Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 801: Ôn Ngọc Thủy Tạ

Nhìn qua các con của Tề đế.
Thái tử Khương Vô Hoa tất nhiên không cần suy nghĩ.
Những năm gần đây, mặc kệ Lâm Truy thành phong vân biến ảo như thế nào, vị Thái tử điện hạ này gần như không hề lộ diện.
Thái tự bị phế Khương Vô Lượng bị nhốt trong Thanh Thạch cung, Tề đế không cho gã ra ngoài một bước.
Mà Khương Vô Hoa hình như cũng tự giam cầm bản thân, ngoại trừ tiết tế cần thiết, cùng với vào cung vấn an, trên cơ bản quanh năm đều ở trong Trường Nhạc cung không ra cửa. Mỗi ngày đều chìm đắm trong nấu ăn, trêu chọc hoa cỏ, đọc sách vẽ họa...
Tựa như cái tên của gã vậy, không thấy chút phù hoa nào.
Càng không chạy loạn khắp thiên hạ giống như những đệ đệ muội muội của gã.
Mấy đệ đệ muội muội ưu tú kia kinh doanh khắp nơi, cố gắng vì trùng kích trữ vị. Gã lại không chút tiếng gió, khiến cảm giác của người khác đối với sự tồn tại của gã giảm xuống mức thấp nhất... Bởi vì gã đã ở trữ vị, đã là Thái tử của Đại Tề.
Nếu Tề đế hiện tại gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, gã chính là người kế thừa đế quốc khổng lồ này không thể tranh cãi.
Trước không nói Khương Vọng không quen biết vị Thái tử Đại Tề này, cho dù tìm được cơ hội quen biết, Khương Vô Hoa cũng tuyệt đối không có khả năng ra tay vì hắn. Thái tử điện hạ ước gì giấu ở Đông cung không ai hỏi, tất nhiên sẽ không đến quần đảo Cận Hải khuấy động phong vân.
Lại nói tiếp, những Hoàng tử Hoàng nữ có tư cách đại biểu Tề quốc phát ra tiếng.
Tam Hoàng nữ Hoa Anh cung chủ Khương Vô Ưu cố ý tới mời chào Khương Vọng sau trận chiến giữa hắn và Lôi Chiêm Càn, thái độ không tính là khẩn thiết, nhưng cũng không phải rất tùy ý. Còn cố ý nhắc nhở Khương Vọng, để hắn cùng Trọng Huyền Thắng cẩn thận Thanh Thạch cung.
Hiện tại nghĩ lại, so với ý nguyện mời chào của người khác, chỉ sợ nàng cố ý khiêu khích Trọng Huyền Thắng tiếp tục thăm dò ý nghĩ của Thanh Thạch cung. Có thể đặt bên trong mưu tính, xem như là một loại dự phòng.
Cửu Hoàng tử Dưỡng Tâm cung Khương Vô Tà từ sau Thất Tinh cốc đã nhiều lần tỏ thái độ mời chào, hơn nữa thành ý rất đủ. Khương Vọng tuy rằng cảm thấy người này có đôi khi biểu hiện có chút khinh nhã vô lễ, nhưng cũng không mất đi một loại biểu hiện tính tình chân thật. Hơn nữa tiếp xúc đến hiện tại cũng coi như hòa thuận, không phát sinh mâu thuẫn gì. Yêu cầu gã giúp đỡ, khả năng thành công sẽ lớn hơn.
Ngoài ra cũng chỉ còn Thập Nhất Hoàng tử, cung chủ Trường Sinh cung Khương Vô Khí. Vị Hoàng tử điện hạ này cực giống Tề đế, cũng được sủng ái nhất từ trước đến nay. Hành sự rầm rộ, lạc tử tập trung vào thiên hạ, có lẽ sẽ nguyện ý đưa ra một mức giá tốt. Nhưng biểu ca của gã là Lôi Chiêm Càn, Khương Vô Tà dù làm việc có công chính đến đâu, cũng không có khả năng không để ý huyết thống thân tình. Mà Khương Vọng tuyệt đối không có khả năng cúi đầu trước Lôi Chiêm Càn, đối phương hiển nhiên cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, bởi vậy không cần xoắn xuýt bên phía Trường Sinh cung.
Thái tử Khương Vô Hoa, Tam Hoàng nữ Khương Vô Ưu, Cửu Hoàng tử Khương Vô Tà, Thập Nhất Hoàng tử Khương Vô Khí, người có tư cách tranh đoạt Long đình Đại Tề chỉ có bốn vị này. Trong đám Hoàng tử Hoàng nữ, chỉ có bọn họ có cung điện riêng của mình.
Những Hoàng tử Hoàng nữ còn lại hoặc là sớm buông tha, cả đời làm phú quý nhàn nhân. Hoặc là còn có dã tâm, cũng đang cố gắng nhưng chỉ giống như Khương Vô Dung, có vẻ vô ích mà thôi.
Muốn tranh đoạt đế vị trong một đế quốc cường đại như vậy, chỉ có dã tâm sẽ không bao giờ đủ.
Bây giờ suy tính đến mượn thế, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là Khương Vô Tà thích hợp nhất.
Hai người dù sao xem như từng là bằng hữu sóng vai ở thế giới Phù Lục, lại nói tiếp, vẫn do Khương Vọng đánh bại Lôi Chiêm Càn, giúp gã chiếm được một thứ hạng tốt. Mặc dù lúc đó Khương Vô Tà đi Thất Tinh cốc, có thể là có mục đích khác.
Giao tình là có, nhưng cũng không thể nói là sâu đến mức nào. Không giống bên phía Trọng Huyền Thắng, hắn có thể tùy ý mở miệng. Nói cho cùng, rốt cuộc vẫn phải xem hắn có thể đưa ra cái gì để trao đổi.
"Khương Vô Tà sẽ muốn cái gì?" Sau khi nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện, Khương Vọng ngẩng đầu hỏi.
Nói về chuyện hiểu biết Khương Vô Tà, hắn chắc chắn không bằng Trọng Huyền Thắng.
Hắn phải biết Khương Vô Tà muốn cái gì, cần biết điều kiện thế nào mới có thể đả động được đối phương.
Đi quần đảo Cận Hải, hỗ trợ ra mặt khi Điếu Hải lâu tế biển, đây không phải là một chuyện đơn giản. Cho dù lấy thân phận địa vị của Khương Vô Tà, cũng tuyệt đối không dễ dàng.
"Ngươi a." Trọng Huyền Thắng nhìn hắn nói.
Thập Tứ từ trước đến nay vốn ít nói, hiện tại không nhịn được phốc cười ra tiếng.
Tiếng cười chen ra khỏi giáp trên mặt, có vẻ có chút đột ngột ở trong phòng trà này.
Khương Vọng nhíu mày.
Trọng Huyền Thắng lại rất nghiêm túc: "Thân là Hoàng tử của cường quốc trong thiên hạ như Tề quốc, có hy vọng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế nhất trong quốc gia này. Có một ngày, hắn có khả năng nắm giữ quyền hành lớn nhất hiện thế, rất ít người trên thế gian này có thể sánh vai cùng hắn. Vậy hắn thiếu gì? Ngươi có thể gây ấn tượng với hắn trên phương diện nào?”
"Bảo vật, bí pháp, khí cụ gì của ngươi, ở trước mặt loại người phú quý ngập trời như gã đều là vô dụng. Những gì hắn muốn là biến khả năng thành chắc chắn. Từ người tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, biến thành người ngồi trên long ỷ.”
"Còn ngươi là ai?" Ngươi là người đánh bại Vương Di Ngô đứng đầu Đằng Long cảnh, là thiên kiêu Nhất phủ Đại Tề chiến thắng Nhị phủ Lôi Chiêm Càn! Tương lai cực kỳ sáng lạn, như chúng ta đều biết. Chỉ cần ngươi không chết, tương lai của Vương Di Ngô mà mọi người kỳ vọng rất có thể sẽ thuộc về ngươi.”
"Ngươi có cơ hội trưởng thành thành cường giả tuyệt thế, có cơ hội giúp được hắn."
"Vì khả năng này. Hắn chắc chắn sẵn sàng trả giá rất nhiều.”
Sau khi Trọng Huyền Thắng đưa ra đề nghị mượn thế, kỳ thật trong lòng Khương Vọng cũng có dự đoán của riêng mình.
Không chỉ có Khương Vô Tà, muốn mời những Hoàng tử Hoàng nữ này có thể đại biểu Tề quốc lên tiếng ở một mức độ nào đó, hắn tất nhiên phải trả một ít đại giới.
Không có giao tình, chỉ có thể nói về lợi ích. Cho dù thật sự có giao tình, dưới tập thể lợi ích khổng lồ vây quanh những Hoàng tử Hoàng nữ này, cũng không có khả năng cho phép bọn họ lấy giao tình để suy xét vấn đề.
Mà nói về trả giá, điểm trực tiếp nhất, thuyết phục nhất chính là giúp bọn họ tranh đoạt chiếc long ỷ kia.
Thế nhưng trong lòng Khương Vọng cũng có băn khoăn.
Hắn nhìn Trọng Huyền Thắng nói: "Nếu ta giúp Khương Vô Tà tranh trữ, có thể ảnh hưởng đến ngươi hay không?”
Trọng Huyền Thắng cười cười, lắc đầu nói: "Ngươi giúp ai cũng sẽ không ảnh hưởng đến ta, bởi vì Trọng Huyền gia chúng ta tuyệt đối không tham dự tranh trữ. Cho dù ta và ngươi thân như huynh đệ, người bên ngoài cũng không có khả năng đặt lựa chọn của ngươi ở trên người ta được.”
Điều kiện tiên quyết cho những lời này của gã kỳ thật là sau khi Khương Vọng tham dự đoạn chính của Hoàng thất Tề quốc, mặc kệ gặp phải tình cảnh gì cũng sẽ không kéo Trọng Huyền Thắng xuống nước. Mà với quan hệ giữa hai người, điều này rất dễ làm. Tỷ như Khương Vọng gặp phải thủ đoạn nào đó của Hoàng tử Hoàng nữ khác, lại lấy danh nghĩa của mình xin Trọng Huyền Thắng cứu hắn. Trọng Huyền Thắng chỉ cần cứu là đã bị kéo xuống nước.
Nhưng Trọng Huyền Thắng rất rõ ràng Khương Vọng là người như thế nào, biết trong lòng đối phương tự có chừng có mực. Cho nên mới có thể thản nhiên nói sẽ không bị ảnh hưởng.
"Ta biết rồi."
Khương Vọng dứt lời liền đứng dậy.
Quả thật ngày tế biển còn xa, nhưng chuẩn bị rốt cuộc càng sớm hoàn thành càng tốt.
Đặc biệt là hắn thậm chí cũng không thể xác định những chuẩn bị này có hữu dụng hay không.
Càng hiểu sâu về Điếu Hải lâu, càng có thể cảm thụ gian nan như thế nào.
"Vọng ca nhi nói xong chuyện liền đi, cũng không hề nghĩ trở về biệt phủ Hà Sơn nghỉ chân." Nhìn cửa phòng đóng lại, Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: "Gánh vác trách nhiệm quá nặng nề.”
Bàn tay đặt trên đầu mình, vỗ nhẹ.
"Nhưng cũng bởi vì như thế, hắn mới là Khương Vọng. Đúng không?”
Gã quay đầu nhìn Thập Tứ: "Sao ngươi không nói lời nào?”
Thập Tứ chậm rãi đi tới, đặt tay gã xuống: "Ít vỗ đầu, sẽ rụng tóc."
Nàng và Khương Vọng xem như quen biết, quan hệ cũng coi như không tệ.
Nhưng trong mắt nàng vẫn quan tâm Trọng Huyền Thắng nhất, vẫn luôn là tiểu cô nương giấu mình trong khôi giáp, muốn bảo vệ cho gã.
Trọng Huyền Thắng là người trước tiên nàng nhìn, là ý niệm đầu tiên của nàng.
Khương Vô Tà là người đứng đầu Dưỡng Tâm cung, nhưng cũng không thường xuyên ở chỗ này, có lẽ vì cảm thấy trong vương cung Đại Tề quá áp lực, hoặc là không thuận tiện để làm việc.
Tóm lại chỗ gã lui tới thường xuyên nhất, kỳ thật là Ôn Ngọc Thủy Tạ.
Chính là Ôn Ngọc Thủy Tạ mà Hứa Tượng Càn luôn đi "sưu tầm dân ca" kia, nghe nói có thể dễ dàng kích phát cảm hứng của người khác, tức cảnh sinh tình.
Năm ngoái, Khương Vọng vì tu luyện đạo thuật Bát Âm Diễm Tước, đã lượn một vòng tứ đại danh quán, lần lượt nếm qua Bát Âm trà, cũng không xa lạ đối với nơi này.
Tứ đại danh quán có thể trở thành thánh địa phong nguyệt độc nhất vô nhị trong ba trăm dặm Lâm Truy thành, áp đảo hoa thơm cỏ lại, sau lưng đều có chỗ dựa riêng.
Trên thực tế vị chỗ dựa phía sau Ôn Ngọc Thủy Tạ chính là Khương Vô Tà. Tần Liễm - chủ nhân trên danh nghĩa của thủy tạ, mỹ danh vang khắp Lâm Truy chính là nữ nhân của Khương Vô Tà.
Ừm, là một trong.
Hoàng tử kinh doanh thanh lâu, nói ra không dễ nghe cho lắm, cho nên Khương Vô Tà gần như ẩn ở phía sau màn.
Chuyện này người bình thường không biết, nhưng đối với nhân vật như Trọng Huyền Thắng mà nói, tất nhiên không phải là bí mật gì.
Rời khỏi Thanh Tâm Tiểu Trúc, Khương Vọng xe nhẹ đường quen, trực tiếp chạy tới Ôn Ngọc Thủy Tạ.
Nói xe nhẹ đường quen, có vẻ hắn giống như là người đứng đầu chốn phong nguyệt, không phù hợp với tác phong đứng đắn của Khương mỗ. Nhưng trên thực tế hắn cũng rất quen thuộc...
Tất nhiên rồi. Mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ Hứa Tượng Càn.
Vừa mới vào cửa không bao lâu, lại bị một vị phụ nhân xinh đẹp nhận ra: "Ôi chao, Khương công tử, ngài đã lâu không tới, vẫn phong lưu phóng khoáng, trác luyến bất quần như trước!”
Khương Vọng cũng không có ấn tượng gì đối với cô, nhưng hình như đối phương phụ trách việc nghênh đón đưa tiễn ở Ôn Ngọc Thủy Tạ này, thanh âm ôn hòa hỏi: "Không biết hôm nay ngài muốn gặp cô nương nào?”
Tới nơi này vài lần đều là vì Bát Âm trà. Mỗi lần hoặc là Hứa Tượng Càn hô bằng dẫn bạn, hoặc là Trọng Huyền Thắng gióng trống khua chiêng. Khương Vọng quen với việc khiêm tốn thưởng trà, cân nhắc đạo thuật.
Ngược lại không nghĩ tới còn có thể bị mỹ phụ này chú ý tới, hơn nữa đã trôi qua lâu như vậy, đối phương còn có thể nhận ra mình.
Không thể không nói, Ôn Ngọc Thủy Tạ không hổ là tứ đại danh quán, thật sự là cho thấy cao minh khắp nơi.
"Ồ." Khương Vọng thuận miệng trả lời: "Ta tìm Tần cô nương.”
Sắc mặt mỹ phụ trung niên này lập tức biến đổi: "Công tử chớ nói đùa.”
Khương Vọng biết mình khiến đối phương hiểu lầm, vội vàng nói: "Không phải, không phải, ta tìm Tần cô nương, là muốn gặp được bằng hữu của nàng.”
Bằng hữu của Tần Liễm, đương nhiên chính là Khương Vô Tà.
Là người phụ trách nghênh đón trong Ôn Ngọc Thủy Tạ, nếu mỹ phụ trung niên này nhận ra Khương Vọng, đương nhiên cũng có thể hiểu được sức nặng của hắn. Dù sao cũng là thiên kiêu của Đại Tề, có tước có chức. Hiện tại đã chói mắt, tương lai dễ dáng phán đoán sáng chói đến mức nào.
Bằng không, nếu người bình thường nói ra câu vừa rồi của Khương Vọng, nàng đã sớm sai người đến loạn côn đánh chết.
"Không biết vị công tử kia có được không." Mỹ phụ nhân nhẹ nhàng thi lễ, thân như ngọn liễu đón gió, ôn nhu mềm mại: "Để thiếp thân đi hỏi một tiếng?”
"Phiền toái rồi." Khương Vọng rất hiểu chuyện lấy ra một khối Đạo Nguyên thạch, đưa qua.
Đồ vật như vàng bạc ở Ôn Ngọc Thủy Tạ này, chỉ sợ rất khó đả động người.
"Không phải việc chính sự gì, không cần thưởng tiền." Mỹ phụ lật tay, nhẹ nhàng ấn tay hắn trở về, ngón tay trắng nõn như có như không xẹt qua mu bàn tay hắn.
Sau đó phong tình vạn chủng liếc hắn một cái: "Trừ phi ngài muốn phát sinh chuyện gì đó với thiếp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận