Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1062: Tự khắc khổ với mình

Bảo Trịnh Thế đang hỏi chuyện, chẳng bằng nói là trấn an.
Sự thiện ý của Bắc Nha Đô uý, khỏi nói tự hiểu.
Đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến chuyện Khương Vọng thực sự là trong sạch.
Cho đến hôm nay, xuất thân và phần lớn những việc hắn đã trải qua, đối với giới cao tầng Tề Quốc, vốn đã chẳng còn là bí mật.
Hắn giành được tước vị Thanh Dương Trấn Nam chính là bước đầu tiên chứng minh Tề Quốc tiếp nhận hắn.
Lập công vì Tề Quốc, chính là người của Tề Quốc.
Đến về sau, được đưa vào danh sách tham gia Hoàng Hà hội, chứng tỏ hắn không chỉ được coi là người Tề, mà còn được thay mặt đại diện cho người Tề vào một vài thời điểm.
Hắn là thiên kiêu của đất nước, vừa là có tư cách, vừa là được ưu ái.
Đây cũng là lý do Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng có thể dễ dàng đến Bắc Nha gặp hắn.
Khoảng thời gian hắn vào Đô Thành tuần kiểm phủ, đã đủ để đám thanh bài không ngừng rà đi rà lại kiểm tra hành tung của hắn.
Sau "Đại sư chi lễ", hắn quả thực luôn đóng cửa tu hành trong Hà Sơn biệt phủ, không hề bước ra ngoài. Mỗi câu nói của hắn ở Đô Thành, đều có thể được chứng minh.
Mặc dù lúc ở chung một mình với nhau, "Trương Vịnh" đã nói với hắn rất nhiều lời, dáng vẻ rất tán thành hắn, nhưng hắn thật sự không liên quan đến chuyện này, và điều này cũng thật sự có thể điều tra ra được.
Hắn không chỉ không bị trách phạt, mà còn giao chiến với Trương Vịnh, có thể được coi là có công.
Đương nhiên ...
Nếu có người muốn đối phó hắn, thì cả hai lần "Thôi Trữ đâm Quân", "Trương Vịnh khóc từ", hắn đều có mặt, nhất là lần sau còn một mình ở chung với Trương Vịnh một khoảng thời gian... Nếu muốn dựa vào đó sáng tác ra gì đó, là rất dễ dàng.
Lúc điều tra, có rất nhiều cách để tạo ra những chứng cứ khiến Khương Vọng không thể biện bạch được.
Nên Khương Vọng mới rất là cẩn thận, cẩn thận cả trong nói và làm.
Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng cũng vì nhìn ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, nên mới vội chạy đến, chính là để không cho người ta có cơ hội động tay động chân.
Những người nổi danh ở Tề quốc như Khương Vọng, tương lai nhất định sẽ là một cánh tay hỗ trợ tuyệt hảo cho giới cao tầng, nên những người cạnh tranh với Khương Vô Ưu, có phải là nếu có cơ hội, sẽ ra tay xóa bỏ hắn không?
Trọng Huyền Tuân cường thế trở về gia tộc, biết chuyện sản nghiệp của mình bị tan đàn xẻ nghé, Vương Di Ngô bị đưa vào Tử tù doanh... Hắn có khả năng sẽ làm chút gì đó hay không?
Những khả năng này đều không ai dám chắc, nhưng cũng không thể không phòng bị.
Hôm nay Khương Vọng đến Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, có thể kê gối không lo, nhưng cũng có thể chết không có chỗ chôn nếu như không có ai hỗ trợ.
Nhưng cũng phải nói, khi sự kiện xảy ra, vị tuần kiểm phó sứ họ Dương kia vẫn luôn biểu hiện ra thiện ý.
Ngay cả Bắc Nha đô úy Trịnh Thế cũng đích thân tới thể hiện tấm lòng.
Ngay cả Mã Hùng, cũng chỉ là làm việc công, chưa hề có biểu hiện làm khó dễ.
Đây chính là phe cánh đã thành hình.
Ở Tề Quốc, lúc này, sóng gió bình thường đã không còn khả năng thổi ngã được Khương Vọng.
Lúc rời phủ tuần kiểm, vô tình gặp phải Trịnh Thương Minh - đương nhiên không phải là vô tình gặp thật.
Trước đó Bắc Nha đô úy Trịnh Thế mặc dù chỉ tùy tiện hỏi mấy vấn đề, chẳng nói gì khác, nhưng phần thiện ý này, đương nhiên là vì mối giao tình giữa Khương Vọng và Trịnh Thương Minh.
Nhưng vì để tránh bị nghi ngờ, Trịnh Thương Minh chỉ chào hỏi theo phép lịch sự, Khương Vọng cũng bình thản đáp lại mà thôi.
Nếu hai bên hoàn toàn lờ đi qua nhau, thì giả dối quá, bởi vì không lâu trước đó, còn cùng nhau uống rượu.
Lúc đi ngang qua, trong tai vang lên tiếng Trịnh Thương Minh truyền âm.
"Trương Vịnh giả là do Lâm Hữu Tà bộ đầu phát hiện, người này chỉ là tiện tay đẩy một cái cho Thôi Trữ vào trong danh sách Hoàng Hà hội, liền lập tức bị Lâm bộ đầu bắt được sơ hở, tìm ra chứng cứ hắn không phải là Trương Vịnh. Ô lão vì bảo vệ nàng ta, không công khai việc này, nên để Mã Hùng đi bắt người..."
Bước chân Trịnh Thương Minh đều đặn vững vàng.
Khương Vọng mặt không đổi sắc đi theo Khương Vô Ưu ra ngoài.
Trong lòng thì thầm run rẩy.
"Trương Vịnh" nói một câu "lộ ra một sợi lông, có thể bị moi ra tới tổ tông mười tám đời" thì ra là ở đây.
Lâm Hữu Tà vẫn luôn để mắt tới Trương Vịnh, ngay cả sau khi hắn gia nhập Trường Sinh cung cũng vẫn không từ bỏ, chỉ vòng vo thêm một chút mà thôi - Thậm chí còn vì thế mà đi tìm Khương Vọng.
Không ngờ lại vô thanh vô tức ép được Trương Vịnh phải lộ ra ngoài.
"Trương Vịnh" này, hoặc phải nói thế lực sau lưng hắn, không tiếc diệt cả nhà Phượng Tiên Trương thị, bỏ bao công sức tạo ra thân phận cho "Trương Vịnh", đương nhiên là có mưu đồ sâu xa. Sau này Phượng Tiên Trương thị tái xuất, lập nên một danh môn lòng dạ khó lường, cũng không phải là không có khả năng.
Giá trị của nó khẳng định không chỉ để dùng vào việc "khóc từ".
Nhưng sau khi thân phận bị bại lộ, với vị trí Trương Vịnh leo lên được đến lúc này, "Khóc Từ" chính là chuyện lớn nhất mà y có thể làm được, cũng là một chuyện có thể gây thương tổn nhất đến uy vọng của Tề quân.
Từ góc độ này hình dung lại toàn câu chuyện, không thể không nói, Trương Vịnh trong tình huống đột ngột, đưa ra chọn lựa quyết đoán, thủ đoạn ác liệt, mục tiêu rõ ràng, quả thật làm người ta phải rúng động.
Thế lực sau lưng Trương Vịnh thực sự làm người ta kinh hãi. Một Thôi Trữ, một Trương Vịnh, hai người tám cây gậy tre cũng không nối được tới nhau, nhưng đều là tuấn ngạn trẻ tuổi có nhiều tiềm năng của Tề Quốc, vậy mà cả hai đều sẵn sàng hy sinh, dứt khoát như nhau, khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Người như vậy, còn bao nhiêu người? Ở bên cạnh mình có ai không? Thế lực ẩn núp dưới nước kia rốt cuộc khổng lồ đến cỡ nào?
Kẻ ép Trương Vịnh phải lộ ra sớm ngoài dự kiến, Lâm Hữu Tà - cũng khiến người ta vô cùng bội phục. Tu vi không cao, sức chiến đấu không mạnh, đôi lúc còn làm người ta phải cau mày, nhưng năng lực phá án... Phải nói là không hổ danh nữ nhi của Lâm Huống, đồ đệ của Ô Liệt.
May mà lúc đó mình với Lâm Hữu Tà đã hòa giải với nhau, đã hứa không tiếp tục điều tra mình nữa, nếu không thì với khả năng lần ra Trương Vịnh của nàng ta... sớm muộn gì chuyện Địa Ngục Vô Môn cũng sẽ bị vạch trần.
Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ đi bên cạnh.
Không cần nhìn, Trọng Huyền Thắng cũng biết Trịnh Thương Minh chắc chắn đã nói gì đó với Khương Vọng.
Nhưng hắn không hề để lộ ra ngoài, chỉ tùy tiện nói mấy câu, rồi leo lên kiệu.
Tất nhiên Thập Tứ cũng lên theo, hình bóng không rời.
Khương Vọng đang định đi theo, thì tiếng Khương Vô Ưu chợt vang lên: "Khương Thanh Dương, ngồi kiệu của bổn cung."
Nàng rất tự chủ, nhanh nhẹn, không cần người hầu hạ, tự vén màn kiệu lên, chui vào.
Nếu Hoa Anh cung chủ đã không thèm để ý, Khương Vọng cũng chẳng có gì phải tị hiềm, xoay người lên theo.
Điều đáng nhắc tới chính là, so với kiệu lớn đặc chế của Trọng Huyền Thắng, kiệu của Hoa Anh Cung cả về độ lớn lẫn độ thoải mái, đều kém xa tít tắp.
Chỉ có thể nói Khương Vô Ưu không phải là người có tính ham hưởng thụ.
Kẻ khắc khổ với chính mình, tất có tiền đồ.
Trong kiệu, hai người ngồi đối diện với nhau.
Khương Vọng lên tiếng trước: "Cung chủ điện hạ..."
Khương Vô Ưu khoát tay: "Lát nữa rồi nói."
Thế là trong kiệu không còn tiếng động.
Nếu Khương Vô Ưu đã không có ý nói chuyện, Khương Vọng liền ngồi thẳng lại, nhắm mắt tu hành.
Hoa Anh cung chủ nhìn người đối diện, thấy thiếu niên nhanh chóng tiến vào trạng thái tu hành, không khỏi mỉm cười, cũng nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu hành.
Trên một ý nghĩa nào đó, hai người thật sự là cùng một loại người.
Khu vực Bắc nha rất là phồn hoa, bên ngoài kiệu là Lâm Truy ồn ào náo động.
Nhưng dù tiếng động có lớn cỡ nào, bên trong kiệu cũng không nghe thấy.
Bốn phu kiệu khiêng cỗ kiệu nhịp bước chân trầm ổn, xuyên vào trong biển người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận