Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1877: Cái gọi là khuynh quốc (1)

Tự Kiêu nhìn Ngu Lễ Dương một cái thật sâu.
Vị cường giả Diễn Đạo đối với hắn trẻ tuổi đến thái quá này có thể xem như là trưởng thành dưới cái nhìn chăm chú của hắn…
Khi người này còn trẻ là một công tử phóng đãng nổi danh, đến sau này thành tựu chân nhân, cũng tự xưng là "Đào Hoa Tiên". Phóng đãng chân nhân, là phóng đãng thật, sự phong lưu tùy ý của hắn, nổi tiếng toàn bộ Nam Vực.
Là sau một lần Đại Hạ gặp phải tai ương diệt quốc, hắn mới giống như thay đổi một người khác, trở nên đoan chính cẩn thận, ôn hòa thủ lễ. Sau đó mới vào năm Thần Võ thứ 17, đứng trên siêu phàm tuyệt đỉnh.
Nếu nói Kiếm Phong Sơn nhất định phải có một người đi thủ, Tự Kiêu hắn tự mình đi, mới là ổn thỏa nhất, có thể thực hiện ý tưởng chiến lược nhất.
Nhưng hắn chính là chủ soái của trận đại chiến khuynh quốc lần này, không thể khinh động, càng không nên tùy tiện đặt mình vào nguy hiểm.
Với thế cục hôm nay của Hạ Quốc, tuyệt đối không thể cứ như vậy mất đi một vị đương thế chân nhân.
Tính tới tính lui, cũng chỉ có Ngu Lễ Dương là thích hợp nhất.
Nhưng cho dù hắn đường đường là Võ Vương, cũng không thể chủ động đưa ra yêu cầu này.
Hắn không thể chủ động bảo một vị chân quân ngang vai ngang vế với hắn đi mạo hiểm.
Cho nên nếu Ngu Lễ Dương không chủ động nói ra, hắn chuẩn bị lấp thêm một vị Hầu gia, cùng với Cận Lăng đi phủ Phụng Tiết…
“Trận chiến này chúng ta cũng không phải muốn chiến thắng Tề Quốc, cho dù lúc tuyên thệ, đều nói muốn đánh vào Đông Vực, phá vỡ Lâm Truy như thế nào…Nhưng cả ngươi và ta đều biết, đây là chuyện không có khả năng. Có thể đánh lui quân Tề, chính là mục tiêu cao nhất của chúng ta.”
Tự Kiêu nói: “Nhưng thật ra chúng ta cũng không cần đánh lui quân Tề, chúng ta cần tranh thủ chỉ là thời gian. Cảnh Mục chiến tranh toàn diện đã kéo dài đến 21 ngày, Cảnh Quốc chính là thiên hạ chi hùng, thế không gì sánh được. Nói không chừng lúc nào đó liền có thể định ra thắng bại. Chúng ta chỉ cần ngăn chặn quân Tề, đợi đến lúc Cảnh Quốc thắng trận chiến Bắc Vực, tự nhiên sẽ không thắng mà thắng.”
Ngu Lễ Dương chắp tay nhìn về phía xa, hắn không thích loại cảm giác yếu đuối “chỉ cần ngăn chặn”, “chỉ cần tranh thủ thời gian” này. Người thủ hồ kỳ thượng, sẽ đắc hồ kỳ trung. Hạ Quốc hiện tại, ngay cả lòng dạ thủ hồ kỳ thượng cũng không có rồi.
- Giải thích câu "thủ hồ kỳ thượng, sẽ đắc hồ kỳ trung" nghĩa là đặt mục tiêu cao, sẽ đạt được kết quả mức trung bình. Hết giải thích.
Nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng tỉnh táo, biết cái gì là sự thật.
Hắn hỏi: “Võ Vương có còn nhớ không, năm đó sau khi tiên đế chết trận, chúng ta đã thủ bao lâu?”
“Ba mươi ba ngày.”
Cho dù đã là chuyện 32 năm trước, Tự Kiêu nói đến, vẫn có cảm giác như hôm qua.
Loại cảm thụ hùng hồn oanh liệt này là không thể bị thời gian chôn vùi.
“Dưới tình huống bị đánh tan chủ lực, tiên đế đều chết trận, chúng ta còn thủ 33 ngày. Thời gian 33 ngày, một tấc đất, một tấc máu, chúng ta cả nước tử chiến, ngăn chặn quân tiên phong Tề, xây lên Nghi Thiên Quan, khiến Tề thiên tử kia không thể không trở về! Lần này Tề thiên tử không đến, Khương Mộng Hùng không ở đây, tới là Tào Giai. Chúng ta không đặt mục tiêu chiến thắng, thủ vững nửa năm, không thành vấn đề. Thời gian nửa năm, thế nào cũng đủ cho Cảnh Mục phân ra thắng bại!”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ngu Lễ Dương nói, giọng điệu có phần bình thản.
Tự Kiêu suy nghĩ, quyết định cho Ngu Lễ Dương ăn một viên Định Tâm hoàn, thế là nói: “Trước kia ở trong thế giới Thiên Ngoại, ta để cho một tiểu thế giới kết giao tình với Trường Sinh quân của Nam Đấu điện. Lần này ta đã mời được hắn ra tay, Nam Đẩu điện sẽ ủng hộ chúng ta kháng Tề!”
Ngu Lễ Dương không khỏi động dung!
Nam Đẩu điện Trường Sinh Quân, đó là tồn tại đứng trên đỉnh phong siêu phàm.
Đã từng hiệu là Nam Cực Trường Sinh Đế Quân, chưởng quản tông môn cổ xưa, làm tiên đế nhân gian, có thể thấy được sự lừng lẫy.
Sau đó bị Sở thiên tử ép tước đi đế hiệu, mới chỉ gọi là Trường Sinh Quân.
Tự Kiêu vậy mà vô thanh vô tức mời được một vị chân quân tới trợ giúp?
Đây là một quân cờ quá hữu dụng!
Dùng vào thời khắc mấu chốt, đủ để xoay chuyển chiến cuộc!
Nhưng Ngu Lễ Dương đồng thời lại nghĩ đến, khó trách Võ Vương không để ý đối với Cận Lăng sứ. Dù thế nào Trường Sinh Quân cũng không thể cùng quân với người Sở, nếu hắn đã mời được Trường Sinh Quân, tất nhiên ngay từ đầu đã không ôm hy vọng gì đối với Sở Quốc.
“Nam Đấu điện sẽ toàn lực xuất thủ sao?” Ngu Lễ Dương hỏi.
Phải biết rằng Nam Đẩu điện là một đại tông trong thiên hạ, trong điện còn có bảy đại chân nhân, đều là cường giả một thời. Đối với Hạ quốc bây giờ mà nói, thật sự là chiến lực đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tự Kiêu nói: “Ít nhất Trường Sinh quân sẽ ra tay một lần.”
Ngu Lễ Dương đương nhiên nghe hiểu được.
Cái gọi là giao tình giữa Tự Kiêu và Trường Sinh Quân, còn phải tranh luận thêm. Có lẽ chỉ là đạt thành một hiệp nghị nào đó, để đổi lấy Trường Sinh Quân xuất thủ một lần, có thể còn có một hai vị chân nhân của Nam Đẩu điện.
Muốn Nam Đẩu điện dốc sức trợ giúp, đó là chuyện không có khả năng…Tông môn cổ xưa, truyền thừa tự có quy củ của nó.
Cho nên phải trả cái giá thế nào?
Vấn đề này vang lên trong lòng, nhưng lại không hỏi ra.
Cuối cùng Ngu Lễ Dương chỉ nói: “Có Võ Vương ở đây, trời không sập xuống được. Cô đi chuyến này không cần lo nữa!”
Tự Kiêu thành khẩn nói: “Kiếm Phong Sơn có thể thủ thì thủ, có thể cầm chân quân Tề nửa tháng là tốt nhất, nếu không thể làm được…Vẫn xin Dân Vương lấy quốc gia làm trọng, đừng yêu quý thanh danh, tự mình rút lui cũng được. Đại Hạ ta hai mươi mốt phủ, không có phủ Phụng Tiết, còn có phủ Tường Hữu, tấc tấc non sông đều có thể chiến. Nhưng nếu không có Dân Vương, sơn hà vạn dặm, cũng không có người gánh vác…Dân Vương chớ để ta cô chưởng vô minh a!”
“Võ Vương yên tâm, cô biết được nặng nhẹ.”
Ngu Lễ Dương cuối cùng nhìn thoáng qua các trận sư đang bận rộn, nhìn Cửu Long Ly Hỏa Trận đang xây dựng trong thành Đồng Ương… Một bước liền đi xa.
Hạ quốc đương nhiên cũng có đại trận hộ quốc. Năm đó một dạo bị san bằng, sau khi quân Tề lui lại, Hạ thái hậu trực tiếp móc sạch quốc khố, xây dựng lại đại trận hộ quốc, thế cho nên đại điển đăng cơ của Hạ thiên tử khi đó phải làm vô cùng khó coi. Thậm chí ngay cả miện phục của thiên tử cũng chỉ có một bộ. Bản thân Hạ thái hậu cũng trong một đoạn thời gian rất dài còn mặc hoàng hậu phục năm đó.
Năm đó Hạ thái hậu khư khư cố chấp xây dựng lại đại trận hộ quốc, là nguyên nhân quan trọng khiến Hạ Quốc có thể nhanh chóng ổn định như vậy sau tai họa mất nước, đứng lên sau chiến loạn.
Sức mạnh của nó đương nhiên phi phàm.
Bất cứ một quốc gia nào, hộ quốc đại trận đều là tồn tại có tính căn bản.
Nhưng xem hư lá bài tẩy lớn nhất trên mặt phòng thủ của Hạ Quốc, hộ quốc đại trận nhất định không thể dùng sớm như vậy.
Không nói những cái khác, đại trận hộ quốc hao phí tài nguyên thật sự quá kinh khủng. Mỗi một ngày mở ra, đều sẽ tiêu hao số lượng lớn đạo nguyên thạch, không có khả năng xem như thủ đoạn thông thường.
Cho nên cần phải có phòng tuyến tương tự như Kiếm Phong sơn để bổ sung vào quốc phòng, chống lại xâm lược.
Nay Kiếm Phong Sơn đã không thể dựa vào.
Phòng tuyến thành Đồng Ương chính là đạo phòng tuyến thứ hai do quân Hạ xây dựng lần này, cũng là phòng tuyến chính thức để ngăn cản quân Tề.
Lấy trọng binh đồn trú, lấy Cửu Long Ly Hỏa trận gia cố.
Một viên gạch một viên ngói, một người lại tiếp một người…
Tựa như góp từng tí toàn bộ nhân lực quốc thế của Hạ Quốc, tạo thành thủy triều mãnh liệt, trong thời gian cực ngắn, nó muốn vạch ra rãnh trời!
...
...
Phủ Phụng Tiết nằm ở hướng đông bắc Hạ quốc.
Kiếm Phong Sơn là một tòa hùng sơn rất nổi danh tại cảnh nội Hạ Quốc.
Trong Đại Hạ Phương Chí có câu “Đông Bắc môn hộ, lấy Kiếm Phong dựng thẳng”, chính xác là như vậy.
Năm đó thời đại Dương Quốc sừng sững phương đông, sự uy nghiêm của Dương đế cũng chưa từng vượt qua Kiếm Phong Sơn, do đó thanh danh của nó rất vang dội.
Cho đến năm ngoái, vì quân Tề tập kích mà tan vỡ.
Tướng lĩnh trẻ tuổi Tề Quốc Vương Di Ngô thân là tiên phong, binh thế khoái tuyệt, một đường chư quốc tránh đường, ẩn tích đi nhanh. Trong đêm đột nhập Hạ cảnh, không màng sinh tử, tập kích Kiếm Phong Sơn! Tướng thủ Kiếm Phong Sơn lúc đó là Hoa Phương Vũ kết quân trận chém giết, khiến hộ sơn đại trận còn chưa kịp mở ra, quân giới khắp núi đều bị người Tề vận chuyển đi.
Đây vốn nên là cố sự để Vương Di Ngô danh chấn thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận