Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1990: Ta không dám nói ra tên của nó (4)

Có nắm ưu thế đến mức nào, thì Ly Phục, Thượng Ngạn Hổ, Tiết Xương, Cận Lăng - những tay già đời này - cũng sẽ không coi thường đối thủ, cho Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân có cơ hội.
Lưới lửa lạnh giá màu xanh sẫm giăng khắp nơi, phong tỏa chiến trường.
Ly Phục lật tay thu hồi diễm hoa bị mình phong tỏa, hai tay dang ra, tay áo bồng bềnh.
Bành! Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!
Liên tiếp sáu tiếng nổ vang.
Thần thông, Ngự Khí!
Lấy ‘khí’ không đâu không có, ở khắp trong trời đất, cho mình sử dụng!
Lúc trước trong Hoàng Hà hội, thiên kiêu Na Lương của Mục quốc cũng có nắm giữ thần thông này.
Chỉ có điều thần thông này trong tay Na Lương, là phù hợp hoàn mỹ với bản năng đánh cận chiến của Na Lương, giúp hắn có khả năng thực hiện đủ loại tấn công không sao tưởng tượng nổi trên không trung, còn lúc này, trong tay Ly Phục, mới thật sự thể hiện khả năng khống chế. Khí vốn vô hình mà có chất, lúc này tụ thành một bức "tường"! Trên trời, dưới đất, đông, nam, tây, bắc. Sáu phương hướng này, một bên là bức tường khí cực kỳ dày nặng. Lấy khu vực giao chiến làm trung tâm, trong phạm vi năm trăm trượng, đều bị phong cấm! Không khí không còn lưu thông, nguyên lực không còn lưu thông, không cho người đi vào, cũng không cho người đi ra! Tu sĩ Pháp gia có thuật pháp Họa Địa Vi Lao, nhưng Ly Phục dùng thần thông lập chiêu "Họa khí vi lao" này mới thật sự là khó vượt qua được. Hồi xưa tranh đạo ở Hổ Đài, với khả năng của Dương Lăng Hầu Tiết Xương, mà cũng phải mất đến ba hơi mới phá được cấm chế này. Mà thời gian ba hơi thở, đủ để những người này giết chết hai thiên kiêu Thần Lâm không biết bao nhiêu lần. Càng đừng nói đến bên ngoài tường khí còn có hỏa tuyến xanh thẫm đang cháy hỗ trợ của Xúc Nhượng.
Nói cách khác, từ giờ khắc này, trong cái nhà tù bằng khí này, chính là đấu thú trường của hai bên. Khi một phe chưa chết sạch, thì... không thể đi ra. Cơ thể Thượng Ngạn Hổ đã hóa thành màu xám đậm, Bá Đô Chi Quyền phô thiên cái địa đánh xuống, bao trùm cơ thể Trọng Huyền Tuân. Thượng Ngạn Hổ hoàn toàn không hề phòng ngự, hoàn toàn thả tay mà đánh, mỗi một quyền đều hướng tới sát lực cực hạn. Xích Huyết Quỷ Bức cơ bản không dám tới gần Thượng Ngạn Hổ, cánh vung lên, kéo dãn khoảng cách, lần nữa xuất huyết, Thực Hồn Huyết Quang bắn nhanh ra, nhắm vào Khương Vọng! Tiết Xương đạp không mà đi, như giẫm lên Thực Hồn Huyết Quang mà tiến, song kích trong tay lưu động hàn quang. Một thanh quan đao, tà tà giết ra, Cận Lăng cũng nhắm vào tên đối thủ đang ở trạng thái hoàn mỹ trước. Ngay lúc này.
Chợt, có một vầng mặt trời sáng lên. Ánh nắng hiển hóa, lại thấy ngói lưu ly, gạch hoàng kim, minh châu huyền chiếu, bạch ngọc điêu lan. Mặt trời nở to thành hành cung của Thần Vương. Bao phủ Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng vào trong. Thực Hồn Huyết Quang của Xích Huyết Quỷ Bức vừa đánh tới, chỉ bôi đen nửa phần ánh nắng thì sụp đổ thành vô số điểm sáng lung linh. Tiếp theo là quan đao của Cận Lăng như thần long rời biển! Keng! Như tiếng chuông vang giữa rừng sâu núi thẳm, giúp khách nhân nhận ra mình đi sai đường. Trong cuộc chiến đấu kịch liệt này. Thái Dương thần cung huy hoàng dần co lại. Hai bóng người, một xanh một trắng, xuyên qua như điện! Thần thông của Trọng Huyền chợt trên chợt dưới, Bình Bộ Thanh Vân qua lại tự nhiên.
Như một tia điện trắng, một tia điện xanh, tung hoành trong Đấu thú trường do thần thông của Ly Phục tạo nên. Trong khoảng thời gian ngắn, nhanh đến mức chỗ nào cũng có huyễn ảnh, như dệt thành một tấm lưới điện màu xanh và trắng! Tiếng kim ngọc leng keng vang lên. Không hề ngừng một khắc, tấu ra một nhịp điệu đặc biệt. Chợt đấu với Tiết Xương, chợt đánh Thượng Ngạn Hổ, chợt hướng qua Ly Phục, chợt chuyển tới Cận Lăng. Chiến Xúc Nhượng, áp sát Quỷ Bức, tới lui nhanh như điện, cực kì thoải mái trong tình thế cực nguy hiểm! Hình như hai người có một sự ăn ý bẩm sinh. Giải vây cho nhau, sáng tạo cơ hội cho nhau. Một người là Nguyệt Luân đao, một người Tương Tư kiếm. Trong nhà tù bằng khí này, đánh ra một trận loạn chiến thật sự! Mấy vị Hầu gia đều có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn mà vẫn có chút trở tay không kịp.
Con Xích Huyết Quỷ Bức kia càng hoàn toàn bối rối!
Chỉ còn có một bên cánh, hoàn toàn không tìm thấy cơ hội tham dự chiến đoàn! Đương nhiên là do tình huống không cho phép! Tiết Xương hai thanh đoản kích lướt gió mà đi, đã mở thần thông Âm Dương Ngư! Có câu "Âm dương tương sinh, thật giả lẫn lộn, ngươi ta đều giấu". Kích trái khẽ lật, chém ra một vòng trăng sáng, kích phải đâm xuống, chính là mặt trời mới mọc.
Âm dương lực trường đi trước kích phong, bao phủ cả Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân. Sau đó mới là giả trong thực, trong thực ẩn chứa kích quang giả, xuất hiện khắp nơi xung quanh hai người, không có lấy một kẽ hở, khiến họ không thể không ngừng, không thể không đối phó! Đêm qua say rượu đã giết hổ, Nhật Nguyệt Song Kích Ứng Phục Long! Chưa nói tới thần thông, chỉ riêng việc bị kích thế cuốn lấy, thắng bại đã không cần bàn thêm!
Trong lúc nguy cấp, năm ngón tay Trọng Huyền Tuân xòe rộng, thả Nguyệt Luân trong tay xuống, trong khoảnh khắc ánh trăng như rừng, từng bó từng bó, dựng thẳng đứng bên trong nhà lao. Ngăn cách không gian, cố định Thần Lâm! Đương nhiên những Thần Lâm Hầu gia cường thế này đều không bị định trụ dễ dàng, ngoài Xích Huyết Quỷ Bức, không một ai bị ngăn trở quá một hơi thở.
Nhưng cơ bản không cần tới một hơi thở, chỉ cần ngừng lại một chút ! Hỏa nguyên trong phạm vi năm trăm trượng đã bị hút sạch bách. Quá trình nhanh đến mức hầu như chỗ nào cũng có ánh lửa. Diễm Tước bay đầy trời, Diễm Hoa nở rộ khắp nơi, Diễm Lưu Tinh xẹt qua bầu trời, thế giới rực lửa tràn ngập nhà lao bằng khí! Sau thần chi minh, thế giới này như tồn tại thật sự, thật sự sinh ra sinh mạng. Diễm Tước ríu rít, vô cùng linh động, hoan hô kêu vang. Một tòa thành với liệt diễm hừng hực, từ trên cao đáp xuống nhân gian. Một Diễm Hoa Phần Thành lấy Tam Muội Chân Hỏa làm cơ sở, hoàn toàn phóng thích toàn bộ uy lực, chỉ thuộc về Khương Vọng...! Hỏa diễm đang bay múa, hỏa diễm đang sinh ra. Hỏa diễm đang hò hét, hỏa diễm vẫn còn sống! Trong ngọn lửa có một tòa đạo viện, trong đạo viện mơ hồ nhìn thấy người đến người đi. Lại có một quán thịt dê, tấm biển viết "Thái Ký".
Trong ánh lửa lại có một quán chay, ở chỗ rẽ nhìn thấy Đỗ Đức Vượng, nồi lẩu kêu ùng ục. Sau đó mấy con phố là Vọng Nguyệt lâu, hình như đang bày tiệc lưu thủy. Quế Hương trai từng đến, hình như mới ra lò một cái lồng chưng...
Còn có căn nhà ở hẻm Phi Mã. Hai chiếc giường một lớn một nhỏ. Nóc nhà ngắm sao, và sân luyện võ. Đó là nơi hắn đã từng yêu, và bây giờ vẫn còn yêu. Đó là cố hương mà hắn vĩnh viễn không bao giờ về được nữa. Từng ý niệm, từng chi tiết nhỏ... Bên trong hỏa giới, có một tòa thành trì chân thật vô cùng. Tên của nó... Là "Lâm Phong".
Bạn cần đăng nhập để bình luận