Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2629: Phiên ngoại - Phượng Khê

Phía đông nam thành vực Phong Lâm có một thị trấn nhỏ, phong cảnh tú lệ, dân phong thuần phác.
Bên ngoài trấn có một con sông nhỏ, nhiều năm nay đều lặng lẽ, giống như tòa trấn nhỏ.
Thiếu niên mười bốn tuổi có khuôn mặt thanh tú, mặt mày mang lại cảm giác sạch sẽ thoải mái. Mặc một bộ võ phục đơn giản, ôm lấy cơ thể gọn gàng. Ngoài một thanh trường kiếm, trên người không còn vật gì khác, toàn thân gọn gàng nhanh nhẹn.
Hắn đi dọc theo con sông nhỏ, thỉnh thoảng lại chào hỏi mọi người.
"Chào Vương thẩm."
"Chào Hồng di."
"Vừa trở về."
"Đã ăn rồi ạ."
Các nữ nhân giặt quần áo bên bờ sông, đều là nhìn hắn lớn lên, hết sức yêu thích thiếu niên còn nhỏ tuổi đã một mình đi vào trong thành làm việc kiếm sống này.
Người thì bóp nhẹ vai hắn, người thì khẽ vò đầu hắn.
Cuối cùng cũng thả hắn về nhà.
Thiếu niên có vẻ lo lắng đi qua con sông nhỏ, sự quan tâm và đồng tình của mọi người, càng làm hắn thấy bất an.
Đi qua con phố quen thuộc, đi ngang qua tiệm thuốc nhà mình, bọn tiểu nhị không có tâm tư buôn bán, ai nấy mặt mũi u sầu. Thiếu niên không đi vào, mà đi ngang qua luôn, đến cửa nhà của mình.
Khương gia ở trấn Phượng Khê, cũng xem là một nhà có tiền. Hiệu thuốc Khương gia có tiếng lành đồn xa, đừng nói người trong trấn, ngay cả người trấn khác, cũng thà đi thêm mười mấy dặm đường, để đến hiệu thuốc Khương gia bốc thuốc.
Mọi người có một nhận thức chung rằng ở hiệu thuốc Khương gia sẽ không bao giờ mua phải thuốc giả, sẽ không bao giờ bị cân thiếu, dược liệu mua được chắc chắn là loại có phẩm chất tốt nhất thành vực Phong Lâm.
Hồi còn bé cảm thấy ngưỡng cửa rất cao, nhưng bây giờ đã có thể dễ dàng bước qua. Tống di nương ở trong nhà chính nghe thấy tiếng thì lên tiếng chào, đôi mắt sưng đỏ, nhìn thấy thiếu niên liền rơi lệ.
Thiếu niên cau mày, lòng nhói đau:
"Cha ta thế nào?"
"Là ai tới đó?"
Trong phòng ngủ vọng ra giọng nói yếu ớt.
Tống di nương lau nước mắt, xoay người đi vào:
"Là Tiểu Vọng! Tiểu Vọng trở về gặp người!"
Thiếu niên theo bản năng nâng bước chân lên, nhưng rồi không dám hạ xuống.
Cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn đi vào buồng trong.
Đầu tiên nhìn vào khung giường, hình dạng cũ kỹ, đã bị tróc sơn. Ánh mắt chần chừ một hồi, rồi vẫn dời lên.
Nhìn vào nam tử nằm dựa vào gối, gầy trơ xương kia. Bàn tay gầy gò vắt trên chăn, giấu dưới ống tay áo, dùng đôi mắt đã không còn sáng, dịu dàng nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Ánh mắt thiếu niên tiếp tục hướng xuống, ở trước giường có một cái ghế tròn, trên ghế đặt một chén thuốc, trong chén là nước thuốc đen sì, đang tỏa ra hơi nóng.
Khương An An hai tuổi ngồi quỳ đằng sau ghế tròn, trước khi hắn vào cửa, cô bé đang phồng má, thổi mạnh vào bát thuốc trước mặt.
Ngước lên đón nhận ánh mắt của ca ca, đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn.
"Nóng."
Bé nói.
Khương Trường Sơn trên giường nở nụ cười:
"Thuốc nóng quá, con bé đang thổi nguội cho cha."
Thiếu niên lại thấy đau lòng.
Chẳng biết tại sao hắn không nhịn được.
Rõ ràng đã là một người lớn.
"Sao con lại trở về?"
Khương Trường Sơn hỏi.
"Là ta viết thư báo cho nó biết."
Tống di nương nhét thêm một cái gối, để ông dựa được thoải mái hơn, giọng nghẹn ngào.
Giọng Khương Trường Sơn bất đắc dĩ:
"Ta không trách nàng, sao nàng cứ khóc trước mặt hài tử..."
Tống di nương ngừng nghẹn ngào, nhưng nước mắt vẫn rơi từng hạt lớn.
Khương Trường Sơn giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng không nâng nổi.
Bàn tay khô gầy của ông rơi trở xuống, yếu ớt thở dài.
Khương An An nho nhỏ quỳ dưới đất, nhìn phụ thân, nhìn mẫu thân, rồi nhìn ca ca, không biết làm sao.
Thiếu niên đi qua, bế Khương An An lên, ôm vào lòng, bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng nâng đầu nhỏ của cô bé lên.
Khương An An mặt tròn trĩnh, an tâm áp đầu vào cổ hắn.
Trên giường bệnh, Khương Trường Sơn lẳng lặng nhìn bọn họ, ánh mắt vui mừng.
"Nửa năm không gặp, có phải Tiểu Vọng lại cao thêm một chút không?"
Ông hỏi Tống Như Ý.
"Sắp cao hơn chàng rồi."
Tống Như Ý lau nước mắt.
Khương Trường Sơn nhìn nhi tử của mình, cảm thấy hài lòng, lại hỏi:
"Kỳ thi ngoại môn của Đạo viện thành Phong Lâm là khi nào?"
"Tháng sau."
Thiếu niên trả lời.
"Con có tiền dùng không? Như Ý, nàng đi kéo cái ngăn kéo kia ra."
Thiếu niên ngắt lời ông:
"Ta kết giao rất nhiều bằng hữu ở trong thành. Hiện tại kiếm pháp của con rất không tệ, có thể nhận một vài nhiệm vụ nhỏ, có thể tự kiếm tiền."
Nói xong, tháo túi tiền căng phồng ở thắt lưng, đặt vào trong tay Tống di nương:
"Chữa bệnh dùng nhiêu đây trước, không đủ con lại nghĩ cách."
"Kiếm được bao nhiêu?"
Trên mặt Khương Trường Sơn mang theo ý cười.
Tống Như Ý cởi dây buộc ra cho ông xem, bên trong có rất nhiều bạc, có thỏi, cũng có bạc vụn, có cả một ít đao tiền.
Khương Trường Sơn ngẩn người, một lúc lâu sau mới thốt:
"Con ta trưởng thành rồi."
Giọng điệu kia nói không ra là cảm giác gì, vừa giống như vui mừng, lại giống như mất mát.
"Nên người an tâm dưỡng bệnh là được."
Thiếu niên:
"Không cần lo chuyện tiền bạc, cũng không cần lo lắng cho con."
Khương Trường Sơn im lặng một lúc:
"Như Ý, An An cần đi ngủ, nàng đưa con bé đi nghỉ đi. Bát thuốc này lát nữa Tiểu Vọng bưng cho ta uống."
Tống Như Ý biết hai cha con có chuyện muốn nói, bèn đặt túi tiền xuống bên giường, đi tới ôm An An đi.
"Thế nào?"
Khương Trường Sơn hỏi:
"Có tự tin kỳ thi tháng sau không?"
Thiếu niên xoay người bưng chén thuốc kia lên, cầm thìa múc, thuận miệng trả lời:
"Có."
Khương Trường Sơn cười hài lòng, cứ thế được thiếu niên hầu hạ, vừa cười vừa uống hết chén thuốc.
"Không đắng?"
Thiếu niên hỏi.
"Có đắng hay không ta cũng không cảm nhận được."
Khương Trường Sơn cười:
"Sớm đã không còn vị giác."
"Vậy mà ngươi còn cười."
"Trong lòng thấy ngọt."
Thiếu niên không nói gì, đặt chén thuốc sang bên, thò tay vào trong chăn. Lúc cầm lấy bàn tay gầy guộc, tay hắn không nhịn được khẽ run lên.
Khương Trường Sơn im lặng cảm nhận tất cả:
"Cha thật sự phải đi rồi."
Thiếu niên đắp chăn cho ông:
"Luôn có cách mà."
"Bệnh này không chữa được."
Khương Trường Sơn chậm rãi:
"Đã bán một cửa hàng rồi, không thể liên lụy mấy mẹ con thêm nữa."
"Con đã nói cha không cần quan tâm những chuyện này... Không cần quan tâm."
"Im lặng nghe cha nói."
Khương Trường Sơn dịu dàng, mang theo ý cười nhìn nhi tử:
"Cha làm ăn về dược liệu, cả đời giao tiếp với bệnh nhân. Cha hiểu rất rõ tình trạng của mình.
"Nếu phát hiện từ hai năm trước, có lẽ còn có biện pháp.
"Nhưng bây giờ, chỉ là dùng tiền để kéo dài mạng sống, phí công mà thôi.
"Cả đời cha coi như trôi chảy, may mắn gặp được mẹ con, may mắn cùng nàng yêu nhau, may mắn sinh ra con, may mắn có được An An, may mắn gặp được di nương con, nàng cũng thật lòng đối xử với cha. Các hương thân đều đồng ý chiếu cố việc làm ăn trong nhà, hàng xóm bạn bè đều đối xử với cha rất tốt...
"Cha đã quen hưởng phúc, không chịu được khổ.
"Nên con đừng bắt ta phải cố chống chọi, chịu đau nữa."
Nói tới đây, ông nhíu mày:
"Nằm trên giường như bây giờ, cũng khó chịu lắm."
Thiếu niên ngồi ở bên giường.
Trầm mặc hồi lâu:
"Con ở lại với cha."
Ánh mắt Khương Trường Sơn trở nên nghiêm túc:
"Con đã quên vì sao mình đi thành Phong Lâm rồi?"
"Con đã quên lý tưởng từ nhỏ của mình?"
"Con muốn siêu phàm thoát tục, con muốn phi thiên độn địa, trảm yêu trừ ma, con muốn đền đáp quốc gia, thủ hộ một phương... Chẳng lẽ có thể thực hiện ở trước giường bệnh của ta à?"
Thiếu niên cúi đầu:
"Bây giờ con không muốn nghĩ tới những thứ đó."
"Con không được khóc."
Khương Trường Sơn dịu dàng:
"Con là trưởng tử Khương gia, sau này còn phải chăm sóc muội muội. Nếu con chỉ biết khóc, con bé phải làm sao?"
"Con không khóc."
Khương Trường Sơn muốn vỗ vai con, muốn đứng lên nhìn xem rốt cuộc nhi tử của mình cao bao nhiêu.
Nhưng chỉ có thể nằm.
Ông cố gắng hết sức để giọng nói của mình không đau đớn, rất là cố gắng để nói:
"Trong nhà không cần đến con. Di nương con có thể lo cho cha được, muội muội con có thể dỗ dành cha vui vẻ, hôm nào cửa hàng cũng kiếm ra tiền, đủ cho chúng ta sinh hoạt.
"Việc con cần làm nhất bây giờ, chính là trở về thành, chuẩn bị thật tốt cho bài thi của mình, mang danh ngạch ngoại môn Đạo viện thành Phong Lâm về đây báo tin vui cho cha. Con cố gắng lâu như vậy, thì phải có kết quả chứ, có đúng không?"
"Sẽ có kết quả."
Thiếu niên đáp.
"Vậy thì trở về đi... Bây giờ về ngay."
Giọng Khương Trường Sơn yếu ớt:
"Cha mệt rồi, muốn ngủ một giấc."
Thiếu niên nhìn ông:
"Cha sẽ chờ con về chứ?"
"Đương nhiên."
Khương Trường Sơn cười:
"Cha có lừa con bao giờ chưa?"
Thiếu niên ở trước giường bệnh, hứa với phụ thân:
"Lần này thi ở đạo viện, nếu chỉ có một người được chọn, thì người đó sẽ là con."
Khương Trường Sơn hài lòng nhắm mắt lại:
"Người không giữ chữ tín không thành được đâu, Khương Vọng à, lời nam nhân đã nói, nhất định phải thực hiện. Ta chờ cái hạng nhất của con."
Sau khi thiếu niên đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ông lại lẩm bẩm:
"Hài tử. Trấn Phượng Khê quá nhỏ. Con phải đi xem thế giới xa hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận