Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 311: Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh

“Duy Ngã Kiếm Đạo... Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh.”
Rời khỏi chỗ ở của Hướng Tiền, Khương Yểm nói như vậy trong Thông Thiên Cung.
Ngay lúc nghênh chiến Long Diện, gã nhiều lần yêu cầu thay thế xuất chiến, tuy rằng biểu hiện không muốn Khương Vọng chết trận, nhưng gã lại khiến Khương Vọng phản cảm và cảnh giác hơn.
Khương Vọng trải qua quá nhiều chuyện, tuyệt đối sẽ không giao sinh tử của mình cho người khác, đặc biệt là lai lịch không rõ như Khương Yểm này.
Trước kia gã không có thói quen nói chuyện phiếm, lúc này mở miệng nói chuyện, đại khái là muốn làm dịu quan hệ. Đồng thời cũng có dụng ý thể hiện giá trị, tri thức của mình cũng là một loại giá trị hiếm có.
“Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh?”
Khương Vọng không phải không hiếu kỳ về kiếm thuật mà Hướng Tiền dùng để đối kháng với cường giả Nội Phủ Cảnh.
“Giới tu hành phát triển cho tới bây giờ, đã trải qua rất nhiều lần biến đổi. Không rõ là thời đại nào, tóm lại là thuộc về cận cổ.” Khương Yểm than thở: “Đó là thời đại Phi Kiếm thuật thịnh hành.”
Khương Vọng vẫn biết rõ khái niệm “Thời đại”, tuy rằng hắn hầu như hoàn toàn không biết gì đối với những lịch sử phủ đầy bụi đó.
Ở trước hiện thế, vô số năm tháng của ngày xa xưa, chẳng qua bậc tiên hiền phân chia ra thành bốn thời đại, lần lượt là thời đại viễn cổ, thượng cổ, trung cổ và cận cổ.
Mà bốn thời đại này có bề dày lịch sử cực lớn, mỗi thời đại đều có thể phân nhỏ ra nữa.
Phân chia thời đại không chỉ dựa vào thời gian, sự kiện, cũng không đơn thuần chỉ nằm trong phạm vi chính trị, văn hóa, nhưng chúng đã được công nhận.
Tỷ như thời đại cận cổ trong lời nói của Khương Yểm đã bao gồm “Thời đại Chư Thánh”, “Thời đại Nhất Chân” ...
Còn về phần hiện thế, lại phải tính từ lúc năm bắt đầu Đạo lịch, cho tới nay đã có ba ngàn chín trăm mười tám năm.
Đương nhiên, năm bắt đầu của đạo lịch là đánh dấu bắt đầu kỷ nguyên, nhưng cũng không đại diện cho lịch sử của Đạo môn.
Lịch sử bách gia Chư thánh đều phải ngược dòng về thời gian thời xưa hơn.
Năm bắt đầu đạo lịch, thật ra là kỷ niên bắt đầu lại của đạo lịch.
Theo lời Khương Yểm, “Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh” mà gã nói, đã xuất hiện trong lịch sử ba ngàn chín trăm mười tám năm qua, đã từng thuộc về một thời đại nào đó.
Khương Vọng hỏi: “Ý ngươi là Phi Kiếm thuật mà Hướng Tiền tu luyện, chính là Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh?”
“Thời đại Phi Kiếm thuật thịnh hành, có ba đại kiếm đạo, chính là kiếm đạo tuyệt thế đứng ở đỉnh cao thời đại. Thế gian không có gì sánh bằng, nên được gọi là tuyệt đỉnh.” Khương Yểm tiếp tục nói: “Duy Ngã Kiếm Đạo mà Hướng Tiền tu luyện chính là cái thứ nhất. Lai lịch của hắn không đơn giản, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Nếu được xưng là tuyệt đỉnh của thời đại kiếm đạo, như vậy Hướng Tiền lấy thực lực yếu hơn một cảnh giới để đối kháng cường giả Nội Phủ Cảnh, cũng không quá khó hiểu. Thậm chí đối với kiếm đạo đã từng đứng sừng sững trên đỉnh cao tuyệt đỉnh của một thời đại, biểu hiện của Hướng Tiền hẳn là không được như mong muốn.
Có lẽ trong đó có biến cố gì, có lẽ là truyền thừa đến hiện tại bị thiếu hụt, có lẽ...
Khương Vọng không tỏ ý kiến với lời nhắc nhở của gã, ngược lại mang theo cảnh giác hỏi: “Những điều này cũng là tri thức kế thừa được từ chỗ Bạch Cốt Tà Thần?”
“Không nên xem thường Bạch Cốt Tôn Thần.” Giọng điệu của Khương Yểm sâu xa khó dò: “Dù cho có thắng bại nhất thời, nhưng vĩnh viễn phải nhớ kỹ, hắn đã gần như là thần linh U Minh bất diệt.”
Thay vì nói là cảnh báo cho Khương Vọng, lại càng như là cảnh báo cho chính gã.
Gã nói: “Tuy ta chỉ là kết quả do Bạch Cốt Tôn Thần lây dính ngắn ngủi, nhưng tin tức ta tiếp xúc được đã mênh mông như vậy. Ngươi căn bản không thể tưởng tượng, đó là một thế giới như thế nào.”
“Ý của ngươi là, thắng lợi của bọn Đỗ Như Hối không đáng nhắc tới?” Khương Vọng hỏi.
“Nhìn trong thời gian ngắn thì có thể nói là vĩ đại. Nhưng chờ đến thọ nguyên của bọn họ cạn hết, nếu khi đó chúng ta còn sống, vậy ngươi sẽ biết, trong dòng sông thời gian này, những bọt sóng kia nhỏ bé cỡ nào.”
Khương Vọng không thể không thừa nhận. Chỉ có từ “Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh” này đã khiến hắn cảm giác được sự cuồn cuộn vĩ đại của lịch sử.
Cho đến ngày nay vẫn còn tu sĩ tu tập Phi Kiếm thuật, nhưng Tam Tuyệt Đỉnh hắn lại chưa từng nghe nói đến.
Kiếm đạo tuyệt đỉnh đã từng đứng trên đỉnh cao thời đại, tới hiện tại, cũng đã trở nên yên lặng vô danh.
Thời gian có sức mạnh vĩ đại đến mức nào!
...
Trong vương cung Chiếu Hành thành.
Dương Kiến Đức vuốt ve quốc thư trên tay, rốt cuộc cũng ném lên án thư.
Đây đã là phần thứ ba.
Thái giám Lưu Hoài đứng hầu ở một bên, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ...”
“Ba lần xin hàng cũng không tới. Tâm ý Trọng Huyền Trử Lương đã quyết, sẽ không tới.” Dương Kiến Đức đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.
Lúc đầu còn suy yếu.
Nhưng.
Sau một bước, đã khoanh tay.
Sau hai bước, lại ngẩng đầu.
Sau ba bước, khí thế tận trời.
“Khởi chiếu!” Gã khoanh tay đi trước: “Lão họ Khương khinh ta quá đáng, xã tắc phiêu diêu, quốc sự đã nguy nan, kêu gọi thiên hạ cần vương!”
“Cử binh Dương Quốc, cô muốn đánh một trận với Hung Đồ ở quốc cảnh!”
“Lại khởi một chiếu, giao cho Trọng Huyền Trử Lương, không chịu thư hàng, vậy thì nhận chiến thư.”
“Ba mươi năm trước chưa quyết thắng thua, ba mươi năm sau lại định sinh tử!”
Ầm ầm ầm!
Ngoài điện vang lên tiếng sấm, mưa rào tầm tã rơi.
Trong một ngày vào cuối tháng bảy, hoàng đế Dương Quốc rốt cuộc từ bỏ tất cả ảo tưởng, quyết ý dồn hết sức lực cả nước để chiến.
Mặc dù... Đây có lẽ chính là kết quả mà Trọng Huyền Trử Lương đang đợi.
Nói thế nào Dương Quốc cũng là một quốc gia đã cung phụng mấy chục đời, cho dù vì đủ loại nguyên nhân, quốc thổ ngày càng nhỏ đi thêm một chút, nhưng đường biên cảnh vẫn có thể nói là rất dài.
Thu Sát quân phong tỏa biên cảnh Dương Quốc, tự nhiên không thể hoàn toàn dựa vào bản thân sĩ tốt.
Trận pháp là thủ đoạn vây khốn chủ yếu.
Trên toàn bộ đường quốc cảnh Dương Quốc, cứ mười dặm lại có một tiểu trận, trăm dặm lại liên thông, hoàn hoàn liên kết với nhau, ảnh hưởng nhau. Cuối cùng hội tụ ở trung tâm chủ trận, sau đó toàn bộ truyền đến soái trướng, do Trọng Huyền Trử Lương tự mình trấn thủ.
Mà những quốc gia giáp biên giới với Dương Quốc đều cực kỳ ăn ý mà duy trì im lặng với chuyện này.
Đương nhiên ai cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, nói châu chấu đá xe tuyệt đối không phải hình dung khoa trương gì.
Lấy Dung Quốc làm ví dụ, đại tướng Tĩnh Dã trú ở Dẫn Quang thành luôn cứng rắn hiếm thấy. Trước đó ôn độc ở cảnh nội Dương Quốc, chính gã vạch trần sớm nhất ở toàn bộ Đông vực, căn bản không sợ Dương Quốc xong việc sẽ trả thù.
Nhưng đối mặt với sự chiếm cứ không phân trần của Tề Quốc, bố trí trận pháp ở tuyến biên cảnh hai nước Dung, Dương, Tĩnh Dã ngoài yên lặng chỉnh quân, đề phòng bất trắc ra thì chưa nói một câu nào.
Đây không chỉ là thái độ cá nhân của gã, càng là thái độ của cả triều đình Dung quốc.
Vì Tề Quốc là bá chủ không thể tranh luận tại Đông vực? Vì cái gì có thể chiếm cứ thổ địa có tài nguyên phong phú nhất, phì nhiêu nhất toàn bộ Đông vực?
Cái này cũng không phải là bình chọn do tập thể đưa ra.
Mà là địa vị đánh từng trận chiến mới giành được.
Nhìn ra toàn bộ Đông vực, có quốc gia nào chưa từng bị Tề Quốc đánh phục? Hạ quốc năm đó kéo dài qua hai vực Đông Nam, như mặt trời ban trưa, đến nay vẫn co đầu rút cổ ở cảnh nội Nam Vực, ba mươi năm không dám nhìn về hướng Đông Bắc.
Cũng vào ngày hôm đó.
Trong Dẫn Quang thành, tại một khách điếm bình thường, một nữ nhân dáng người nổi bật đi vào.
Người trong khách điếm đều giương mắt nhìn chằm chằm.
Rõ ràng nàng ăn mặc kín mít trong mùa thu, lại mang đến cho người ta cảm giác mị hoặc vô tận.
Tấm lụa đen che mặt, không cách nào che giấu đôi mắt câu hồn đoạt phách của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận