Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1537: Ngày tối ngày sáng (2)

"Không sao cả, ngươi thích đến không."
Khương Vọng lại hồi âm, đã là đá chìm đáy biển, thật lâu không thấy trả lời.
Có lẽ là đi tu hành rồi, thằng bé này từ trước đến nay rất cố gắng.
Tâm tính thành thục như Khương tước gia, đương nhiên sẽ không so đo với tiểu bằng hữu, hắn liền lắc đầu vứt việc này ra phía sau, rời khỏi Thái Hư Ảo Cảnh.
Trước mắt hắn quan tâm nhất vẫn là vụ án Phùng Cố.
Chân tướng Lâm Hữu Tà truy tìm nhiều năm, Phùng Cố dùng cái chết để triển khai manh mối. Vị trí Bắc Nha đô úy không biết bao nhiêu người thèm muốn, người có hành tung lén lút trong nhà xác, một người nào đó trực tiếp phái người cảnh cáo mình...
Quá nhiều nhân tố đan xen cùng một chỗ, đã làm cho vụ án này trở nên nặng nề dị thường.
Cũng không phải chỉ là phức tạp mà thôi.
Nó giống như một tấm lưới đánh cá đã trải rộng nhiều năm, đưa vào nước rất sâu mà lại vô cùng to lớn, mặc dù phần lớn còn ẩn dưới đáy nước, nhưng ai cũng biết, nó đã cuốn lấy rất nhiều thứ, bắt được rất nhiều thứ.
Nếu muốn nhấc nó lên, không phải chỉ có sức lực một cánh tay là được.
Nếu không cẩn thận, người chạm đến tấm lưới này sẽ rơi xuống đáy nước.
Tựa như xa phu kia đã "tra không có người này".
Nói đến, hắn còn cố ý dùng thuật Truy Tư mô phỏng tin tức thần hồn của xa phu kia, nhưng cảm ứng đã biến mất rồi.
Có lẽ là đã bị giết chết, có lẽ đã bị cường giả xóa đi khả năng truy tung... Bất kể là loại nào, một quân cờ nhiều năm ở Bắc nha, thân gia trong sạch như vậy, cố ý ném ra chỉ để gõ Khương Vọng một cái, cũng đủ để nghiệm chứng thế lực người phía sau màn.
Hay là, đối phương trái lại chỉ muốn chọc giận mình?
Dùng nước cờ như vậy, trái lại làm cho mình không chịu mặc kệ?
Mọi chi tiết đều hỗn loạn, không cách nào kết nối lại liền mạch.
Khương Vọng dứt khoát không suy nghĩ nữa, kiên định dựa theo suy nghĩ của mình mà đi.
Hiện tại hắn lấy chức trách giám sát tham dự vụ án này, hai người phụ trách vụ án khác là Trịnh Thương Minh và Lâm Hữu Tà đều yêu cầu hắn phối hợp. Hắn chiếm chủ động, không cần phải quanh co với những người trong bóng tối.
Ở trong phòng tĩnh tọa một hồi, bóng đêm đã rất sâu.
Người của Trịnh Thương Minh thừa dịp bóng đêm đi tới Khương phủ, trên người mang theo một phong thư, nhấn mạnh chỉ có nhìn thấy Khương Vọng mới chịu giao thư ra.
Quản gia Tạ Bình đích thân đưa người tới viện của Khương Vọng.
Đây là một hán tử tướng mạo bình thường, tỉ mỉ nhìn Khương Vọng vài lần mới dâng thư trong người lên: "Công tử nói lá thư này nhất định phải do tước gia tự mở, không thể qua tay người khác."
"Làm phiền." Khương Vọng nhận lấy thư.
Hán tử này chỉ thi lễ một cái liền xoay người rời đi, không dây dưa chút nào.
Tạ Bình còn muốn đưa tiễn, nhưng chỉ một thoáng không lưu ý, người đã không thấy đâu.
Trịnh Thế đã kinh doanh nhiều năm ở vị trí đô úy Bắc Nha, tất nhiên không phải bình thường, thuộc hạ người nào cũng có, những thứ này cũng là tài nguyên của Trịnh Thương Minh, không thể so với Khương mỗ, ngay cả quản gia cũng là Trọng Huyền Thắng hỗ trợ thuê.
Nếu như mình đi thuê người trên đường, không chừng tất cả những gì trong nhà đều thành tai mắt của người khác cũng không phải không có khả năng.
Trên cơ bản, trong phủ có thể sử dụng người hầu thì mới có thể gọi là thế gia hào môn. Mấy đời làm đầy tớ, thuần khiết đáng tin cậy.
Như Khương tước gia vẫn còn ở giai đoạn nhà giàu mới nổi.
Khương Vọng vừa mở ra lá thư vừa nói: "Không còn sớm nữa, đi xuống nghỉ ngơi đi... Đúng rồi, đã nhập đông, phát chút bạc, từ trên xuống dưới mua cho mọi người vài bộ áo mùa đông, phải chịu bỏ tiền mua đồ mới xài được."
Hắn vốn cũng khó mà nghĩ tỉ mỉ như vậy, là trong thư của Độc Cô Tiểu gửi đến, báo cáo đầy đủ công việc của nàng tại Thanh Dương trấn, trong đó có một mục chi tiêu như vậy, cho nên thuận lợi cũng gọi Tạ Bình lo liệu.
"Được!" Tạ Bình vô cùng nhiệt tình đi xuống.
Lão gia nhà mình nghèo một chút, đối xử với người khác vẫn là vô cùng tốt!
Khương Vọng mở lá thư ra xem, hơi kinh ngạc nhướng mày lên.
Trong thư, Trịnh Thương Minh nói tới việc tên bộ khoái trong nhà xác, chỉ nói là người do bên Dưỡng Tâm cung phái tới giám sát vụ án, ngoài ra thi thể của Phùng Cố cũng không bị động tay động chân, người đó chỉ thuận tay kiểm tra một lần mà thôi...
Khương Vọng thật sự không nghĩ tới, ở đây còn có chuyện của Khương Vô Tà.
Nhưng nghĩ kỹ lại, toàn bộ thượng tầng Tề quốc phân tranh, không phải chỉ có vài nhóm người như vậy sao?
Chuyện liên quan tới vụ án ám sát Lôi quý phi năm đó, Dưỡng Tâm cung sao lại không chú ý chứ?
Khương Vô Tà này luôn cho Khương Vọng một cảm giác lỗ mãng, không trang trọng chút nào.
Trong triều đình cũng có không ít người công kích qua, nói hắn "phung phí vô độ", "ngả ngớn không thể làm quân".
Nhưng Khương Vọng chưa từng xem thường hắn, hơn nữa sau khi càng lúc càng hiểu rõ Khương Vô Khí, Khương Vọng lại càng coi trọng Khương Vô Tà hơn.
Đạo lý rất đơn giản.
Nếu Khương Vô Tà là một nhân vật tầm thường, dựa vào cái gì mà tranh chấp với Khương Vô Khí?
Tề thiên tử có rất nhiều con cái, không thiếu kẻ tài trí bình thường!
Một tòa Dưỡng Tâm cung đứng ở nơi đó, phân lượng của Khương Vô Tà chính là ở chỗ này.
Là phân lượng cùng một cấp độ với thái tử, Hoa Anh cung chủ, Trường Sinh cung chủ.
Nếu chỉ xem Khương Vô Tà như một tên hoàng tử phóng đãng bình thường, chính là xem đám người này như những kẻ ngốc.
Nói đi cũng phải nói lại, Khương Vô Tà gia nhập tất nhiên là phù hợp logic, nhưng cũng không thể nghi ngờ lại tăng thêm vài phần trọng lượng cho vụ án này.
"Khêu đèn xem thư, Khương tước gia thật đúng là giỏi giang mà hiếu học!" Giọng nói của Trọng Huyền Thắng vang lên ngoài cửa.
Khương Vọng sớm đã phát hiện tiếng bước chân của hắn, vì vậy chỉ thuận miệng nói: "Thư của Trịnh Thương Minh, lúc này ngươi qua đây là..."
Trọng Huyền Thắng đi vào trong phòng, nhìn Khương Vọng, vẻ mặt có chút phức tạp: "Có tin tức của Công Tôn Ngu rồi."
"Ở đâu?" Khương Vọng tiện tay thu lá thư lại, nói thẳng: "Sắp xếp cho ta đi gặp hắn."
"Xe ngựa đã chuẩn bị xong." Trọng Huyền Thắng nói: "Mấy ngày trước ta nhờ người mua mấy rương thuốc bổ, sau hừng đông sẽ đến Lâm Truy. Đến lúc đó ta vừa vặn muốn đi gặp gia gia ta, ngươi cứ trốn trong rương. Đợi đến hầu phủ rồi, lại theo người mua ra khỏi thành cải trang rời đi. Người dám giám sát Bác Vọng hầu phủ, chắc sẽ không có quá nhiều, Ảnh Vệ sẽ trực tiếp dẫn ngươi đến chỗ mục tiêu."
"Bây giờ đi không được sao?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng tức giận nói: "Ngươi cảm thấy hơn nửa đêm ta đến gặp gia gia ta là bình thường sao? Đổi lại là ngươi, ngươi có nghi ngờ gì không? Hơn nữa không mấy canh giờ nữa là trời sáng rồi, Khương đại nhân, có phải ngươi đã quên rằng lát nữa ngươi còn phải đi Trường Sinh cung tra án không?"
Khương Vọng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy ngày này trôi qua thật sự rất nhanh.
"Công Tôn Ngu hiện tại ở rất xa sao?" Hắn hỏi.
"Cũng không tính là quá xa, chỉ là quận Bích Ngô mà thôi." Trọng Huyền thắng nói: "Nhưng bây giờ ngươi đi khẳng định không kịp, hơn nữa hắn... vì sao lại vội vã gặp hắn như vậy?"
"Được rồi, vậy ngày mai hãy nói." Khương Vọng không trả lời, chỉ nói: "Ta lại nghiên cứu đạo thuật một lát."
"Chuyện đó..." Mặc dù nhìn ra lúc này Khương Vọng cũng không phải rất muốn nói chuyện, Trọng Huyền Thắng vẫn gõ gõ cái ghế của hắn: "Những chuyện ta nói với ngươi ban ngày, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
"Còn đang suy nghĩ." Khương Vọng cười cười, hỏi ngược lại: "Nói đến đạo thuật, lúc nào ngươi mới có thể hái được Trọng Huyền thần thông?"
"Thần thông là thứ, dù sao cũng phải xem vận khí." Trọng Huyền nhếch miệng: "Vậy ngươi tu hành đi, Thập Tứ còn đang đợi ta."
Thân hình to béo của hắn cứ như vậy đi ra khỏi phòng.
Nghĩ đến lấy trí tuệ của hắn, nếu muốn giả bộ bị Khương Vọng rời đi chủ đề, cũng rất khó làm được tự nhiên.
Khương Vọng im lặng một hồi, rất nhanh lại chìm vào trong thế giới đạo thuật.
So với những hỗn loạn phiền nhiễu bên trong hồng trần, vẫn là sự to lớn mênh mông của thế giới tu hành càng làm cho người ta say mê.
Mãi đến khi một đêm dài đằng đẵng lại quy về dài đằng đẵng.
Mãi đến khi ánh nắng sớm chiếu vào trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận