Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1747: Dương quang xán lạn, vạn sự khả thân (1)

Đường đường là lầu các của cháu gái Ngu quốc công ở, tự nhiên là phong cách bất phàm, cao nhã độc đáo.
Tự nhiên là thi vận như nước, tự nhiên là gió mát đưa hương.
Nhưng Nguyệt thiền sư của Tẩy Nguyệt Am ở chỗ bệ cửa sổ một căn phòng khác, hiển nhiên không quá có thể hưởng thụ.
Nhất là khi một đôi nam nữ trẻ tuổi trong phòng này đang tình ý miên miên.
Nàng nhẹ nhàng ấn lên lông mày, lại tìm được mấy nếp nhăn xấu hổ trên thân khôi lỗi này của mình.
Nàng vốn định ho khan một tiếng, để mà đánh thức đôi nam nữ trẻ tuổi không coi ai ra gì kia.
Lại hoặc giả bộ mới nhìn thấy người tới, đi tới chào hỏi vài câu.
Nhưng suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng không nói tiếng nào, yên lặng nhảy xuống lầu, còn trở tay kéo cửa sổ lại.
Dù sao, ngã phật từ bi.
Nàng lướt qua gió, không để lại tiếng gió.
Nàng rơi trên mặt đất, dường như hai chân vốn sinh trưởng trên mặt đất, rơi xuống liền mọc rễ.
Quan hệ với phủ Ngu quốc công Đại Sở đã thành lập rất nhiều năm, ngược lại không cần phải dặn dò gì nữa.
Nguyệt Thiên Nô phủ lên người áo bào xám, một mình đi ra khỏi phủ Ngu quốc công.
Xét thấy bao nhiêu trắc trở gặp phải trong Sơn Hải Cảnh, có ý muốn nói chút gì đó với Khương Vọng, nhưng ngẫm lại cũng không có gì hay để nói.
Thôi vậy.
Sở địa từ trước đến nay phồn hoa, Dĩnh thành càng được xưng là “Thiên hạ phồn thịnh”.
Nàng bước đi nhẹ nhàng, bước vào dòng người chảy xuôi không ngừng.
Sau đó một mạch đi về hướng bắc, trở về.
Tả Quang Thù không nói tiếng nào đã bỏ chạy, chỉ còn lại một mình Khương Vọng, ở trong phòng sửng sốt một hồi.
Sau đó mượn dịp tu luyện…
Hai môn ấn pháp được truyền thụ ở Sơn Hải Cảnh đều cao thâm khó dò, không phải có thể dễ dàng nắm giữ.
Hơn nữa bôn ba trong Sơn Hải Cảnh không ngừng, cũng không có nhiều công phu có thể nghiên cứu.
Vậy nên mặc dù tới tay đã một thời gian, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ đại khái lý giải.
Lúc này hắn chủ yếu là nghiên cứu Họa Đấu Ấn.
Ngồi một mình trên ghế, hai tay chồng trước người, mười ngón tay nhanh chóng biến ảo.
Những ấn quyết khiến người ta hoa cả mắt kia, đối với hắn hiện tại căn bản không tính là khó khăn. Chân chính cần lượng lớn thời gian và tinh lực đi thăm dò là... quy tắc dẫn dắt phía sau những ấn quyết phức tạp kia.
Đúng vậy, hiện tại Khương Vọng mơ hồ có thể cảm giác được, những ấn quyết phức tạp thiên biến vạn hóa này, như là một con đường vòng quanh núi, dưới tình huống cảnh giới người ta không đủ, có thể thông qua thời gian và tinh lực để đi đến đỉnh núi.
Hắn cần đi tìm tòi tìm tòi nghiên cứu liên hệ giữa chúng nó, chân chính hiểu được quá trình đăng sơn thì mới có thể nắm giữ áo nghĩa của môn ấn pháp này.
Cộc cộc.
Có tiếng đập cửa vang lên.
Âm thanh này vừa đúng lại đánh thức người ta, lại tuyệt không chói tai, sẽ không sinh ra sợ hãi gì.
Khương Vọng thu ấn ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hoài quốc công gầy gò nho nhã đang đứng ở ngoài cửa.
Nơi này là phủ Hoài quốc công, cửa cũng đã mở, mà ông ta không trực tiếp đi vào.
Khương Vọng vội vàng đứng dậy hành lễ: “Quốc công đại nhân!”
“Không cần đa lễ.” Tả Hiêu khoát tay áo, bước qua cánh cửa: “Lão phu vừa trở về, nghe nói thử luyện Sơn Hải cảnh đã kết thúc, liền tới xem một chút, nghĩ tới các ngươi có lẽ có chút vấn đề cần ý kiến của lão nhân gia… Quang Thù đâu?”
“Cái này…” Khương Vọng có chút xấu hổ nói: “Vừa đi ra ngoài không lâu, có lẽ buổi tối có thể trở về.”
Lão quốc công có chút vui mừng nở nụ cười, sau đó nói: “Xem ra thu hoạch của các ngươi không tệ.”
Khương Vọng thành thật nói: “Quang Thù lấy được Cửu Phượng chương, ta lấy được bí mật Thần Lâm của Hoàng Duy Chân, còn được truyền thụ hai thức ấn pháp, được hai giọt tinh huyết dị thú.”
Tả Hiêu nhìn hắn, giọng nói hòa hoãn: “Có thể làm được loại trình độ này, rất không dễ dàng. Tuy lão phu biết ngươi nhất định có thể làm được…vất vả cho ngươi rồi, hài tử.”
Khương Vọng đã sớm quen với được mọi người ca ngợi.
Nhưng không biết tại sao, khi lão quốc công nói “vất vả cho ngươi”, hắn vẫn có một loại cảm giác kích động đặc biệt, trong lòng chảy qua dòng nước ấm áp.
Hắn vừa cười vừa nói: “Không tính là vất vả, đối với vãn bối mà nói, đây cũng là rèn luyện khó có được.”
“Ta biết, Quang Thù từng trải còn ít, lại rất ngây thơ, chắc hẳn đã gây cho ngươi không ít phiền phức…”
Tả Hiêu nói rồi khoát tay, ngăn lại lời khiêm tốn của Khương Vọng, tiếp tục nói: “Nói cảm tạ thì xa lạ quá, nhưng thân là gia gia Quang Thù, ta quả thực nên biểu thị cảm ơn.”
Ông dừng một chút, rồi nói: “Nếu như không có chuyện gì quá quan trọng, ở trong phủ thêm vài ngày đi. Lão phu mặc dù có chút tài sản, nhưng chỉ sợ làm tổn thương tấm lòng của ngươi, không tiện xem như tạ lễ. Liền cậy già lên mặt, ỷ vào năm tháng dài lâu, chỉ điểm ngươi một hồi tu hành…ngươi thấy thế nào?”
Loại chỉ điểm tu hành chính thức này, khác với loại chỉ điểm trước khi tiến vào Sơn Hải cảnh.
Cái sau giống lúc tại Quan Hà Đài chuẩn bị chiến đấu, Tào Giai thuận miệng nói mấy câu yếu điểm khi chiến đấu.
Cái trước thì gần với trước khi xuất chinh Quan Hà đài, ở trên điểm tướng đài, Dịch Tinh Thần và Trọng Huyền Chử Lương toàn phương vị chỉ điểm.
Hoài quốc công Đại Sở tự mình chỉ điểm tu hành!
Phần tạ lễ này há chỉ là dày nặng?
Đối với loại nhân vật cấp độ như Hoài quốc công mà nói, pháp khí bảo cụ gì, bao nhiêu nguyên thạch linh đan, cũng không trân quý bằng thời gian tinh lực của ông.
Khương Vọng thành khẩn quỳ gối: “Ta nào dám yêu cầu xa xỉ như vậy? Ngài có thể bớt chút thì giờ chỉ điểm, là vinh hạnh lớn lao của ta.”
Tả Hiêu giơ tay nâng hắn đứng dậy: “Lão phu nhìn ngươi, luôn cảm thấy, có một loại duyên phận trong minh minh …”
Ông khẽ vỗ vỗ cánh tay Khương Vọng: “Không cần xa lạ mới phải.”
Khương Vọng nói: “Ta trước nay đến phủ, như trở về nhà. Nhìn thấy công gia, chỉ cảm thấy như là trưởng bối nhà mình, rất là ân cần.”
“Được.”
Hoài quốc công ở lâu trong quân ngũ, làm việc chú ý một cái nhanh nhẹn dứt khoát.
Lúc này liền buông tay Khương Vọng ra, nghiêng người nhường ra một khoảng không gian.
“Chúng ta bắt đầu từ ấn pháp ngươi vừa luyện tập…”
“Căn nguyên của ấn pháp này, chính là ấn pháp cấp Diễn Đạo của Hoàng Duy Chân, tên là [Sơn Hải Điển Thần Ấn], được xưng là ấn pháp tuyệt diệu cùng cực thiên hạ. Vốn là một bộ, tổng cộng có 871 loại ấn pháp, hợp làm Sơn Hải Điển Thần. Năm đó Hoàng Duy Chân thôi diễn đến trình độ này, dựa vào nó tung hoành thiên hạ. Căn cứ thuyết pháp lưu lại năm đó của hắn, ấn này thôi diễn đến tận cùng, mở ra có lẽ là tổng cộng 1296 loại…”
“Ngươi được truyền thụ, là một môn trong đó, chính hợp với cảnh giới của ngươi sử dụng. Lại đây, làm giống ta, ngươi lại bấm một lần ấn quyết vừa rồi, chỉ điều động lực lượng thần hồn cảm thụ một chút…”
Tu hành không biết thời gian.
Nhật nguyệt chợt đã muộn.
Thời gian ở trong mắt tình nhân, cũng như thế…
Khi Tả Quang Thù rốt cuộc nhớ tới lão đại ca của hắn, bước chân nhẹ nhàng nhảy trở về trong phủ. Khương đại ca của hắn đã ở dưới sự chỉ đạo của lão quốc công, đại thể đã đem Họa Đấu Ấn và Tất Phương Ấn duyệt qua một lần.
Không nói đến việc đã triệt để nắm giữ, gần xem như có thể lấy ra ứng phó với những trận đấu thông thường rồi.
Chân truyền một câu nói, giả truyền vạn quyển sách.
Có người chỉ điểm và không có ai chỉ điểm, cách biệt một trời một vực.
Tối nghĩa huyền ảo như tuyệt thế ấn pháp của Hoàng Duy truyền lại, dưới sự chỉ điểm của Hoài quốc công, quả thật rõ ràng dễ hiểu giống như Tam Tự kinh vậy.
“Về rồi sao?”
Tả Quang Thù ngay tại chỗ quay người một cái, lúc cất bước ra ngoài, bên tai truyền đến giọng nói này.
“A, đã về rồi!” Tả Quang Thù ngoan ngoãn quay người lại, rất lễ phép chào hỏi: “Chào gia gia, chào Khương đại ca.”
Hắn dè dặt nhìn gia gia, có chút thấp thỏm.
Vừa kết thúc thí luyện Sơn Hải cảnh, liền chuồn đi không ở nhà, nghĩ đến làm sao cũng phải bị khiển trách một trận.
Nhưng Tả Hiêu chỉ cười híp mắt nhìn hắn.
“Tự đi biệt viện nghỉ ngơi đi.” Lão quốc công khoát tay áo: “Ta và Khương đại ca ngươi còn có một số vấn đề trên tu luyện cần thảo luận.”
Tả Quang Thù có chút chần chừ quay người lại: “Vậy cháu…đi đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận