Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 188: Danh khí động tứ phương

Ngay lúc Trường Tương Tư kiếm rơi vào tay Khương Vọng, Khương Vọng cảm giác như thời điểm họa thánh điểm bút, chân long rời trục, hắn cảm nhận được rõ ràng khát vọng của thanh kiếm này.
Cầm thanh kiếm trong chớp nhoáng, hắn thấy như kiếm thức của mình như được bổ sung khuyết thiếu, hắn cũng biết một kiếm hắn vung ra trong Thiên Phủ bí cảnh kia là cái gì.
Một kiếm kia đã thành hình trong lòng hắn. Tất cả mỏi mệt được quét sạch băng. Nếu không bận tâm đến kiếm lô ở đây, hắn đã vung kiếm bay múa rồi. Đến lúc nắm chặt Trường Tương Tư trong tay, tinh khí thần giao hoà thành một thể, thanh kiếm này mới chính thức xem như đúc thành.
Ông !
Keng!
Kiếm tự ngâm.
Tiếng kiếm ngâm giống như một lời tuyên cáo của Trường Tương Tư. Vào lúc này, kiếm trận to lớn thủ hộ lò kiếm của Liêm thị cũng có dị động, vô số tàn kiếm phát ra tiếng reo nhưng muốn nhảy lên hoan hô, lại như không cam lòng về sự ảm đạm của bản thân mình.
Ánh kiếm như ánh sao, ánh kiếm như mũi nhọn. Kiếm khí ngút trời, kiếm rít tứ phương. Toàn bộ gia tộc Liêm thị, không, phải là toàn bộ Nam Diêu Thành đều chấn động.
Kiếm trận thủ hộ tự rung động, đây là hiện tượng chỉ có khi xuất hiện danh khí.
Sử sách từng nói, chỉ có quyền lực là tuyệt đối không thể mang tặng cho người khác. Uy phúc của quân chủ không thể mang ra dùng chung được. Khí là nghi chế bên ngoài, tên là tước hào uy nghiêm, là biểu hiện chí cao của quyền lực. Trong lĩnh vực đúc binh chỉ có binh khí ưu tú nhất mới được dùng với danh xưng “Danh khí”. Thường thì chúng sẽ được lưu truyền thiên cổ, là thành tựu tối cao tượng trưng cho đúc binh sư.
Từ lúc Liêm thị thành lập Nam Diêu Thành đến nay, bên trong lò kiếm mới chỉ xuất ra ba thanh danh khí. Tính đến cả lò đao, lò thương là hai lò đúc binh cổ và một lò khác nữa. Trong mấy trăm năm lịch sử cũng chỉ có mười hai kiện danh khí được ra đời mà thôi.
Mười hai kiện danh khí ấy đã tạo nên thánh địa đúc binh Liêm thị. Bây giờ chuôi kiếm vừa xuất hiện này chính là kiện danh khí thứ mười ba!
Khí huyết sôi trào. Ngay vào thời điểm danh khí xuất thế, kiếm trận không giục mà tự vang. Liêm Tước cất tiếng cười lớn vô cùng thoải mái. Thời điểm này tinh, khí, thần của hắn được cô đọng, cả người như một lò lửa phát ra khí tức mạnh mẽ.
Lửa trong lò kiếm cũng thôi dâng lên như tương hỗ tương ứng với hắn. Sau lưng Liêm Tước xuất hiện một cánh cửa từ hư không, nó chính là cửa thiên địa. Người ngoài chỉ có thể thấy nó một cách mờ ảo, thấp thoáng. Hình dáng cụ thể của cánh cửa thiên địa này như thế nào chỉ có người trong cuộc mới thấy được rõ ràng. Nhưng lúc này môn hộ ầm ầm mở rộng, nguyên khí sôi trào mãnh liệt như thiêu như đốt, như thể trong thân hình Liêm Tước sinh ra một lò lửa bất diệt.
Hắn mượn cơ hội đúc danh khí để thử một lần đẩy ra cánh cửa thiên địa. Khương Vọng ở bên cạnh nghe được loáng thoáng tiếng long ngâm. Đó chính là biểu hiện cho việc Liêm Tước đã vượt qua ngăn trở của thiên địa, đạo mạch đằng long, rồng vào biển thân thể.
Nhân thân có bốn biển. Thứ nhất là biển cột sống, tại thời điểm Đạo mạch thông suốt, biển thứ nhất này còn được gọi là Thông Thiên Cung. Tất nhiên Thông Thiên Cung này sẽ đằng long rời đi bơi vào biển thứ hai.
Biển thứ hai này là ngũ tạng phủ. Cảnh giới này là Đằng Long Cảnh. Tu giả đi đến được bước này không khác gì thần long bay ra vực sâu. Theo lẽ thường, cảnh giới càng cao, cường giả càng khó mở ra cửa thiên địa. Liêm Tước vốn nghĩ mình phải cần ít nhất hai năm rèn luyện mới đột phá, không ngờ chỉ sau một lần đúc ra danh khí thì đã thành công.
Lúc ban đầu hắn chỉ muốn dùng toàn lực để đúc một thanh kiếm cho Khương Vọng, cố gắng để không mắc nợ người mà thôi, bản thân hắn không ngờ mình có thể đúc ra một thanh danh khí. Chuôi Trường Tương Tư này xứng đáng với mọi thứ Liêm Tước đã bỏ ra, cũng giúp Khương Vọng hoàn toàn quán triệt tinh khí thần.
Liêm Tước nhìn Trường Tương Tư trong tay Khương Vọng sau đó mới nhìn Khương Vọng một lát rồi nói. “Ngươi không cần kinh ngạc, cũng không cần nói chuyện gì phát sinh, đây là hiện tượng bình thường.”
Khương Vọng chưa kịp phản ứng gì với lời này thì Liêm Tước đã kết động ấn quyết mở rộng kiếm trận. Trước đó lúc đi vào bọn họ chỉ mở một con đường nhỏ, hiện giờ Liêm Tước mở cả tòa kiếm trận, kiếm nhiều như rừng lại không hề ngăn trở tầm nhìn của họ.
“Liêm Tước.”
“Liêm Tước thiếu gia!”
“Liêm Tước ca ca, ở bên này!”
“Tước nhi, là Tước nhi, tiền đồ có triển vọng lớn!”
Nam Diêu Thành là thành của đúc binh sư. Danh khí xuất thế là việc vui của cả tòa thành này. Trừ những người không thể góp mặt, còn lại đều tụ tập hướng về khu vực gần Liêm Tước. Dù không nhìn được hình dáng danh khí thì cũng muốn tiếp xúc một chút phúc khí này. Những người có tư cách vây quanh lò kiếm tất nhiên đều là tộc nhân của Liêm thị, ai cũng đều nói những lời tốt đẹp như thể chưa từng có những lời châm chọc dành cho Liêm Tước trước kia.
Liêm Tước mang theo khí khái đạo mạch đằng long, đúc nên danh kiếm chắp tay cúi chào bốn phía. Hắn vốn ngay thẳng không mồm miệng nhưng giây phút này cũng không dấu được sự hân hoan.
Sau khoảng thời gian tiếp xúc ở cùng với Liêm Tước, Khương Vong cũng hiểu rõ về đối phương hơn. Địa vị của gia hỏa này trong Liêm thị cũng giống với Trọng Huyền Thắng tại bản gia vậy. Bọn họ đều là chủ mạch dòng chính nhưng không phải người thừa kế hợp pháp thứ nhất. So với Trọng Huyền Thắng, Liêm Tước không có dã tâm. Hắn chỉ say mê với việc đúc binh, những việc khác hầu như không mấy hứng thú cho nên cuộc sống nhẹ nhõm hơn một chút. Chỉ là có nhưng việc dù hắn không tranh đua thì người khác cũng không yên tâm về hắn. Như lúc hắn đi Thiên Phủ bí cảnh để tìm con đường đột phá, kết quả nhận thất bại trở về, sau đó nhanh chóng rơi vào khốn cảnh.
Thật may, hiện giờ đúc ra Trường Tương Tư, địa vị của hắn cơ bản được củng cố. Nếu hắn có động tâm với vị trí tộc trưởng, cơ hội cũng tăng lên đáng kể. Với tính cách của hắn, là họa hay là phúc cũng còn khó nói.
Đám người xung quanh đột nhiên tránh sang bên, một lão giả cao lớn gương mặt đỏ thẫm tiến đến, theo sau là rất nhiều người khác. Liêm Tước nhìn thấy người này thì vội khom người thi lễ.
“Tộc trưởng.”
Khương Vọng cũng theo Liêm Tước thủ lễ bái chào.
“Tốt lắm. Tiểu Tước nhi rất có tiền đồ.”
Tộc trưởng đương thời của Liêm thị là Liêm Chú Bình lớn tiếng tán dương, sau đó quay sang Khương Vọng, tất nhiên sự chú ý chủ yếu đặt trên thanh Trường Tương Tư trong tay hắn.
“Vị này chính là bằng hữu Khương Vọng của ngươi phải không?”
Không chờ Khương Vọng đáp lời, hắn đã lên tiếng khen ngợi. “Tốt lắm. Có hy vọng thần thông, là một thiếu niên anh hùng, không tính bôi nhọ kiếm này.”
Khương Vọng khiêm tốn. “Ngài quá khen.”
“Nào, đưa ra đi.” Liêm Chú Bình vươn tay ra, cánh tay to lớn nhìn rất có lực.
“Việc này…”, nhìn thấy đối phương như muốn nuốt chửng Trường Tương Tư, Khương Vọng vô thức nắm chặt trường kiếm trong tay.
“Yên tâm, không phải muốn đoạt kiếm của ngươi đâu.” Liêm Tước ở bên cạnh nói nhỏ. “Sau khi kiếm đúc thành còn cần quấn lấy câu, thắt bông lúa, tạo vỏ phù hợp, sau đó tế tổ tế trời. Xong các thủ tục này mới tính là hoàn thiện việc đúc binh. Đến lúc đó thành kiếm sẽ trở lại trong tay ngươi.”
“A, phiền phức vậy sao?” Khương Vọng nói vẻ không tình nguyện. Hắn cứ nghỉ mình cầm kiếm đi là được, những việc khác chỉ làm mất thời gian của hắn mà thôi. Ánh mắt các lão đầu tử của Liêm thị nhìn Trường Tương Tư đều không giấu được vẻ thèm muốn.
“Bảo ngươi giao thì ngươi cứ giao, cần gì nói nhảm nhiều như vậy. Thanh kiếm dễ nhận biết như thế còn có thể chạy đi đâu hay sao?”
Thấy Khương Vọng biểu hiện như thần giữ của, nếu không nể trước mặt nhiều người, Liêm Tước thật muốn cung chân đạp cho đối phương một cái. Kiếm bình thường tất nhiên không cần phiền phức như vậy, nhưng đây là một danh khí, là binh khí sớm muộn sẽ vang danh các nơi, làm sao có thể không gióng trống khua chiêng một phen?
Đương nhiên, Liêm Tước cũng muốn thuận tiện để hắn xem một chút cái gì gọi là Đằng Long Cảnh. Sau này sợ là sẽ không có nhiều cơ hội như vậy. Chờ đến khi Khương Vọng đẩy cửa thiên địa, dựa vào cảm ứng với thần thông từ sớm, chẳng bao lâu sẽ có thể gõ mở nội phủ.
Liêm Tước đã nói vậy, Khương Vọng cũng đành đưa kiếm cho đối phương. Liêm Chú Bình có vẻ lớn tuổi nhưng thân thủ lại rất linh hoạt. Nhận lấy Trường Tương Tư xong là đối phương quay người rời đi luôn.
“A…!” Khương Vọng có chút nóng nảy.
“Không việc gì, đến nhà thờ tổ.” Liêm Tước an ủi vỗ về đối phương. “Sau này ngươi phải thật cố gắng, tương lai của Trường Tương Tư thế nào đều do ở ngươi.”
Sau nhiều ngày ở chung, hai người đồng tâm đúc kiếm, quan hệ cũng trở nên gần gũi hơn. Liêm Tước nói đầy vẻ mong chờ. “Không biết tương lại nó có thể được lưu trên Danh khí phổ không, và có thể xếp tới thứ mấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận