Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1689: Nếu có ánh trăng (1)

Cảnh đêm giống như bị vén màn.
Thế giới giống như thể hiện một loại diện mạo khác.
Lúc này Khương Vọng mới chợt phát hiện ra, lúc nãy hắn mới giao thủ với người kia trong hoàn cảnh mà Vương Trường Cát tạo ra.
So với lần đó gặp nhau ở Ung quốc, hắn đâu chỉ mạnh hơn gấp mười lần?
Nhưng thủ đoạn của Vương Trường Cát, lại càng thêm lặng lẽ không chút tiếng động...
Lúc đó hắn còn có thể nhận ra chính mình đang bị cuốn vào một trận chiến thần hồn, lập tức gọi ra thần hồn Nặc Xà tiếp chiến, nhưng hôm nay nửa điểm lạ thường cũng không hề phát hiện.
Mặc dù cũng có một phần nguyên nhân là do Vương Trường Cát không phát động công kích, nhưng năng lực thần hồn của người kia, không hề nghi ngờ đã tăng lên một cấp độ.
Nếu như nói, hiện tại năng lực thần hồn của hắn và Hạng Bắc là cùng cấp độ, cao hơn những thiên kiêu khác một tầng. Nếu cùng cảnh giới, thì Hạng Bắc mạnh hơn một chút.
Còn Vương Trường Cát kia hiện tại vị trí còn cao hơn.
Sau khi cần câu trong tay biến mất, Nguyệt Thiên Nô đang ngồi xếp bằng trên lòng bàn tay trái của Ma Hô La Già, cơ hồ mở mắt ngay lập tức, cũng vọt người bay lên.
Cảnh giác tuần tra xung quanh một vòng, sau đó tầm mắt mới dừng trên người Khương Vọng.
"Ngươi đã cứu chúng ta?"
Trong giọng nói của nàng ta mang theo ý dò hỏi: "Người trước đó đâu rồi?"
Khương Vọng nhịn lòng bàn tay đã trống rỗng, giật mình trong chốc lát, sau đó đứng dậy, nói: "Hắn đã đi rồi."
"Ngươi đánh bại hắn như thế nào?" Nguyệt Thiên Nô hỏi ra, mới phát hiện hỏi như vậy có chút không ổn, lại nói thêm: "Ý ta là, người này rất thần bí, không dễ đối phó.”
Khương Vọng thật ra lại rất thẳng thắn thành khẩn, nói thẳng:
"Chúng ta cũng không hề giao thủ. Chỉ hàn huyên mấy câu, thì hắn đã đi rồi."
"Người kia là ai vậy? Ngươi quen hắn sao?" Nguyệt Thiên Nô lại hỏi.
"Quen thì quen, nhưng ta không chắc hắn có muốn ngươi biết hay không... Cho nên xin thứ lỗi, ta không thể nói.”
Ngữ khí Khương Vọng rất thành khẩn, mặc dù Nguyệt Thiên Nô có chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, lại nói:
"Ngũ Lăng và Cách Phỉ..."
"Ngũ Lăng đã bị loại, Cách Phỉ tạm thời không biết chạy đi đâu rồi... Nhưng ta nghĩ hắn ta có thể sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”
Nguyệt Thiên Nô nhìn hắn thật kỹ: "Không ngờ dưới tình huống như vậy, ngươi còn có thể làm được đến mức như thế."
"Có một phần là do yếu tố may mắn."
"Vận may sẽ không giành cho kẻ yếu." Nguyệt Thiên Nô thở dài nói: "Ta định khôi phục tám phần chiến lực rồi sẽ trở về tìm ngươi, không ngờ lại gặp hai người kia.
"Hai người?" Khương Vọng nhíu nhíu mày, nhưng cũng không để ý lắm. Tham dự Sơn Hải Cảnh, mang theo một người hỗ trợ, là chuyện quá là bình thường, không phải ai cũng giống như Đấu Chiêu tự mình khiêu chiến.
"Nhưng mà chỉ có một người ra tay." Nguyệt Thiên Nô nói.
"Có phiền kể một chút quá trình giao thủ giữa các ngươi cho ta nghe không?" Khương Vọng hơi hăng hái hỏi.
"Mặc dù không phiền... Nhưng mà cũng không có gì đặc biệt cả.” Giọng Nguyệt Thiên Nô, vẫn là giọng nói không được tự nhiên như tiếng khí thoát ra từ khôi lỗi, nhưng lại không thể nào che giấu sự thất thần phát ra từ nội tâm.
"Hắn đến một mình, thần hồn của ta cũng thua rất nhanh. Không biết mình bại ở đâu. Lúc tỉnh lại, cũng đã là hiện tại."
Khương Vọng có chút kinh ngạc, bởi vì thực lực Nguyệt Thiên Nô tuyệt đối không kém, cho dù ở phương diện thần hồn có kém một chút, cũng không thể bị nghiền ép như vậy mới phải.
Lúc này hắn mới đại khái hiểu ra, câu nói kia của Vương Trường Cát.
"Hắn nói với ta..." Khương Vọng nói: "Thật ra ngươi rất mạnh, nhưng mà thần hồn của ngươi, lại thiếu rất nhiều... Ta nghĩ hắn đã nắm được nhược điểm của ngươi, rất đúng lúc.”
"Không thể nào! Ta thừa nhận hắn rất mạnh, nhưng hắn không thể mở miệng bình phẩm như thế, tùy ý hèn hạ. hắn có biết hắn đang đánh giá cái gì không? Chẳng qua chỉ thắng một trận cùng cảnh giới, đã cuồng vọng như thế! Đúng là vô tri!"
Nguyệt Thiên Nô biểu hiện sự kích động chưa bao giờ có trước đâu, ánh mắt nghiêm túc dọa người.
Nhưng nàng ta rất nhanh đã áp chế tâm tình xuống.
"Xin lỗi." Nàng ta nhìn Khương Vọng nói: "Không phải ta nhằm vào ngươi, cũng không phải là không thể chấp nhận sự thất bại của bản thân. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, so về thần hồn, cho dù là những thiên kiêu có thần hồn mạnh như ngươi và Hạng Bắc cũng không sẽ không mạnh hơn so với ta. Ngươi có biết, ở cảnh giới hiện tại ta cũng đã có thể thân hóa Tịnh Thổ rồi hay không? Ở Phật môn, đây là chuyện mà chỉ có kim thân Thần Lâm mới có thể làm được.”
"Ta chỉ thuật lại nguyên văn lời hắn nói... Nếu có chỗ mạo phạm đến thiền sư, ta xin lỗi ngươi.” Thái độ Khương Vọng thành khẩn nói: "Nhưng ta nghĩ, hắn xuất phát từ thiện ý. Nếu không thì hắn không cần phải nói những lời này.”
Ánh mắt Nguyệt Thiên Nô rất kỳ quái.
Chốc chốc mê mang, chốc chốc thống khổ, chốc chốc chắc chắn...
Đó là một loại ánh mắt chứa đầy cảm giác vụn vỡ.
Cuối cùng nàng ta nói: "Ta... Thất lễ."
"Như những gì ngươi nhìn thấy. Thân thể của ta, là khôi lỗi. Thần hồn của ta, cũng là do được cải tạo mà thành. Ta là người lẽ ra không nên tồn tại, nhưng lại ngang ngược mà tồn tại..."
"Ta quá truy cầu sự hoàn mỹ, quá muốn theo đuổi thành công, cho nên có thể sa vào cố chấp. Rơi vào mê muội. Ta không thể nào khống chế tâm tình, có lẽ đã sớm vụn vỡ thiền tâm rồi. Xin lỗi”.
Nàng ta hạ xuống mặt biển, chấp tay hành lễ, còn thật sự hành lễ với Khương Vọng: "Bần ni thật sự thất lễ."
Khương Vọng đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nhận lễ này xong, hắn mới nói: "Vốn dĩ ta không nên nhận lễ này của thiền sư. Nhưng mà ta bị đánh mắng thay hắn, nên ta cũng nhận lễ này thay hắn... hắn để lại một đề nghị, không biết thiền sư có còn nguyện ý nghe hay không?"
Mắt Nguyệt Thiên Nô hiện nét hổ thẹn, vỗ tay cúi đầu nói: "Ta vốn không có mặt mũi nào tiếp nhận, nhưng thân này thật sự không chịu nổi... Vẫn xin chỉ giáo.”
"Vị bằng hữu kia của ta nói, chỉ cần gửi đến ngươi tám chữ này, ngươi tự nhiên sẽ hiểu rõ.” Khương Vọng nói rõ từng chữ một: "Tự ngộ bảo tính, bản thân linh chu.”
Nguyệt Thiên Nô giống như bị sét đánh, nhất thời sửng sốt, thật lâu không nói gì.
Trường bào màu xám che giấu thể phách của nàng ta.
Khuôn mặt có ánh đồng thau kia của nàng ta, đúng là một khôi lỗi tinh xảo, nhìn không có chỗ nào khác với người thường.
Khương Vọng rời mắt, nhìn về phía Tả Quang Thù đang ngồi trên lòng bàn tay của cơ quan Ma Hô La Già, không khỏi cười:
"Sững sờ gì thế?"
Từ tốc độ tỉnh lại, ước chừng có thể nhìn ra sự chênh lệch thần hồn giữa Tả Quang Thù và Nguyệt Thiên Nô, khó trách nàng ta không thể tiếp nhận, thần hồn của mình có chỗ thiếu sót lớn như thế.
Khuôn mặt mang nét trẻ con, là chỗ mà Tả Quang Thù khác với những người khác trong Sơn Hải Cảnh.
Hắn nhỏ tuổi nhất, cũng từng trải ít nhất.
Giây phút này, hắn mới tỉnh dậy, ngồi trên lòng bàn tay cực lớn của Ma Hô La Già, có một loại cảm giác thất thố vô tội.
Mặc kệ hoa phục cao quý, mặc kệ uy nghiêm của khôi lỗi.
Hắn nhìn bên dưới, thân hình quen thuộc đứng thẳng trên mặt biển, nước mắt hầu như lăn tràn, nhưng lại dùng sức thu về.
"Ta cản trở huynh rồi... Khương đại ca."
Hắn nói như thế. Nguyệt Thiên Nô nói thần hồn của mình mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là mạnh miệng. Cũng Thiếu niên kiêu ngạo này, hiển nhiên đã gặp phải đả kích bên trong Sơn Hải Cảnh. Gặp phải dị thú chỉ có thể chạy trốn, phải sự vây khốn của Họa Đấu, chỉ có thể dựa vào Khương Vọng dẫn chúng rời đi.
Gặp phải Đấu Chiêu, cũng chỉ có thể chờ Khương Vọng tới cứu. Lại càng không cần phải nói đến lúc bị Ngũ Lăng và Cách Phỉ mai phục, hắn còn hôn mê chưa tỉnh...
Vất vả lắm mới tỉnh lại, muốn đi cứu đại ca, kết quả tùy tiện gặp phải một người không quen biết, lại dễ dàng bị nghiền ép!
Hắn thật sự rất khó an ủi chính mình, có thể "giống huynh ấy"...
Hắn cảm thấy vô cùng ủ rũ, hoài nghi dũng khí và tín nhiệm từ trước đến nay của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận