Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 167: Dần khởi sát cơ

Chẳng lẽ thân phận thật sự của Thiên Phủ lão nhân là một con rồng?
Cao Kinh thắc mắc.
Điều này quả thực là trái với hiểu biết, Thiên Phủ lão nhân là tồn tại thật sự, trong khi Long tộc thì đã tuyệt tích từ lâu.
Tồn tại thật sự, ý chỉ từ đạo lịch năm thứ nhất đến nay là đạo lịch năm ba chín một tám.
Nói cách khác, ít nhất Long tộc đã có gần bốn ngàn năm chưa từng xuất hiện trước mắt loài người, thậm chí sớm hơn.
Nếu quả thật Thiên Phủ lão nhân là rồng, thì hẳn đã sớm bị người phát giác.
Chẳng lẽ Thiên Phủ lão nhân sau đó mất tích, cũng là bởi vì nguyên nhân này?
Cao Kinh ngừng suy nghĩ, bây giờ không phải là lúc đi tìm tòi nghiên cứu bí ẩn lịch sử, những chuyện đó bây giờ không quan trọng. Quan trọng chính là nếu nơi này đã lấy tên là Thiên Phủ long cung, thì cơ duyên để có được thần thông nội phủ rất có khả năng là nằm ngay trong đó.
Không biết mình là người thứ mấy phát hiện đường vào ở trong nước.
Có ai chạy tới đây trước mình không? Hay là mỗi người đều nhìn thấy một cái Thiên Phủ long cung?
Theo đường lót gạch thật dài tiến về phía trước, Cao Kinh dừng bước.
Bởi vì phía sau cổng chào bằng ngọc, hắn nhìn thấy một người.
Tên tiểu tử nhát cáy tu vi Chu Thiên cảnh của Trương gia... hình như tên là Trương Vịnh?
"Một mình ngươi ở chỗ này? Những người khác đâu?" Cao Kinh lúc này thực ra lại chẳng có ý tưởng gì với Trương Vịnh.
Người cũng đã vào Thiên Phủ bí cảnh rồi, số lượng danh ngạch đã chẳng còn, có đuổi tên này ra ngoài cũng không có ý nghĩa.
Nhưng cũng chẳng nói chuyện lịch sự được.
Tĩnh Hải Cao thị coi như là "Tân tú" của nước Tề, từ trước đến giờ không ưa những kẻ tự cho mình là thế gia cổ xưa kia, cho rằng bọn họ là người cổ hủ, sớm nên bị lịch sử đào thải. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn thấy bất mãn khi Trương Vịnh thực lực nhỏ yếu mà lại lấy được danh ngạch bằng hưởng ké danh tiếng của tổ tông.
Có vẻ Trương Vịnh cũng không tính toán chuyện ở bờ đầm Mãn Nguyệt, chỉ chỉ ra sau lưng: "Đều ở trong long cung hết rồi. Trong nước có tổng cộng có năm cái long cung, mỗi long cung chỉ có một cơ duyên lấy được hạt giống thần thông."
Cao Kinh lập tức định đi vào long cung, nhưng rồi ngừng lại, cảnh giác hỏi: "Sao ngươi biết?"
"À." Trương Vịnh hếch cằm về phía trước chép miệng: "Trên đó có viết mà."
Theo hướng nhìn, phía sau cổng chào quả nhiên có khắc các quy tắc đơn giản.
Năm tòa long cung dưới đáy nước, mỗi tòa được vào tối đa mười người, trong mỗi tòa chỉ có một phần cơ duyên.
Đằng sau tòa lầu ngọc này, có khắc một chữ “nhị”, hẳn nghĩ hẳn đây là tòa thứ hai trong số năm tòa long cung.
E là trước khi vào Thiên Phủ long cung, đa số chẳng ai dừng lại để nhìn phía sau của cổng chào.
"Ngươi thấy có mấy người đi vào rồi?" Cao Kinh hỏi.
"Năm."
Cao Kinh gật đầu, định đi vào long cung.
Trương Vịnh lại nói: "Đúng rồi, có một người Cao gia các ngươi đi vào rồi. Nhưng hồi nãy ta có nghe thấy tiếng hắn kêu thảm thiết, giống như đã bị người giết."
Cao Kinh hơi trầm mặt, tiến vào Thiên Phủ bí cảnh, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn tinh thần như vậy, chỉ là thấy tiếc vì sẽ thiếu một người giúp.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Đừng tưởng ngươi nói cho ta biết, là ta sẽ mềm lòng. Ngươi vẫn nên trốn ở chỗ này đi, nếu ngươi dám đi vào cướp cơ duyên với ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình."
"Không sao." Cuối cùng Trương Vịnh cũng rời mắt khỏi cổng chào, nhìn Cao Kinh, cười.
"Ta chỉ là muốn ngươi có chết thì cũng biết tại sao thôi."
Bên trong Thiên Phủ long cung hết sức xa hoa, bất cứ ai biết nhìn hàng vào nơi này, đều nhìn đến mê man mê mải.
Khương Vọng thì lại vô cùng trấn định.
Bởi vì tài liệu nào hắn cũng không biết. Bảo châu gì, gỗ quý gì, đối với hắn đơn giản chỉ là thấy đẹp mắt chút thôi.
Trước khi tiến vào long cung, hắn có quan sát lời giới thiệu đằng sau căn lầu ngọc, biết trong long cung chính là nơi cạnh tranh thực sự, đương nhiên vẫn chưa biết cơ duyên đại diện cho thần thông nội phủ là cái gì.
Số thứ tự tòa long cung ở chỗ hắn là bốn.
Khương Vọng tính toán mình hẳn là thuộc nhóm thứ tư phát hiện cửa vào ở trong nước, vì trước đó hắn đã lãng phí không ít thời gian ở bờ sông.
Nhưng cũng có khả năng số thứ tự tiến vào long cung này chỉ là đánh đại, không biết được.
Hắn vừa tìm tòi một hồi trong chủ điện, thì nghe sau lưng có tiếng bước chân.
Khương Vọng quay đầu.
Từ khi tiến vào Thiên Phủ bí cảnh, lúc nào hắn cũng duy trì trạng thái chiến đấu. Nhất là ở trong long cung, càng không thể thả lỏng phòng bị.
Bởi vì phía sau lầu ngọc chỉ miêu tả số lượng người tối đa được đi vào long cung, không quy định số lượng ít nhất.
Có nghĩa là... Có thể giết sạch mọi người, rồi ung dung ở trong long cung từ từ tìm kiếm, chứ không nhất định là phải chờ đến khi cơ duyên xuất hiện, rồi đi tranh đoạt với cả một đám người.
Khương Vọng không định làm như vậy, nhưng hắn không bảo đảm người khác sẽ không làm thế.
"Không nên có lòng hại người", những lời này không nhất định sẽ được người ta tin, nhưng "không thể không có lòng phòng người" thì nhất định là chân lý.
Người đi vào nhìn một cái là biết có gia thế cực tốt, sống trong nhung lụa, trong mỗi cử động, đều mang theo quý khí.
"Ồ, bằng hữu của Trọng Huyền gia?" Người kia cười trước: "Ở bên ngoài ta thấy ngươi đi chung với Trọng Huyền Thắng. Ta là Điền Ung."
"Khương Vọng." Khương Vọng duy trì khoảng cách thích hợp.
Điền Ung cũng không nhiều lời, nhìn quanh một vòng rồi nói với Khương Vọng: "Ta đi thiền điện bên trái, Khương huynh đi bên phải, dựa vào vận khí, thế nào?"
"Có thể." Ở trong chủ điện dù gì cũng chẳng có thu hoạch, Khương Vọng xoay người đi vào thiền điện bên phải.
Hắn không bài xích giết người, nhưng cũng không cho rằng giết người là thủ đoạn tốt nhất. Nhất là lúc này khi cơ duyên vẫn chưa ra, còn chưa tới thời điểm phải tranh đoạt.
Điền Ung không ra tay trước là tốt nhất, nhưng nếu muốn chơi đánh lén sau lưng, tay hắn vẫn chưa rời khỏi chuôi kiếm đâu.
Đối với Khương Vọng, Long cung là một khái niệm vô cùng xa vời, rồng là sinh vật chỉ tồn tại ở trong thần thoại.
Ở trong rất nhiều truyền thuyết, long cung đại diện cho sự xa xỉ lộng lẫy cực hạn, những gì hắn thấy lúc này, cũng quả thật là như vậy.
Trong Thiền điện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hắn mà thôi.
Trong điện có đốt đèn trường minh, ánh đèn kia chắc đã cháy cả mấy ngàn năm.
Từ lúc tiến vào Thiên Phủ bí cảnh tới giờ vẫn chưa gặp sinh linh nào khác, có lẽ trong bí cảnh, vật còn sống duy nhất chỉ có những tu sĩ đi vào.
Trong long cung này cũng là như vậy.
Hắn sở dĩ đồng ý đi thăm dò thiền điện bên phải, là vì Truy Tư biểu hiện Trọng Huyền Thắng cũng ở hướng này.
Nhưng trong long cung không có bất kỳ một dấu vết nào.
"Thiên Phủ bí cảnh là hư thật xen lẫn với nhau? Nửa thật nửa giả?"
Khương Vọng vừa đi vừa tìm kiếm, một ngóc ngách cũng không bỏ qua.
Không ai biết cơ duyên là cái gì, và dùng phương thức gì xuất hiện.
Liên tục tìm tòi mấy cái thiền điện, vẫn không thu hoạch được gì.
Thời gian từ từ trôi qua, Khương Vọng dần bắt đầu thấy sầu.
Ngay lúc này, hắn chợt nghe thấy một tiếng hét thảm!
Là tiếng của Điền Ung.
Ngay bên trong chủ điện phía trước.
Khương Vọng lập tức xoay người, nhanh như cắt xuyên điện xuyên cửa, chưa tới mười hơi thở đã chạy về long cung chủ điện.
Lúc này ở trong điện, có năm người đứng rải rác.
Nói chính xác, là bốn người mơ hồ vây quanh một người đội mũ phú quý.
Nhìn kĩ, thì đều là tu sĩ tiến vào long cung sau khi hắn với Điền Ung tách ra tìm kiếm.
Dưới chân tu sĩ đội mũ phú quý kia, Điền Ung nằm thẳng đơ dưới đất, mặt bầm đen, khí tức đã hoàn toàn đứt đoạn, đã chết đến không thể chết lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận