Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 168: Nghi trận

Mọi người đều quay qua nhìn.
Khương Vọng cau mày: "Ngươi giết hắn?"
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Cơ duyên còn chưa xuất hiện, mà đã có người chết rồi.
Đồng nghĩa sự cạnh tranh tiếp theo sẽ vô cùng máu tanh thảm thiết!
Tính đặc thù của Thiên Phủ bí cảnh, khiến nó trở thành một nơi không có nhân tính, không có luân lý, đạo đức, luật pháp... một nơi mọi quy củ của loài người đều không áp đặt vào được.
Trong hiện tại, ở bất kỳ một đất nước có hệ thống luật pháp hoàn chỉnh nào, người giết người đều sẽ bị trừng phạt. Tu sĩ siêu phàm có thể búng tay giết người vô số, nhưng hầu như không một tu sĩ siêu phàm sống dưới ánh mặt trời nào muốn làm như vậy.
Bởi vì dù có là tu sĩ siêu phàm, thì giết người cũng phải gánh vác hậu quả.
Cho nên những kẻ tà đạo tà giáo kia, mới trở thành con chuột chạy qua đường, người người kêu đánh, không thấy mặt trời.
Nhưng ở trong Thiên Phủ bí cảnh, mọi sự ràng buộc của xã hội đều không tồn tại.
Bởi vì ở nơi này, có làm cái gì cũng không ai biết, cũng không cần phải chịu trách nhiệm.
Cho nên chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Những kẻ làm ác ấy thường che giấu mặt mũi, những kẻ âm mưu hại người ấy thường che giấu tên họ.
Thư viện Cổ Mộ có một đại nho từng nói nhân tính ở trong bóng tối là không thể kiểm tra được, bởi vì nhân tính chính là bản thân bóng tối.
Tu sĩ đội mũ phú quý sắc mặt khó coi: "Không phải ta!"
Người này mũi to mặt đen, dáng dấp vốn khó coi, sắc mặt cũng khó xem, không phải hai chữ khó coi là hình dung đủ, mà phải tăng thêm hai phần.
Ra là vậy.
Đại khái mọi người đều là nghe thấy tiếng kêu mới chạy qua chủ điện bên này, người tới trước người tới sau.
Trong bốn người vây quanh, không ai chính mắt nhìn thấy Điền Ung chết thế nào, nên họ mới mơ hồ vây người kia lại, nhưng cũng không ai ra tay.
"Không phải ngươi?" Nữ nhân đứng ở góc đông bắc lạnh lùng: "Từ lúc ta nghe thấy âm thanh chạy tới, thời gian không tới ba hơi thở, mà ngươi đã đứng bên cạnh thi thể Điền Ung rồi, chẳng lẽ ngươi còn nhanh hơn ta?"
"Bảy hơi thở."
"Năm hơi thở."
"Sáu hơi thở."
Ba người còn lại vội vã báo thời gian. Bọn họ có chính là từ tiền điện chạy vào, có người là từ hậu điện, người thì chạy ra ngoài chỗ lầu ngọc để lục soát lần nữa tìm đầu mối.
"Các ngươi cũng thấy ta chạy tới." Đón tầm mắt bọn họ, Khương Vọng nói.
Sắc mặt của mũ phú quý càng khó coi: "Đương nhiên là ta nhanh hơn ngươi, bởi vì ta nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, hắn đã chết rồi!"
"Vậy thì càng thú vị." Nữ nhân kia cười lạnh: "Chẳng lẽ là bị sự xấu xí của ngươi hù chết hả?"
"Ngươi!"
Tu sĩ mũ phú quý vốn từ nghèo nàn, nghe vậy giận dữ: "Có tin hay không tùy ngươi. Dù sao người không phải ta giết. Nhưng nếu các ngươi cứ muốn tìm chuyện, thì cứ tới!"
"Liêm Tước, đừng nóng vội, kể lại chút chuyện đã xảy ra đi." Một tu sĩ mặt mũi lão thành lên tiếng.
Người này có biết tu sĩ đội mũ phú quý, nhưng quan hệ có vẻ không thân cận.
Mặc dù trong lời nói là giải vây giúp Liêm Tước, nhưng vị trí ngăn cản đường đi của hắn thì lại không hề nhúc nhích.
Đứng ở trước mặt Khương Vọng, là một nam tử đội nón rộng vành. Hẳn với Khương Vọng là cùng thăm dò một phương hướng, chỉ là đi sau Khương Vọng.
Sau khi Khương Vọng xuất hiện, hắn im lặng khẽ nhích sang bên, duy trì cảnh giác.
Lúc này cũng lên tiếng: "Đúng vậy, nói thử xem ngươi giết Điền Ung thế nào, người của thế gia Điền thị Đại Trạch quận, trên người có không ít bảo bối ha?"
Giọng của người này âm lãnh lạ thường, không hề có hương vị con người.
Liêm Tước trợn mắt nhìn hắn, nhưng cuối cùng cũng không phải người ngu, không muốn khiến mọi người vây công mình.
Bèn nhịn xuống, giải thích: "Ta vốn là ra hậu điện để tìm cơ duyên, nhưng đột nhiên lại nhớ ra, chủ điện ta vẫn còn chưa lục soát kĩ, mặc dù người khác nhất định đã tìm qua rồi, nhưng cũng không thể yên tâm bằng mình tự làm, nên vòng trở lại.
Vừa vặn ở trong điện gặp Điền Ung, hắn cũng vừa trở lại. Chúng ta trò chuyện mấy câu, trao đổi một ít thông tin. Ta không muốn đi tìm đầu mối ngay trước mặt hắn, nên quyết định thôi thì quay trở về hậu điện, nhưng ngay lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, ta vội quay đầu nhìn lại, hắn đã chết rồi.
Còn chưa kịp điều tra nguyên nhân cái chết, các ngươi đã tới!"
"Nếu lời ngươi nói là thật, vậy ai có khả năng trong thời gian ngắn như vậy, giết Điền Ung? Hơn nữa còn khiến Liêm Tước ngươi không phát hiện? Dưới Đằng Long cảnh, có người mạnh như vậy sao?" Vẫn là nữ nhân kia lên tiếng nghi ngờ trước.
"Có lẽ có. Nhưng hắn không ở trong long cung này, hơn nữa nếu đó là hắn, cũng sẽ không giấu giấu giếm giếm.” Tu sĩ có gương mặt lão thành nói.
Biểu tình nữ nhân cứng lại, nàng ta biết người này đang nói tới ai, liền nói ngay: "Nếu Vương Di Ngô không có ở đây, vậy đương nhiên Liêm Tước đang nói dối. Sao hả, Triệu Phương Viên, Tứ Hải thương hội các ngươi còn muốn che chở cả người của nhà khác?"
Tu sĩ mặt lão thành lắc đầu: "Ta chỉ là cảm thấy, bây giờ cơ duyên còn chưa xuất hiện, chúng ta không cần thiết phải căng đến ngươi sống ta chết. Dĩ nhiên, nếu Liêm Tước đã quyết định giết người trước thời điểm, chúng ta cũng không thể không đẩy hắn ra khỏi vòng tranh đoạt."
Đẩy ra khỏi vòng tranh đoạt, đương nhiên là chỉ có một cách, đó là giết chết.
Tu sĩ Tứ Hải thương hội lên tiếng giải vây, nhìn thì tưởng là nói chuyện giúp Liêm Tước, nhưng kì thật lại là người đầu tiên biểu hiện sát ý với Liêm Tước!
Tu sĩ đội nón rộng vành phụ họa: "Đúng là như vậy."
Nữ tu sĩ ở góc đông bắc cũng mơ hồ ép gần vào hai bước.
Thật ra dù có phải là đúng thế hay không, thì bớt một đối thủ cạnh tranh cũng đồng nghĩa mình sẽ có thêm một phần cơ hội.
Nhất là khi Xích Dương Liêm thị có gia thế cực cao, thực lực Liêm Tước cũng phi phàm.
Loại sớm được một đối thủ như vậy, đối với các đối thủ cạnh tranh, rõ ràng là một chuyện tốt.
"Cơ duyên còn chưa xuất hiện, các người đã giết tới giết lui, có phải vội quá hay không?" Khương Vọng bước tới mấy bước.
Thứ nhất hắn không đồng ý phán đoán Liêm Tước là hung thủ, thứ hai ba người kia mơ hồ có khuynh hướng tạo thành một đoàn thể nhỏ. Nếu bây giờ để mặc cho họ giết Liêm Tước, thì sau khi bọn họ nếm được ngon ngọt, rất có khả năng sẽ tiếp tục nhìn hồ lô vẽ gáo, tiếp tục loại bỏ những người còn lại.
Điều này đối với người chỉ có một mình ở đây như hắn là vô cùng bất lợi, cho nên hắn phải ngăn cản.
"Có lẽ là trúng độc." Nam tử cao cao đứng ở cửa điện nói.
Nãy giờ hắn vẫn im lặng, mãi đến lúc này mới lên tiếng.
"Hay là kiểm tra thi thể Điền Ung trước, xem xem nguyên nhân cái chết của hắn là gì, rồi hẵng quyết định cũng không muộn."
"Vậy thì…." Triệu Phương Viên nói: "Ai giỏi nghiệm thi?"
Nước Tề kinh thương phát đạt, thế lực của các thương hội đều không thể khinh thường. Hai thương hội lớn nhất, chính là Tụ Bảo Thương Hội và Tứ Hải Thương Minh, cả hai đều có võ lực mạnh không thua thế gia bình thường.
Triệu Phương Viên xuất thân Tứ Hải Thương Minh đương nhiên không sợ Liêm Tước, nhưng lúc này Khương Vọng và nam tử cao cao kia cũng bày tỏ phản đối, nếu chỉ có ba người bọn họ liên thủ, thì quá lắm cũng chỉ tạo được cục diện ba đối ba, nên đành phải bỏ qua.
"Để ta." Nam tử cao cao nói: "Ta là Quý Tu Đông Vương Cốc, từng nghiên cứu nghiệm thi thuật."
Đông Vương Cốc là tông môn y đạo nổi tiếng thiên hạ, xuất thân này quả thực làm người tin phục. Ngoài ra Đông Vương Cốc còn là tông môn trung lập, không thuộc quốc gia nào, trên lập trường khá là công chính.
Liêm Tước hung tợn nhìn Triệu Phương Viên, rất có dáng vẻ thêm một lời không hợp là sẽ quyết sinh tử, nhưng bàn chân vẫn dời vị trí, để cho Quý Tu đi qua kiểm tra.
Khương Vọng đương nhiên không phản đối. Nguyên nhân cái chết của Điền Ung rất quan trọng, liên quan tới sự an toàn của mỗi người.
Nếu là bị độc giết, thì họ cần phải biết là độc gì, mới phòng bị được.
Nếu là bị người giết, bọn họ phải biết đối phương là ai. Là tu sĩ cùng đi vào đây, hay là nguy hiểm ẩn giấu trong long cung.
Thậm chí nếu đúng là bị Liêm Tước giết chết, thì họ cũng cần phải biết đường mà xóa tên cái phần tử nguy hiểm này.
Quý Tu đi tới thi thể Điền Ung, ngồi xổm xuống, đang định bắt đầu nghiệm thi.
Kinh biến phát sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận