Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 481: Đao tên Triều Tín

Khương Vọng bó tay bó chân còn có thể chống đỡ thế công của bọn họ, bây giờ hắn thoải mái rồi, hai bên đâu còn là một cấp bậc nữa.
Chỉ một kiếm thức, một đòn đạo thuật đã có thể giết cho đám người này lặng ngắt như tờ.
Ngay lần bị oanh tạc ở trong làn nước, Khương Vọng đã chuẩn bị rồi.
Sở dĩ lúc ấy hắn thuấn sát bốn người Điền thị chính là để bọn họ không thể tổ hợp thành sát trận có chiến lực cấp Nội Phủ.
Trước đó Điền Hòa đã tiết lộ, trận bàn sát trận do Công Dương Lộ nắm giữ, cần mười người mới có thể thành hình.
Tổng cộng có mười bốn người Điền thị tiến vào Thế giới Ẩn Tinh.
Trong đó, Lưu Tư đã chết, Điền Hòa bị thương nặng, còn lại mười hai người.
Đáng lẽ chỉ cần giết ba người là được, Khương Vọng giết thêm một người chính là để yểm hộ cho Điền Hòa, lo lắng những người này nhìn vào số lượng mà phát hiện ra điều gì bất thường.
Hắn giết tu giả Đằng Long Cảnh dễ như chặt dưa chém rau từ lâu rồi.
Mấy người Điền gia mất đi át chủ bài sát trận, hắn vốn không cần sợ. Trước đó hắn còn lo che giấu tung tích để bỏ chạy chủ yếu là vì không muốn gây phiền toái mà thôi.
Dù sao thì Đại Trạch Điền thị cũng là danh một đỉnh cấp một phương, có thể không đắc tội thì vẫn hơn.
Khương Vọng không muốn để lộ ra mặt thật nhưng dù có bị phát hiện cũng không có gì phải sợ.
Bảo vật tăng thọ là thứ hắn buộc phải có, có thể vụng trộm lấy thì vụng trộm, nếu không thể...
Thì cứ quang minh chính đại, nghênh ngang lấy đi!
Khương Vọng rút kiếm cầm trong tay, đảo mắt nhìn đám người Điền thị một vòng. Chênh lệch thực lực quá lớn khiến cho tất cả đám đệ tử danh môn Điền gia đều im lặng không nói được gì.
"Trong bí cảnh, tranh đoạt đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Hôm nay đã được chư quân nhường, việc này xin dừng ở đây."
Dứt lời, Khương Vọng bèn đi ra ngoài.
Đây chính là quy định tranh đoạt trong bí cảnh, trong Tề quốc có nhiều bí cảnh như vậy, chuyện bí cảnh sẽ được giải quyết trong bí cảnh, đây là quy củ được mọi người ước định ra. Chưa từng có chuyện dám công khai đem ân oán ra ngoài bí cảnh. Nếu hôm nay đánh đến sống đến chết vì bí cảnh này, mai đánh đến chết đến sống vì bí cảnh khác thì Tề quốc đã nội đấu đến chết từ lâu rồi.
Đương nhiên, chuyện âm thầm trả thù cũng không phải không thể.
Thế lực trả thù thì không có, nhưng nếu có ai có huynh đệ bằng hữu thân nhân bị chết trong tay đối thủ trong bí cảnh, cũng khó để không coi kẻ kia là cừu địch, có thể trả thù bất kỳ lúc nào.
Khương Vọng giết người để tránh sát trận, là vì tự vệ. Vừa rồi hắn dùng Bát âm Diễm Tước vẫn lưu thủ là vì không muốn làm mọi chuyện quá tuyệt tình.
Trong lòng hắn cũng có suy tính riêng.
Mấy người chặn đường hắn vội vàng tránh bước.
Khương Vọng bước đi xa dần, lúc trước chưa hái được đóa hoa vô danh kia thì đã xác định được nên rời khỏi thế giới này thế nào, vì vậy lộ tuyến của hắn rất rõ ràng.
Nhưng lúc này.
Điền Dũng thấy Mặc võ sĩ bị hủy thì nổi cơn giận dữ, gầm lên với bóng lưng hắn: "Khương Vọng! Ngươi dám nuốt bảo vật này, Điền gia ta chắc chắn sẽ không cho ngươi ra khỏi quận Đại Trạch!"
Khương Vọng dừng bước.
Việc nhất định sẽ bị trả thù hắn cũng không quan tâm.
Nhưng lời vừa rồi của Điền Dũng là muốn công khai mọi chuyện ra ngoài ánh sáng.
Ỷ vào Thất Tinh Cốc ở ngay trong quận Đại Trạch, muốn dùng thế lực Điền gia cưỡng ép hắn.
Thậm chí, còn nói thẳng ra là không để cho hắn ra khỏi được quận Đại Trạch.
Hành động này, đã vượt giới hạn.
Khương Vọng quay người, bước lại: "Tại sao ngươi lại muốn nhắc nhở ta?"
Giọng nói của hắn rất bình thản, nhưng ý tứ lạnh như băng.
Đáng lẽ, tất cả đều kết thúc, bảo vật đã có chủ, mọi người ai về nhà nấy là xong.
Tại sao còn muốn nhắc nhở ta phải diệt cỏ tận gốc?
Tại sao còn muốn nhắc nhở ta phải diệt trừ hậu hoạn?
Nếu những người này nhất định phải mang thù hận ra khỏi bí cảnh, thậm chí còn muốn kéo đến cả thế lực, thì Khương Vọng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để cho bọn họ ở lại trong bí cảnh thôi.
Mà nếu Khương Vọng triển khai toàn bộ chiến lực, có thể giết sạch sành sanh tất cả mọi người ở đây không?
Một kiếm trước đó, một đạo thuật lúc trước đã nói rõ tất cả rồi.
Chí ít, Điền Thường hiểu, bọn họ không có quá nhiều cơ hội phản kháng.
Khi tận mắt nhìn thấy Khương Vọng sử dụng Xà Tín Kiếm, gã vẫn còn có lòng tin vào con át chủ bài mà đánh một trận. Nhưng sau khi Bát âm Diễm Tước xuất trận, chút lòng tin này đã biến mất.
Chiến lực Khương Vọng bày ra chắc chắn là đứng đầu Đằng Long Cảnh, chỉ e là nhìn khắp cả Tề quốc cũng không tìm ra được mấy ai cùng cảnh làm đối thủ.
Điền Thường tự hiểu rõ.
Từ đầu tới cuối trên tay phải của gã vẫn luôn lơ lửng một quả cầu nước, bên trong sóng nước dập dờn.
Khương Vọng chậm rãi bước lại gần, gã cũng cất bước bước lên.
Những người khác của Điền thị hoặc lùi lại, hoặc là cắn răng bước lên, biểu hiện khác nhau.
Ước chừng chỉ có kẻ đầu têu Điền Dũng, vì không còn đường lui, nên là người kiên quyết nhất.
"Đại Trạch Điền thị ta không có thứ hèn nhát. Liều mạng với ngươi!"
Khi đi tới bên cạnh Điền Dũng, Điền Thường vừa kịp đưa tay.
Gã thò vào trong nước, rút ra một thanh trường đao màu xanh.
Mũi đao lóe sang bên cạnh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà xuyên vào bụng Điền Dũng, một đòn phá vỡ Thông Thiên Cung của gã!
Điền Dũng đau đớn, kinh ngạc, không dám tin!
Nhưng điều khiến gã không dám tin nhất, không phải là vì Điền Thường bất ngờ ra tay giết mình, mà là vì thanh đao gã sử dụng.
"Triều Tín đã thất lạc nhiều năm... không ngờ lại nằm trong tay ngươi?"
Điền Dũng ho ra máu hỏi.
Triều Tín Đao chính là danh đao trong thiên hạ, năm xưa nằm trong tay một vị trưởng lão Điền thị. Đáng tiếc, về sau vị trưởng lão này chết trong một lần ra biển, Triều Tín Đao cũng thất lạc từ đó.
Lúc này Điền Dũng mới nhớ ra, trong đội ngũ năm xưa khi vị trưởng lão ra biển cũng có Điền Thường. Gã là một trong hai người may mắn sống sót!
"Mang theo vấn đề ngu xuẩn của ngươi mà đi chết xa một chút đi!"
Điền Thường lạnh lùng rút đao, hất một cái, đầu người bay lên!
Gã cầm Triều Tín Đao, không chút do dự lao thẳng đến tấn công những kẻ khác của Điền thị.
"Điển Thường ngươi bị điên rồi?"
"Triều Tín Đao trong tay gã, các ngươi còn không nhìn ra được sao?"
"Mau trốn! Nhất định phải báo chuyện này cho gia tộc, diệt sạch mạch này của gã!"
Những người còn lại của Điền thị vừa sợ vừa giận.
Nhưng Điền Thường đã mang đao tới.
Đám đệ tử tinh anh của Điền thị này không một ai có thể chống nổi hai đao của Điền Thường!
Lại thêm Công Dương Lộ bất ngờ ra tay, dẫn động trận pháp, đất sụt lún khắp nơi, những con rắn cát cuốn lên.
Đây vốn là trận pháp gã chuẩn bị cho Khương Vọng, nhưng lúc này lại dùng để giết chóc nội bội!
Khương Vọng cầm kiếm đứng phía xa xa, trầm mặc quan sát trận đồ sát này.
Nhìn Điền Thường và Công Dương Lộ liên thủ, không chút do dự chém giết gần hết những người này.
Chẳng mấy chốc tiếng kêu thảm đã chấm dứt, không một ai chạy thoát.
Cuối cùng, hai người bọn họ đứng cạnh nhau, nhìn Khương Vọng.
"Ta thừa nhận, chúng ta không phải đối thủ của ngươi. Hiện giờ ngươi có hai lựa chọn."
Điền Thường nói: "Thứ nhất, giết ta. Tất cả mọi người của Điền gia bước vào Thế giới Ẩn Tinh đều chết hết, vĩnh viễn sẽ không ai biết việc này. Nhưng cũng có khả năng ngươi bị nghi ngờ, bị truy tìm vết tích, rồi bị phát giác. Ta không cần phải nói tới thanh danh của Điền An Bình đâu nhỉ. Ngươi không thể phủ nhận rằng người này có thể tra ra ngươi. Mà việc ngươi giết sạch đội ngũ Điền thị thì không thể giải thích bằng chuyện tranh đoạt trong bí cảnh được. Một khi bị tra ra, chính là đại thù sinh tử."
"Lựa chọn thứ hai, thả ta. Việc tranh đoạt bảo vật thất bại ta sẽ giải thích.
Đội ngũ bị tử thương thảm trọng ta cũng sẽ giải thích. Ta hiểu rất rõ Điền gia, chắc chắn có thể giải quyết những chuyện này. Mà ngươi đã thấy ta giết chết tộc nhân thế nào rồi, đã thấy được Triều Tín Đao trong tay ta rồi, ngươi đã nắm được nhược điểm của ta, không cần lo ta lá mặt lá trái. Một khi chân tướng bị lộ, ta sẽ chỉ có thảm hơn ngươi thôi, cho nên, ta sẽ càng muốn giấu kỹ chuyện này hơn ngươi. Với ngươi mà nói, đây chính là lựa chọn không có hậu hoạn nhất."
Vào lúc mọi chuyện đã không thể văn hồi, Khương Vọng đang muốn đại khai sát giới, người này đã tìm ra được con đường sống cho mình trong thời gian ngắn nhất.
Mà con đường này lại rất rõ ràng, rất sáng sủa, gã ra tay cũng rất quả quyết ngoan lệ.
Cho dù là Khương Vọng cũng không thể không cảm thấy gã nói đúng, đề nghị của gã rất chính xác.
"Ngươi là một kẻ đáng gờm!"
Khương Vọng không nhịn được phải cất lời khen: "Ngươi quả là một kẻ đáng gờm!"
"Ta cũng không ngại ý tốt." Khương Vọng nhìn gã chăm chú, trả lời: "Nói thẳng ra thì, ta cũng không dám nắm nhược điểm của một kẻ như ngươi."
Tay Công Dương Lộ đã bắt đầu biến hóa, chuẩn bị sẵn sàng, nếu hắn không đồng ý sẽ ra tay liều mạng.
Điền Thường lại thả mũi đao xuống, thu lại tư thế tấn công, chỉ nói:
"Quyền lựa chọn là của ngươi, ngươi chọn là được. Cường giả có tư cách không cần giải thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận