Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3409: Đêm tốt lành, gặp may mắn

"Chó trong nhà đang nướng thịt" ngược lại không phải tất cả đều là lời nói dối.
Khương An An tự mình đến quán trà trải nghiệm và quan sát tình đời, không có cho Xuẩn Hôi đi cùng.
Con chó đần này ngay tại trong sân ở thành tây, miệng chó phun lửa, đắc ý nướng một cái đùi bò lớn.
Tuyết bay đầy trời, sân chắn gió tây, một cái giá nướng, một con chó phun lửa.
Đợi đến tiếng huýt sáo như chim sẻ hoảng sợ lướt qua chân trời, Xuẩn Hôi bỗng nhiên một cái nuốt mất lửa, bốn chân ánh lửa đều dập tắt, hướng trên mặt đất nằm sấp, nằm sấp thành một con chó xám lớn mặc áo hoa.
Áo hoa bông vải xù xì, cái đuôi lông mềm như nhung, cười toe toét miệng rộng, vẫy đuôi không ngừng.
Chủ nhân có lệnh, ra ngoài, phải cố gắng khiêm tốn, không được hiện ra linh hình, trước mặt người khác chỉ có thể có biểu hiện của chó đất.
Nó tuân theo nghiêm ngặt chỉ dụ!
Cửa sân rất nhanh liền bị đẩy ra, gió sương khó chịu đẩy hạt tuyết, chủ nhân cùng một người phụ nữ xa lạ đi đến.
Xuẩn Hôi ngoắc ngoắc cái đuôi liền nghênh đón, tại lúc nghênh tiếp ánh mắt của người phụ nữ kia, bỗng nhiên cảm thấy một loại nguy hiểm to lớn, như thành núi cao chỗ nghiêng, toàn bộ thân chó đều nằm trên đất, vùi lấp tuyết ba tấc.
Nhưng sự nguy hiểm này ngược lại kích thích nó hung tính, chủ nhân đang ở bên cạnh nguy hiểm!
Nó bản năng nhe răng, mắt chó bừng lên màu máu, móng vuốt hung hăng cào trên mặt đất, một mảng Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ thắm sơ bộ thành hình đang nhảy nhót trong cổ họng.
"Xuẩn Hôi, đây là khách nhân!"
Khương An An một tiếng quát lớn, ép Xuẩn Hôi linh hình trở về.
"Khách nhân" cái từ này, Xuẩn Hôi hiểu được, lập tức thu liễm vẻ hung tướng. Ngoắc ngoắc cái đuôi đến cạnh giá nướng, ngậm một thanh củi, bỏ vào đống lửa. Khẽ gọi hai tiếng, mũi chó hướng về phía đùi bò trên kệ chỉ chỉ, biểu thị mời khách nhân thưởng thức. Nước miếng vẫn đang chảy xuống trong kẽ răng nanh.
Khoảng thời gian này hành trình dài rất vất vả, nhưng nó đồng thời không gầy, ngược lại béo lên một vòng lớn.
Khương An An ăn không hết các món ăn ngon ở nhiều nơi, đều đổ hết vào bụng của nó.
"Tiểu Vân tiên sinh nuôi chó, ngược lại rất có linh tính."
Muội Nguyệt đánh giá căn tiểu viện này, thuận miệng khen.
"Muội Nguyệt cô nương cùng nó còn chưa quen, mới nghĩ như vậy, thực tế thì con chó này vừa ngu, vừa thèm ăn lại vừa đần. Chỉ là từ nhỏ nuôi lớn, cũng không nỡ bỏ."
Khương An An nói.
Bởi vì kinh nghiệm lúc nhỏ, nàng cũng không phô trương lãng phí, nhưng rốt cuộc có gia cảnh hôm nay, cũng không phải người biết làm khổ chính mình. Tại bên trong thành Cực Quang ở tạm ngôi nhà nhỏ này, không nói hào hoa xa xỉ, cũng được xem là tinh xảo. Vị trí chủ yếu vô cùng tốt, mở cửa sổ ra có thể thấy núi tuyết.
Nàng trực tiếp mua lại, dự định sau này mang Thanh Vũ tỷ tỷ đi du lịch. Lại không muốn sang tay bán ra, cũng không muốn phải bồi thường tiền.
Muội Nguyệt bắt tuyết làm dao, cắt một miếng thịt đùi bò, nhẹ nhàng hít hà, thỏa mãn lên tiếng khen:
"Độ lửa vừa tới!"
"Quên hỏi Tiểu Vân tiên sinh."
Nàng đem miếng thịt bò này ném vào trong miệng Xuẩn Hôi, quay người xem, mang theo ý cười:
"Mấy tuổi rồi vậy?"
Nàng giống như là chủ nhân của viện này!
"Ta ba mươi có lẻ."
Khương An An chiếu theo tuổi tác của ca ca nói.
"Ba mươi tuổi, mà còn chưa thành gia?"
Muội Nguyệt cười hỏi. Khương An An phóng khoáng nói:
"Ta có chí ở trên chín tầng trời, ngước nhìn vũ trụ bao la, quan sát núi sông rộng lớn. Vạn cổ hùng vĩ ở trong lòng, xấu hổ với việc ngắm hoa thưởng trăng!"
Lời này là ai nói vậy? Các thành viên Đấu Chiêu hay các thành viên Tần Chí Trăn?
Mặc kệ, cứ dùng lại đã.
Muội Nguyệt ý nghĩa không rõ nói một tiếng:
"Đại trượng phu sợ gì không có vợ!"
Khương An An tiếp lời:
"Đại nữ tử sao lại thiếu mối lương duyên!"
"Ồ, Tiểu Vân tiên sinh thật đúng là tuổi trẻ tài cao, ta đã ba mươi ba tuổi rồi, thường cảm thấy tuổi tác không theo kịp nữa."
Muội Nguyệt chuyển giọng:
"Gọi tỷ tỷ đi."
Khương An An ở nhà cũng là người ăn nói lanh lợi, lần đầu tiên cảm thấy mình không theo nổi cuộc trò chuyện, tranh thủ thời gian lái sang kết thúc chủ đề, biểu hiện ra khí phách mà Diệp Tiểu Vân nên có:
"Nữ nhi giang hồ, một nụ cười xóa tan ân oán! Nếu như ngươi không tin được ta, ta liền dẫn ngươi về xem. Hiện tại thịt cũng ăn, chó cũng thấy, sân nhỏ cũng kiểm tra rồi, sự việc giữa chúng ta, có phải đã kết thúc hay chưa?"
"Ngươi đang nói là việc ngươi nghe lén chuyện cơ mật chí cao của Tam Phân Hương Khí Lâu, dẫn đến ta phải gánh vác trọng trách sống chết, tùy thời có thể bị lâu chủ trừng phạt giết chết sao?"
Muội Nguyệt hỏi.
"Ta không có nghe lén!"
Khương An An nghiến răng nói.
"Ấy !"
Muội Nguyệt cắt một miếng thịt bò đưa tới, thấy nàng cự tuyệt, liền tùy hứng giật mạng che mặt xuống, ngửa đầu như uống rượu, ném vào giữa môi đỏ.
Khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần kia, giống như một bức tranh nhỏ tinh xảo, cứ thế hiển hiện giữa tuyết bay, giữa áo bào đen.
Môi đỏ mọng, cùng hương thơm của thịt, phát ra lời mời không tiếng động.
"Ngô. Không tệ!"
Nàng khen không ngớt lời khi ăn miếng thịt bò này, rồi hỏi:
"Vậy làm sao giải thích việc những người khác không nhận ra chúng ta gặp mặt, chỉ có một mình ngươi thấy và nghe thấy?"
Khương An An vô ý thức nuốt nước bọt.
Cái đùi bò này lấy từ Hoàng Long Phủ "Tụng Tán Ngưu" chính là món nướng thượng hạng nhất, nổi danh thiên hạ. Trong cuốn " Thanh Hoan " của Tề quốc đông cung thái tử Khương Vô Hoa viết năm ngoái cũng có ghi chép, là một trong 88 loại nguyên liệu nấu ăn thượng hạng.
Nàng từ Kinh quốc mang đến, cẩn thận bảo tồn, chính là muốn thưởng thức trên đất tuyết. Phối hợp cùng rượu Lộc Minh, thưởng thức hương vị.
Yêu nữ Tam Phân Hương Khí Lâu ngược lại một chút cũng không khách khí, còn chấm thêm thịt nữa chứ!
"Ta vừa hay đang luyện thủ tâm, cho nên mới không bị thần thông của các hạ ảnh hưởng, cũng không phải là có ý nhìn trộm. Hơn nữa toàn bộ hành trình ta chỉ nghe được các ngươi chào hỏi, những cái khác đều không nghe thấy!"
Khương An An buồn bực nói:
"Muội Nguyệt cô nương là cao tầng của Tam Phân Hương Khí Lâu, là bậc tiền bối tu hành, ta có thật sự nghe được cái gì hay không, lẽ nào ngươi không biết?"
"Ấy da da, cái này khó mà nói chắc được. Trên đời này có rất nhiều bí pháp, ai dám bảo đảm đều có thể phòng vệ?"
Muội Nguyệt giọng điệu khoan thai:
"Biết người biết mặt khó biết lòng mà! Ai biết được ngươi Diệp Tiểu Vân, bên trong là ai?"
Khương An An cảm giác sâu sắc bất lực:
"Muội Nguyệt cô nương rốt cuộc muốn như thế nào đây?"
Muội Nguyệt tùy tiện nắm tuyết làm dao, phủi tay, liền vòng qua giá nướng đi vào trong, tư thái thướt tha, như hoa chập chờn trong tuyết:
"Ta ở đông sương."
"Á không phải là, sao lại ở lại. . Uy!"
Khương An An thoáng cái mất tập trung, cửa đã đóng lại.
Bên trong vọng ra giọng của yêu nữ:
"Nam nữ thụ thụ bất thân, Tiểu Vân tiên sinh, ngươi không nên tùy tiện xông cửa."
Khương An An cũng không để ý đến việc tùy tiện, thế nhưng mà nàng đánh không lại.
Quay đầu nhìn Xuẩn Hôi, Xuẩn Hôi vô tội nhìn nàng, ỉu xìu bỏ thịt bò đang ngậm trong miệng ra, dùng chân đẩy về phía nàng.
"Tự mình ăn đi! Ăn cho mập thây!"
Khương An An ôm một bụng tức giận, trở về phòng.
Tức giận thì tức giận, những việc cần làm vẫn phải làm, không chỉ có là công việc tu hành, còn phải ghi lại những hiểu biết ở Cực Quang, bổ sung thêm vào " Diệp Tiểu Vân vạn dặm du ký ".
Đối với Bạch Ngọc Kinh mà nói, cái sau còn quan trọng hơn cả tu hành, bởi vì huynh trưởng vô cùng tôn sùng sức mạnh của "Hiểu biết".
Cứ thế tu hành đến nửa đêm, Khương An An mới dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi ngủ. Nàng đã là tu sĩ Nội Phủ cảnh, trên lý thuyết có thể dùng tu hành thay thế giấc ngủ, nhưng chung quy không có ý chí mềm dẻo đáng sợ như huynh trưởng, vẫn cứ cần thả lỏng thể xác tinh thần nghỉ ngơi.
Mỗi mười tối ít nhất phải để lại một đêm tiến vào giấc ngủ say, thả lỏng tinh thần quá căng thẳng. Hôm nay chính là thời gian nàng có thể ngủ ngon giấc.
Đương nhiên, nhờ huynh trưởng đích thân dạy bảo, trước khi ngủ nàng vung tay như mưa, bày ra mười ba loại bí thuật cảnh báo hoàn chỉnh, bao trùm các phương diện âm thanh, màu sắc, ngũ hành.
Nằm xuống sau nàng mới bỗng nhiên cảnh giác, hôm nay trong viện này còn có người khác ở chung.
Nàng vậy mà xem nhẹ sự nguy hiểm của yêu nữ kia!
Là vô ý thức cảm thấy người này vô hại sao? Hay là bị một loại thần thông nào đó ảnh hưởng?
Khương An An nghĩ lại, đương nhiên có khuynh hướng cái sau, liền không có ý định đi ngủ nữa. Người đã nằm xuống rồi, cũng không muốn dậy, cứ thế bắt đầu diễn luyện bí thuật thần hồn.
Cố gắng tu hành sớm ngày tiến bộ, để yêu nữ không còn dám cùng nàng hung hăng càn quấy! Thời gian trôi qua một hồi.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng yêu nữ cũng vang ngoài cửa:
"Này ! tán gẫu vài câu?"
"Ngủ!"
Khương An An mất thăng bằng nói.
"A, tốt."
Giọng yêu nữ nói.
Kẽo kẹt ! Cửa phòng đã bị đẩy ra. Gió lạnh cũng như ong vỡ tổ tràn vào phòng.
Khương An An từ trên giường bật dậy, mặt đầy vẻ bi phẫn:
"Yêu nữ! Ngươi khinh người quá đáng!"
Cho tới bây giờ không ai dám quấy rầy giấc ngủ của Khương An An!
Trừ ca ca mang theo nàng chạy ra ngoài mỗi khi đi học muộn. Khi đi học thì các tiên sinh cũng là một ngoại lệ.
Yêu nữ giờ phút này đã cởi chiếc áo bào đen che chắn phong cảnh, chỉ mặc một thân váy dài đơn giản, càng làm nổi bật dáng vẻ uyển chuyển. Trâm cài nghiêng mái tóc mây, phong tình vạn chủng.
Tay trái cầm theo một bầu rượu, tay phải cầm một hộp đựng thức ăn, hương thơm từ trong hộp không ngừng bốc ra bên ngoài.
"Uống một chút không?"
Nàng hỏi.
Khương An An vô thức hít hà. Cố nhịn ‘Ha ha’ một tiếng:
"Cô nương, đã nửa đêm canh ba rồi, xin !"
Nàng vốn muốn nói "Xin tự trọng".
Nhưng yêu nữ đã đặt bầu rượu xuống, đồng thời bày đồ ăn từng món ra.
Cá long hấp, dê mưa hầm, tim diều hâu nướng, om chín cánh, lưỡi phượng xào. .
"Mời ngồi."
Nàng nói. Cũng không phải ham ăn. Người đến là khách, nàng là chủ nhà, cũng không thể lãnh đạm.
Đại hiệp Diệp Tiểu Vân, là một người có lễ tiết!
"Đột nhiên phát hiện tối nay là giao thừa."
Muội Nguyệt vừa nói vừa mời rượu:
"Vừa hay buổi chiều ăn miếng thịt bò ngươi khen, liền chuẩn bị chút đồ ăn, tìm ngươi uống một chén."
Giao thừa là thời gian cả nhà đoàn tụ, là ngày lễ quan trọng nhất trong năm.
Ai mà không nhớ chứ?
Loại người gì, mới có thể "Đột nhiên phát hiện"?
Chắc chắn là người chưa từng trải qua cái ngày lễ này.
Ý nghĩa của ngày lễ là gì?
Là để mọi người trong cuộc sống mệt nhọc lưu giữ những kỷ niệm đáng giá. Là những người cùng nhau kỷ niệm cuộc sống.
Trong cuộc đời của Muội Nguyệt, lại không chứa đựng điều gì cả.
Nhưng trong đôi mắt đẹp của người phụ nữ trước mặt này, Khương An An không nhìn ra được sự xót thương.
Nàng chỉ là bình thường dùng giọng điệu bình thường nói ra.
Cho nên Khương An An cũng chỉ nói:
"Không ngờ Muội Nguyệt cô nương cũng nghiên cứu về đồ ăn ngon, lại có được thịt Tụng Tán Ngưu. Nó phải tắm mình trong ánh phật 10 năm, nhai ăn hoa phật 10 năm, phải thọ hết tuổi trời mới có thể mổ xẻ, số lượng cũng không nhiều."
Bàn về việc thưởng thức món ăn ngon, nàng đích thị là người trong nghề. Khi Hoài quốc công dẫn nàng đi mở mang tầm mắt, còn nói chuyện rất vui vẻ với Ngu quốc công là người giỏi trù nghệ số một thiên hạ.
"Ta không nghiên cứu về đồ ăn ngon."
Muội Nguyệt lắc đầu:
"Ta nghiên cứu về người."
Khương An An hiểu rõ.
Muội Nguyệt buổi chiều đã ăn thịt bò, phát hiện nàng là người rất để ý đến món ăn, nên bữa khuya mới chuẩn bị tinh xảo như vậy. Người quá giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, thường thường có tuổi thơ bất hạnh.
Ngày xưa nàng cũng từng cẩn thận dè dặt nhìn sắc mặt của người lớn.
Là ca ca nói với nàng ! con không cần hiểu chuyện như vậy.
Sau này nàng mới biết đuổi gà dọa chó, biết tức giận đến mức tiên sinh dựng râu. Biết cười thỏa thích.
"Đêm đẹp rượu ngon, cùng uống thôi!"
Khương An An lại thể hiện ra dáng vẻ phóng khoáng.
Muội Nguyệt mỉm cười nâng chén chạm nhẹ vào chén của nàng.
Khương An An luôn cảm thấy đôi mắt vũ mị kia như có móc, câu dẫn tâm trí người khác, khiến người ta không thể kiềm lòng muốn khám phá ! Đây là một người phụ nữ như thế nào? Nàng có những chuyện gì?
Nếu nàng thực sự là Diệp Tiểu Vân, là một nam tử ngồi ở đây, chắc chắn đã sớm trầm luân rồi.
Đáng tiếc nàng là Khương An An. Người lãnh khốc như nàng, quyết định sẽ làm say người phụ nữ này. . Sau đó chạy trốn mất dạng.
Những bí mật khác nàng không muốn tìm tòi nữa. Yêu nữ này thủ đoạn quá nhiều, nàng sợ có ngày mình sẽ bị lừa.
"Hôm nay ngày lành, hai ta gặp nhau là duyên đẹp!"
Khương An An bày ra vài hũ rượu ngon mà nàng chuyển từ Tề quốc về, xuất xứ từ Lộc Minh, là loại rượu mà có thể làm say cả tu sĩ, hào sảng nói:
"Mọi người đừng dùng nguyên lực để hóa giải rượu, đè nén bản năng của đạo thân, cứ uống thật say, cho thống khoái! Thế nào?"
Muội Nguyệt cười nâng chén:
"Kính duyên phận!"
.
Khương An An say rất triệt để.
Đại hiệp Diệp Tiểu Vân một mình một kiếm xông pha giang hồ, cuối cùng lại uống không lại yêu nữ Tam Phân Hương Khí Lâu.
Mới đầu nàng còn thử tìm hiểu vài chuyện, về sau thì tất cả đều là nàng nói, mơ mơ hồ hồ kể một tràng dài.
Chuếnh choáng say sưa, thần khí trên trời bay lượn. Trong phòng hỗn loạn những lời nói nhảm, có người cười nhẹ nhàng lắng nghe.
Vào một thời khắc nào đó, Muội Nguyệt như người từ trong mộng tỉnh lại. Vẻ chuếnh choáng trong đôi mắt đẹp thoáng chốc tan biến.
Nàng lẳng lặng nhìn Khương An An đang gục xuống bàn trong chốc lát, đứng dậy ôm nàng lên giường, để tránh cho việc kích hoạt những bí thuật phòng thân, nên không cởi quần áo cho nàng. Tung chăn mền, đắp cẩn thận cho nàng.
Nhìn người hán tử mặt vàng đang nói những chuyện hoang đường không ngừng, nàng vừa cười vừa nói:
"Ta ra ngoài làm chút việc, đừng cố trốn nha."
"Ta là một người phụ nữ rất xấu rất xấu, cái gì cũng có thể làm ra."
Nàng phát ra uy hiếp hung ác với người trên giường:
"Nếu như ta trở về, mà ngươi lại chuồn mất. Ta sẽ. . giết con chó của ngươi."
Xuẩn Hôi đang gặm xương dưới gầm bàn, ngơ ngác ngẩng đầu lên: Gâu?
"Ha ha ha."
Muội Nguyệt lấy tay chỉ nó:
"Chính là nói cho ngươi đó. Nhớ kỹ rồi đấy!"
Đứng dậy như một cơn gió, tan vào màn đêm sâu thẳm.
Lốp bốp!
Trăng non năm nào cũng tròn người, pháo nổ từng tiếng xua đêm tàn.
Trong đêm giao thừa đầu tiên xa nhà một mình du ngoạn, Khương An An ngủ rất yên giấc. Nàng mơ thấy cảnh nướng Vân Hạc ở Lăng Tiêu bí cảnh, mơ thấy nhà ở trong ngõ hẻm Phi Mã, mơ thấy con sông nhỏ ở trấn Phượng Khê, mơ thấy. . y phục lộng lẫy, vàng rực cả một vùng.
"Nhiều vàng quá!"
Nàng vui vẻ cười, ôm từng bó lớn vào lòng, ôm ôm, bỗng nhiên bắt được một bàn tay mềm mại, xoa xoa, cảm giác quen thuộc, thoáng cái tỉnh rượu. Nàng mở mắt, thấy gương mặt thân thiết, thanh tú tuyệt trần.
Không biết là tỉnh hay mơ, nhưng biết là hình bóng trong lòng.
Người thân cận nhất, đang mỉm cười nhìn nàng.
Cùng một nụ cười rạng rỡ, nhưng Thanh Vũ tỷ tỷ và Muội Nguyệt không giống nhau. . Khương An An khó hiểu nghĩ.
Muội Nguyệt cười quyến rũ động lòng người.
Còn nụ cười của Thanh Vũ tỷ tỷ lại làm người ta cảm thấy thế gian tốt đẹp.
"Thanh Vũ tỷ tỷ! Sao tỷ lại đến đây?"
Khương An An vừa vui vẻ, lại vừa có chút khẩn trương.
Lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường, y phục chưa cởi, chăn mền đắp cẩn thận. Trên bàn còn có cặn rượu thịt nguội, bên ngoài trời vẫn tối.
Hình như. . cũng không say quá lâu.
Diệp Thanh Vũ ngồi bên đầu giường nhìn nàng, đuôi mắt mang ý cười:
"Quên hôm nay là ngày gì, cũng không nhớ ra ta là ai sao?"
Trên người ánh kim điểm điểm, khép lại thành chiếc áo bào đỏ thêu chỉ vàng. Phục trang lộng lẫy với như ý quan, khắc liền thiện quả phúc mây với ngọc cát tường. Vẻ vui mừng rạng rỡ, giàu sang phú quý.
Tiên tử trên mây phiêu dật xuất trần, hóa thành Tài Thần dịu dàng mắt cười.
Tài Thần vào cửa, tài lộc không rời người. Nàng lấy ra một nén vàng lớn, đặt vào tay Khương An An, cười nói:
"Chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài!"
Lúc này Khương An An mới kịp phản ứng. Cuối năm, ai mà chẳng muốn bái Tài Thần chứ?
Những ngày này là thời điểm nguyện lực của Tài Thần mạnh nhất trong năm! Tu hành Thần đạo những ngày này, có thể sánh bằng khổ công mấy tháng. Với nỗ lực của Thanh Vũ tỷ tỷ sau khi nắm quyền Vân Tiêu Các, chắc chắn sẽ không bỏ qua thời gian quý báu những ngày này.
Nàng càng thêm cảm động, vui vẻ nói:
"Thật là nén vàng lớn! Giống như đầu thuyền bảo!"
"Đúng là thuyền."
Tài Thần chỉ vào nén vàng:
"Đừng nói vật này tục tằn, với những dân chúng nghèo hèn mà nói, nó mới là thuyền cứu khổ!"
Tỷ tỷ đi theo con đường trước kia không giống. . Làm một vị thần mà người ta cung phụng, cũng không phụ tấm lòng con người.
Tiên tử xuất trần, lại gánh trên vai bụi trần.
Đè nén những cảm xúc vô hình trong lòng, Khương An An thu nén vàng tràn đầy thần lực lại, vui vẻ nói:
"Cảm ơn tỷ tỷ, con cũng chúc mừng năm mới tỷ! Chúc tỷ tỷ ngày càng thăng tiến, Chúc tỷ tỷ vui vẻ như ý!"
Diệp Thanh Vũ nhấc ngón tay chỉnh lại tóc mái cho Khương An An, cười nói:
"Giao thừa năm nào cũng là hai người cùng nhau, đột nhiên con ra ngoài du lịch, tỷ tỷ có chút không quen, nên tới thăm con. Vừa hay những ngày này tu hành không được, cũng nhân lúc nguyện lực bái thần, nên ở chỗ này hiển thân."
Rồi còn nói thêm:
"Anh con ngoài miệng mạnh, nói rằng Khương An An đã lớn rồi, chính là tuổi nên xông pha, sao lại có người lớn ngày nào cũng theo dõi chứ. Nhưng hôm nay ta thấy hắn cầm khối ngọc mà con đưa tiễn, ngẩn người nửa ngày trời đấy!"
Khương An An bỗng nhiên rất muốn bay về Vân Thành.
Nghĩ đến sẽ gõ vào đầu của ca ca, hỏi hắn, ngươi cũng nhớ Khương An An sao? Diệp Thanh Vũ giúp nàng đắp lại chăn mền, rồi cười hỏi:
"Lúc ta đến thì không thấy người đâu, con uống rượu với ai đấy? Mà lại uống nhiều như vậy?"
Nói đến việc Khương An An từ khi đến Vân Thành, đều do nàng mang theo. Đầu tiên là tin theo lời hứa, sợ An An sợ người lạ chịu ấm ức, nên đã tự mình chăm sóc, sau thì thật sự là yêu thích đứa trẻ này... Thời gian dài, thực sự đã như trưởng tỷ thay mẹ.
Khương An An có chút chột dạ, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Một người bạn mới quen!"
Tài Thần chỉ cười, đôi mắt cong cong giống nén vàng:
"An An lớn rồi, chắc chắn sẽ biết mình khi nào nên uống say mà Thần đạo Thanh Vũ tỷ, so với Tiên đạo Thanh Vũ tỷ, khí chất lại dịu dàng hơn một chút. . Khương An An khó hiểu nghĩ.
Thanh Vũ tỷ tỷ từ trước đến nay sẽ không thật sự phê bình nàng chuyện gì. Mà ngược lại là kiểu cổ vũ nhẹ nhàng này, khiến nàng từ trước đến giờ đều không thể chống lại.
Khương An An quyết tâm:
"Sau này sẽ không uống rượu bên ngoài nữa!"
Nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu:
"Trừ phi có ca ca và Thanh Vũ tỷ cùng ở!"
Diệp Thanh Vũ mắt cười cong cong, khẽ gõ một cái lên trán của nàng:
"Con đó a... Chúc mừng năm mới!"
Phước lành của Tài Thần đã có hiệu quả, năm sau nàng sẽ tài vận hanh thông, đi trên đường cũng có thể nhặt được tiền.
Một chút ánh vàng đã tan biến, chỉ còn lại dư âm ấm áp trong lòng cùng nén vàng, nhắc nhở Khương An An đây không phải một giấc mộng sau cơn say.
Tài Thần những ngày này không thể rảnh rỗi được, phải đi đến nhiều nơi chúc phúc, đáp lại tín ngưỡng. Không biết là bằng cách nào tranh thủ chút thời gian, mới đến đây được một chuyến.
Thật tốt a thật tốt, Thanh Vũ tỷ tỷ thật tốt a.
Khương An An ôm nén vàng lớn vào lòng, trong lòng có một sự vui vẻ mộc mạc.
Đột nhiên cười hắc hắc:
"Chúc mừng năm mới! Chúc mừng phát tài!"
Sự ấm áp trong phòng tràn ra ngoài cửa sổ, gặp luồng khí lạnh hội tụ thành một làn gió. Cuốn qua mái hiên nhà, lướt nhẹ qua câu đối chúc tết treo trước cửa không biết từ bao giờ có "Thiên hạ bốn phương người không thẹn, thường mang niềm vui đến".
Nguyện từ xưa đến nay người hữu duyên, đều là có tiền...
Bạn cần đăng nhập để bình luận