Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1094: Hổ Thần

Y nhìn Đỗ Như Hối và Quốc quân Trang quốc sau lưng Đỗ Như Hối, cười hỏi lại: "Ngươi lại hỏi ta vì sao?"
"Đoạn tướng quân." Đỗ Như Hối lắc đầu: "Ta hi vọng đây không phải là thật."
Đoạn Ly oán hận nhìn Đỗ Dã Hổ, nhưng Đỗ Dã Hổ vẫn cứ âm u đầy tử khí đứng đó không nói lời nào.
Cho nên, y quay đầu lại, cười nói: "Không, đây là thật. Ta mang theo bản đồ bố phòng Vĩnh Xương quân, ta mang theo danh sách gián điệp quân bộ, ta mang theo tất cả cơ mật hạch tâm của Cửu Giang Huyền Giáp..."
Y nghiêm nghị nói: "Ta muốn đem toàn bộ đến Ung quốc!"
Lúc này, tất cả những thứ Đoạn Ly vừa nói đều nằm trong tay một vị cung vệ.
Tất cả đều được đặt trong một cái hộp sắp hỏng, xem vết tích thì hẳn là khi Đoạn Ly bị bắt đã muốn tiêu hủy nhưng đã bị cản lại...
Người ngăn cản này, đương nhiên chỉ có thể là Đỗ Dã Hổ.
Nhân chứng vật chứng đều ở đây, đại khái lúc này Đoạn Ly cũng không chống chế gì, ngược lại còn có vài phần bất cần, lợn chết chẳng sợ nước sôi.
Nhưng dù đã thấy rõ tận mắt, Đỗ Như Hối vẫn khó mà chấp nhận.
Lão trầm mặt xuống nhìn Đoạn Ly, nói: "Đoạn tướng quân, ta không nghĩ ra, ta không thể hiểu..."
Lão cả giận: "Chẳng lẽ bệ hạ hậu đãi ngươi còn chưa đủ sao?"
"Dù ngươi đã bị phế bỏ, nhưng vẫn không mất chức vụ, vẫn là Thống soái Cửu Giang Huyền giáp, ngự tứ y giáp, thêm ba phần bổng lộc! Ngươi có biết, hôm nay bệ hạ còn đang thương lượng với ta, còn tính cho ngươi một chức Bá Tước!"
Đổi lại là Đoạn Ly ngày xưa thì đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Nhưng bây giờ, y chỉ muốn cười.
Lừa gạt thuộc hạ, để cho thuộc hạ liều mạng đi chịu chết là hậu đãi sao?
Chức vụ không mất, nhưng thực quyền đã bị lấy đi trên danh nghĩa "điều dưỡng thân thể".
Ban thưởng y giáp? Lão tử là phế nhân, mặc y giáp ngự tứ để làm gì? Để đi viếng mộ Hạ Bạt Đao sao?
Về phần thương lượng ban cho một chức Bá Tước, còn không phải là Đỗ Như Hối ngươi há miệng nói sao? Con mẹ nó ai mà biết các ngươi có thương lượng hay không.
Quốc chiến kết thúc lâu như vậy rồi giờ mới nói đến chuyện ban tước! Tưởng lão tử vẫn ngốc à?
Đoạn Ly muốn cười như điên một trận, muốn chửi ầm ĩ một hồi, nhưng, vẫn không ngoài dự đoán, y không nói nên lời.
Y không chỉ không nói nên lời, mà còn cúi đầu thật sâu.
Đồng thời, nước mắt không tự chủ được lăn xuống!
Xem đó chính là lạc đường hối hận, xấu hổ vô cùng.
Đỗ Như Hối xoay người sang chỗ khác, một mình tiếp tục đoạn hí kịch này.
Quốc Tướng đại nhân của Đại Trang, quay sang quỳ gối trước Quốc quân, buồn bã nói: "Đoạn Ly cả đời vì nước, nhất thời hồ đồ! Dù phạm phải tội không thể tha, nhưng lão thần quỳ xinh bệ hạ cho hắn được toàn thây, đồng thời che giấu việc này chớ tổn thương danh tiếng hắn!"
Quốc quân bệ hạ Đại Trang thở dài một hơi thật sâu: "Quốc tướng thương tâm như thế, làm sao cô có thể thờ ơ? Cô đồng ý với tấu này, dù danh tước không thể ban nữa, nhưng cũng không tước đoạt danh phận khi còn sống. Coi như là... thành toàn một đoạn tình nghĩa khi sóng vai trên chiến trường Trang Ung!"
"Lão thần, khấu tạ Quân ân!" Đỗ Như Hối dập đầu thật sâu.
Sau đó, lão đứng dậy, tiện tay rút bội đao của một cung vệ đi tới trước mặt Đoạn Ly, nửa quỳ xuống, nửa vịn người, một đao xuyên tim!
Một loạt động tác gọn gàng linh hoạt, lại có một loại mỹ cảm lăng lệ.
Lão là tướng quốc một nước, có được uy nghiêm và khí độ của mình. Nhưng khi quốc gia cần lão làm một đao phủ, lão sẽ càng... giống đao phủ hơn bất kỳ đao phủ nào.
Lúc này, lão ôm Đoạn Ly vỗ vỗ sau lưng, xem như lời cáo biệt cuối cùng.
Sau đó buông tay, đứng dậy.
Mái tóc đen được cài trâm tỉ mỉ không hề rối chút nào.
Đoạn Ly đã là một khối thi thể không còn sinh mệnh, cứ như vậy mềm nhũn ngã vật xuống đất.
Không ai biết, vào điểm cuối cùng của sinh mệnh, Đoạn Ly nghĩ gì.
Có lẽ... là thật sự hối hận!
Duy chỉ có Đỗ Dã Hổ biết!
Gã biết, trước khi chết, nam nhân ngã chết dưới đất như chó này, nhất định đang thầm gào thét trong lòng rằng: "Đỗ Dã Hổ, ngươi đã thề!"
Cho nên, gã không thể ngăn được nước mắt, không thể ngăn được.
Gã đã phải dồn hết sức để khắc chế mình không rút đao bổ vào Đỗ Như Hối.
Gã thật sự không cách nào ngăn được bi thương.
Cũng may, Đoạn Ly đã nói, bi thương không phải vấn đề, tình cảm càng chân thành tha thiết càng không phải vấn đề.
Đoạn Ly còn từng nói gì nữa?
Đỗ Dã Hổ suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ lại.
Giống như tận sâu trong đau hận, gã nhớ lại... lời nhắc nhở của tướng quân.
"A..."
Đỗ Dã Hổ đột nhiên rống to một tiếng, mắt hổ đẫm nước: "Đỗ Dã Hổ ta là nam nhi tốt, trung nghĩa không thể song toàn! Có mặt mũi nào sống chui nhủi trên thế gian?"
Gã rút yêu đao, trở tay tự chém vào cổ.
Một đao kia vô cùng ác độc, tốc độ cực nhanh, không để lại nửa phần cơ hội.
Gã thực sự ôm quyết tâm quyết tử, muốn tự sát ngoài Trang Vương cung!
Quân đao chém vào cổ trọn vẹn hơn phân nửa, máu tươi chảy ra như thác!
Nhưng bị một bàn tay bắt lấy!
Là tay của Hoàng Đế Trang quốc Trang Cao Tiện!
Y vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, tới khi một đao kia của Đỗ Dã Hổ chém xuống một nửa, chỉ một hơi tiếp theo là sẽ chết thật, mới ra tay cản lại.
Tay phải của Trang Cao Tiện nắm lấy quân đao của Đỗ Dã Hổ, nhẹ nhàng kéo một cái, đã lấy được đao về.
Đồng thời, tay trái nhẹ nhàng phất qua, cầm lại máu cho Đỗ Dã Hổ, làm lành luôn vết thương cho gã.
"Hồ đồ!" Y tức giận trách mắng.
Vừa ra mặt giận dữ, bỗng hiện rõ uy nghi Thiên tử.
Dường như đã trấn trụ được Đỗ Dã Hổ ngoan cố muốn chết.
Hán tử kia ngẩn người, không biết phải làm sao, trong mắt vẫn đẫm nước.
Đỗ Như Hối nhịn không được thầm tán thưởng.
Chân hổ tướng! Chân nghĩa dũng!
Trang Cao Tiện tước lấy đao trong tay Đỗ Dã Hổ, tức giận nhìn gã, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, nói: "Ngươi bắt phản tặc vì nước, chính là người trung nghĩa của Quốc gia. Quốc gia nuôi hổ sĩ không phải để nhìn ngươi vung đao tự sát! Dũng tướng như ngươi, dù có chết, cũng nên chết trên chiến trường, đổi lấy công huân! Chứ không phải chết ở chỗ này... khiến cho người ta chê cười!"
Đỗ Dã Hổ vẫn cắn răng không nói gì.
Đỗ Như Hối biết gã là hán tử không giỏi nói chuyện, nên bước lên mấy bước, tận tình khuyên bảo: "Nghĩa có phân lớn nhỏ. Ta biết ngày thường Đoàn tướng quân đối xử với ngươi không bạc, nhưng trước đại nghĩa quốc gia không dung được tình cảm cá nhân. Hôm nay ngươi bắt giặc vì nước, chính là hành động của đại trượng phu. Chính là đại nghĩa, sao có thể nói là trung nghĩa không toàn? Tình cảm xưa kia của bổn tướng và Đoàn Tướng quân cũng rất tốt, hôm nay tự tay giết hắn, chẳng lẽ bổn tướng cũng nên tự sát ở đây như ngươi sao?"
Đỗ Dã Hổ vẫn không lên tiếng, nhưng cảm xúc trong ánh mắt gã rất phức tạp.
Đỗ Như Hối thở dài một hơi, vỗ vỗ vai gã, nói: "Hán tử tốt. Ta nghĩ Đoàn Tướng quân trên trời có linh thiêng cũng không muốn ngươi uất ức chết đi như thế. Khi còn sống, hắn không chỉ một lần từng nói với ta, muốn giao Cửu Giang Huyền Giáp cho ngươi..."
Lão Quốc Tướng nói đến đây thì dừng lại thở dài: "Danh tiếng sau này của hắn, cũng cần ngươi giữ gìn."
Dường như câu nói này đã thuyết phục được Đỗ Dã Hổ.
"Tướng quốc, Bệ hạ." Tiếng nói của Đỗ Dã Hổ trầm tới mức gần như thành câm, cũng không biết vì trong lòng đau khổ hay vì yết hầu vừa bị cắt đứt rồi nối lại mà khó nói.
Gã nói: "Dã Hổ thất lễ."
Quốc chủ Trang quốc nhìn gã với ánh mắt đầy vị tha của một vị Thiên tử anh minh: "Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, cô chỉ thấy ngươi thật tình, không thấy ngươi thất lễ."
Đỗ Dã Hổ cúi đầu xuống, khàn khàn nói: "Thần... thần... không biết ăn nói."
"Không cần nói gì nữa." Trang Cao Tiện khoan thai nói: "Về nghỉ ngơi đi, dưỡng tinh thần cho tốt, quốc gia còn cần ngươi, Cửu Giang Huyền Giáp còn cần ngươi, rất nhiều chuyện còn chờ ngươi đi làm."
"Thần..." Đỗ Dã Hổ nhìn lại thi thể của Đoạn Ly một chút, nét đau xót trong mắt không giả được: "Thần xin được an táng Đoạn Ly."
Trang Cao Tiện chỉ nói: "Chuẩn!"
Biểu hiện khoan dung độ lượng hôm nay của Quốc chủ Trang quốc tất nhiên sẽ được truyền tới tai mỗi một vị thần tử.
Thật là minh quân!
Đỗ Dã Hổ chậm rãi bước tới, ôm lấy thi thể Đoạn Ly, lại liếc nhìn đao trong tay Trang Cao Tiện.
Quả là không biết lễ phép.
Trang Cao Tiện cũng không so đo, chỉ ấm áp nói: "Đao này đã làm tổn thương chủ nhân, không may mắn, ngươi không nên dùng nữa.
Lát nữa tới nội khố của cô tự chọn lấy một thanh bội đao."
Cung vệ và tướng sĩ Bạch Vũ Quân ở đây đều hâm mộ không thôi.
Người này lại được Bệ hạ ân sủng đến thế. Đỗ Dã Hổ suy nghĩ một lát, sau đó ôm Đoạn Ly cúi đầu thưa: "Tạ ơn Bệ hạ."
Sau đó, gã chẳng nói gì nữa, lẵng lặng ôm thi thể của Đoạn Ly rời khỏi Trang Vương cung.
Chờ thân ảnh khôi ngô ôm thi thể đi xa.
Đỗ Như Hối thi lễ: "Lão thần chúc mừng Bệ hạ!"
"Ồ." Trang Cao Tiện xoay người đi vào trong cung: "Hôm nay máu tưới cửa cung, không biết có chuyện gì vui?"
Đỗ Như Hối đi theo sau lưng, nói: "Bệ hạ mới mất một vị túc tướng, lại có được một vị hổ thần! Có thể thấy thiên mệnh đang ở Trang quốc ta, không để ta suy!"
Trang Cao Tiện dừng bước, thật lâu sau mới thở dài nói: "Nhờ có ngài, lão sư."
Bạn cần đăng nhập để bình luận