Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2447: Nuốt ngọt (1)

Vườn ngự uyển sâu hun hút, bầu trời cao rộng chẳng một tiếng chim nhạn.
Vòm trời bao la và cung điện liên miên vô tận trong tầm mắt.
Một đường xe ngựa chuyển sang kiệu rồi lại đi bộ.
Bước đi trên những viên gạch lát nền hoang vắng, cỏ dại mọc lên từ khe hở.
Vị Quốc hầu áo trắng đi qua Thanh Thạch cung.
Mái hiên xanh phủ đầy mạng nhện, trên mái ngói đỏ chim sẻ bay lượn.
Giữa cảnh tượng phồn hoa của cung điện Tề quốc, nơi đây lại là một góc điêu tàn.
Khâu Cát đi phía trước giải thích:
"Trận quyết đấu giữa ngài và Võ An hầu, càng ít người biết càng tốt… mặc dù đã không thể giấu giếm được."
Có rất nhiều con đường vào cung, hắn đang giải thích tại sao lại đi đường này.
Trọng Huyền Tuân cũng không thèm để ý.
Y vẫn chưa tỉnh rượu, cũng không ngại để thế giới này mê võng mình một chút.
Đương kim Thiên tử đã trị vì được 58 năm, trong 58 này, ý chí của gã từ đầu đến cuối luôn bao trùm bầu trời này. Kiếm chỉ nơi nào, vạn quân sẽ đạp diệt đến. Mắt nhìn đến đâu, hàng tỉ dân tâm sẽ hướng về đó. Nhưng không phải ai cũng thuận theo ý của gã.
Mọi người miệng thì xưng là Thánh Thiên tử, nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác.
Ví dụ như Thanh Thạch cung - Khương Vô Lượng một mực chủ hòa, ví dụ như Trọng Huyền Minh Đồ từ chối lĩnh quân, ví dụ như Lâu Lan công tại xứ Minh giương cờ phản nghịch...
Nhưng đều không ngoại lệ, tất cả những kẻ chống lại ý chí của Thiên tử cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.
Cho dù ngươi là người có công lao cao nhất, hay là vị thống soái tuyệt thế, thậm chí là Thái tử của quốc gia.
Lịch sử đã nhiều lần chứng minh sự đúng đắn của đương kim Thiên tử.
Lịch sử cũng nhiều lần giải thích, phải làm thế nào mới có thể lấy lại được lòng tin của Thiên tử, lựa chọn như thế nào mới là đúng đắn khi đối mặt với tồn tại dạng này.
Ví dụ như Trọng Huyền Minh Đồ tự mình ra biển, Trọng Huyền Vân Ba tuổi xế chiều khoác áo giáp, Trọng Huyền Minh Sơn tử trận, Trọng Huyền Trữ Lương một trận thành Hung Đồ... Cho đến khi Trọng Huyền Thắng mưu định đông tuyến, Trọng Huyền Tuân tung hoành đất Hạ. Mới có câu nói "Danh tộc hộ quốc, tướng môn vinh quang, chính là Trọng Huyền!"
Nhưng thế giới này sở dĩ như sóng vỡ tràn bờ, chính là bởi vì mỗi người đều khác nhau.
Khương Vọng là Khương Vọng.
Hắn không phải Lâu Lan công, sẽ không đợi đến khi đủ lông đủ cánh, có thể cầm quân phản quốc mới rời đi, thậm chí còn muốn mang theo tất cả những gì mình có được ở Tề quốc, chia đất phong vương. Hắn cởi áo giáp, bỏ mũ miện, trả quan ấn, từ bỏ tất cả những gì mình đã giành được, đơn độc chào từ giã.
Hắn cũng không phải Khương Mộng Hùng. Không thể trở thành Quân Thần Đại Tề, không chỉ không thể thành công về mặt binh lược, mà trong những lựa chọn cụ thể cũng không thể thành công. Cho dù ở giữa triều chính đều có kỳ vọng rất lớn về Quân Thần tương lai như hắn.
Rất thú vị.
Trọng Huyền Tuân chỉ cảm thấy thế giới này thật sự quá thú vị!
Y luôn có thể nhìn thấy con đường phía trước trong nháy mắt, cho nên rất vui mừng đối với những gì ngoài ý muốn.
Y bỏ mặc men say, cũng buông thả phóng túng.
Bây giờ y nóng lòng muốn xem biểu cảm của Thiên tử, nóng lòng muốn xem lực lượng của Khương Vọng là như thế nào.
Nhưng bước chân của y vẫn vô cùng thong thả.
Phong cảnh càng thú vị, càng phải chậm rãi thưởng thức mới đúng.
Y và Khâu Cát không nói thêm lời nào, chỉ có tiếng giày gõ trên gạch đá. Một trước một sau, như là tiếng chuông chùa vang vọng vậy.
Đường dù dài, cuối cùng cũng có điểm cuối.
Vườn ngự uyển dù sâu, chung quy Đắc Lộc cung đã ở phía trước, Hàn Lệnh còn đang đứng ngoài cửa cung.
Khâu Cát dừng bước trước cung, hành lễ rồi định rời đi.
"Khâu công công cứ chờ ở đây."
Hàn Lệnh lên tiếng:
"Sau đó còn phải nhờ công công đưa Quan Quân hầu về."
Khâu Cát bèn dừng bước, khẽ gật đầu, tỏ ý tuân lệnh.
Tất cả quyền lực của nội quan đều xuất phát từ Thiên tử.
Thiên tử ban quan ban tước đều cần công huân. Cho dù có thưởng thức một người nào đó, người này cũng phải có thành tích xứng đáng với huân danh. Cho dù ghét một người nào đó, cũng không thể phạt mà không có tội. Đây là điều tất yếu của một hệ thống triều chính lành mạnh.
Nhưng nội quan thì lại khác, bên trong cung điện là chuyện nhà của Thiên tử, tùy theo sở thích, tùy ý thăng giáng.
Chỉ cần có một việc thuận lòng Thiên tử, lập tức sẽ lên như diều gặp gió.
Tuy nhiên bên trong Tề cung, người thực sự thông minh, tuyệt đối sẽ không chủ động đến gần Thiên tử… bởi vì đó là vị trí của Hàn Lệnh.
Lúc này mặt trời đã mọc.
Hàn Lệnh đứng trong bóng râm của mái hiên cung điện, cúi đầu bẩm báo vào trong cung:
"Quan Quân hầu đã đến..."
Trọng Huyền Tuân liền nghe thấy giọng nói của Thiên tử - "Lăn ra ngoài."
Ngay sau đó, y liền nhìn thấy Võ An hầu Đại Tề, à không, là thường dân Khương Vọng "lăn" ra ngoài.
Quả thực nên gọi là thường dân, bởi vì sau trận chiến này, dù thắng hay thua, người này đều không còn là Quốc hầu nữa.
Trạng thái của hắn cũng không tệ, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bước ra từ cổng cung cao rộng, cả người kiên định và quả quyết, từ trong bóng tối bước ra dưới ánh mặt trời, bước chân vẫn có chút tiêu sái.
Vinh quang của bá chủ, cao quý của vương hầu, danh tiếng, quyền lực, thế lực đều đứng đầu trong số những nam nhân trẻ tuổi đương thời, cửu tử nhất sinh mới giành được nhiều thứ như vậy, nói buông là buông... Đương nhiên là tiêu sái!
Làm một lựa chọn có trăm hại mà không có một lợi nào đối với bản thân, với tu vi Thần Lâm, cánh chim chưa cứng cáp mà đi đón gió mưa ẩn giấu trong bóng tối của Đại Tề. Hắn trước đây vì Đại Tề mà đối đầu với Bình Đẳng quốc, vì đứng đầu Hoàng Hà mà đắc tội với Kính Thế đài, tàn dư của Dương quốc, dư nghiệt của Hạ quốc, kiêng kỵ của Yêu tộc, hận thù của Hải tộc... Đủ loại chuyện như vậy, thế mà cái gì cũng không muốn. Từ bước chân bước ra khỏi cửa điện này, cho đến mỗi một bước đi về sau, hắn đều phải đối mặt với nguy hiểm sinh tử, vậy mà vẫn có thể kiên định như vậy, kiên quyết như thế... Quả thực là vô cùng tiêu sái!
Trọng Huyền Tuân bèn hiểu, quảng trường trước Đắc Lộc cung chính là võ đài mà bọn họ chém giết. Mà Thiên tử Đại Tề dường như không định đi ra.
Quả thực với tu vi của Thiên tử, ngồi trong cung hay ngoài cung cũng không ảnh hưởng đến việc quan sát trận chiến này. Nhưng y sẽ không thể nắm bắt được biểu cảm của Thiên tử... Điều này thật đáng tiếc.
Khương Thanh Dương lại như một người được khắc bằng gỗ, chậm rãi đi đến đối diện, trên mặt không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
"Quan Quân hầu..."
Hàn Lệnh cung kính gọi, bước đến gần, nhỏ giọng kể cho Trọng Huyền Tuân nghe quy tắc của trận quyết đấu này.
Theo lời giảng thuật của Hàn Lệnh, men say trong mắt y cũng dần dần biến mất. Đôi mắt đen láy lập tức sáng ngời, giống như được rửa bằng nước, trở thành quân cờ màu đen bị khảm chặt trong thế giới này, không thể bị sơ sót.
Quân cờ rơi xuống bàn cờ chém đại long.
"Thần có tấu!"
Trọng Huyền Tuân im lặng lắng nghe xong quy tắc mà Hàn Lệnh giảng thuật, trực tiếp vung tay áo, chắp tay bái lạy với cung điện.
"Nói."
Giọng nói của Thiên tử Đại Tề vô cùng trầm thấp, uy nghiêm ẩn giấu, như mưa núi sắp đến, sẽ có lôi đình phẫn nộ.
Các thái giám cung nữ trong Đắc Lộc cung không dám thở mạnh.
Mà Trọng Huyền Tuân tự mình bẩm báo:
"Thần... thỉnh chém Khương Thanh Dương!"
Bước chân Khâu Cát run lên, Hàn Lệnh vô cùng kinh ngạc.
Thế hệ thiên kiêu này của Tề quốc, thật sự là người nào cũng ngoài dự liệu!
Khương Vọng im lặng như tượng đá.
Trong Đắc Lộc cung, Thiên tử chỉ trầm mặc cất giọng nói:
"Lý do."
"Trận chiến chắc chắn sẽ thua, không cần thiết phải bắt đầu."
Trọng Huyền Tuân giang hai tay ra, tay áo bay phấp phới, lúc này vẻ thong dong, vẻ tùy ý của y đều biến mất sạch sẽ, tan biến theo men rượu. Thay vào đó là mũ quan kinh hoa, uy thế lấp đầy Lâm Truy, là sự tự tin vô song:
"Thần không chút tiếc nuối mà bước vào Thần Lâm, đã gần hai năm rồi! Trên đời này không có bất kỳ ai có thể tự trói tay chân, cùng cảnh giới chiến đấu với thần."
"To gan!"
Hàn Lệnh vội vàng đứng ra quát lớn:
"Ý của Quan Quân hầu, chẳng lẽ là nói trận đấu này đang lãng phí thời gian của ngươi sao?"
Trọng Huyền thị là thế gia ngàn năm, danh môn đỉnh cấp. Hiện nay càng là một môn ba hầu, hiển hách Lâm Truy... Nhưng những thứ này đều không phải là chỗ dựa của Trọng Huyền Tuân.
Chỗ dựa của y đến từ chính bản thân y.
Lúc này y cũng liếc nhìn Hàn Lệnh, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ta là quốc hầu Đại Tề, siêng năng tu luyện, tay không rời sách. Thời gian quý giá biết dường nào, sao có thể lãng phí? Nếu như chỉ cần một kết quả chắc chắn, chi bằng trực tiếp giết hắn! Tại sao phải để bổn hầu tốn thêm công sức?"
Nghe thấy "siêng năng tu luyện", Khâu Cát vừa mới tìm hắn từ tửu quán ra không khỏi cúi đầu.
Nghe thấy "tay không rời sách", Hàn Lệnh cũng giật giật mí mắt.
Nhưng giọng nói của Thiên tử lại vang lên lần nữa:
"Quan Quân hầu muốn như thế nào?"
"Cho phép hắn giết thần!"
Trọng Huyền Tuân trực tiếp nói:
"Một trận chiến phạt Hạ cũng gần hai năm, thần và Khương Vọng chưa từng phân thắng bại sinh tử. Nếu muốn thần rút đao, luận bàn khó giải khát, quyết tử mới có thể nuốt ngọt."
Y nhìn về phía Khương Vọng:
"Ta cũng muốn xem, là cái gì khiến Khương Thanh Dương kiêu ngạo như vậy, vậy mà lại cho rằng mình có thể người sau vượt người trước?"
Khương Vọng há to miệng, có lòng giải thích một chút, trận đấu này hoàn toàn là do Thiên tử an bài, hắn không có chút tự chủ nào. Nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn trầm mặc không nói gì.
Mà sau một khắc im lặng, Thiên tử cũng chỉ nói:
"Chuẩn!"
"Dọn dẹp!"
Hàn Lệnh kịp thời phân phó:
"Tất cả mọi người rời khỏi cung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận