, không nói ra thì không thoải mái! Đại soái, chẳng lẽ Tứ Hải Thương Minh ta không phải thương hội của Tề Quốc sao? Chẳng lẽ người của Tứ Hải Thương Minh ta không phải người của Tề Quốc sao? Trước khi ngài đại động binh qua, có suy xét đến lợi ích của dân Tề chúng ta không?”
“Đại quân của ngài vây biên cảnh, Tứ Hải Thương Minh chúng ta tổn thất thảm trọng! Vài vị chấp sự danh dự đều rất bất mãn!”
Mọi người đều biết, chấp sự danh dự của Tứ Hải Thương Minh đều là hoàng thân quốc thích có tước vị trên người.
Lúc này Phó Mâu nhắc đến bọn họ, tất nhiên là để gây áp lực.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương chỉ cười cười: “Ồ? Không biết là ai bất mãn với bổn soái?”
“Bảo hắn đến trước mặt bổn soái mà nói!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận