Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2296: Chúng Diệu Chi Môn

Hắc Liên tự chính là Phật môn đệ nhất nghịch tông.
Cổ Nan sơn là Chính giáo thiên hạ được Thái Cổ hoàng thành công nhận.
Bất kể Hắc Liên tự tự nhận mình là chính thống của Phật môn như thế nào, hai giáo phân chia chính tà, đã sớm là được lịch sử công nhận và bình phẩm.
Đương nhiên, lịch sử có thay đổi rất lớn.
Chỉ xét riêng trước mắt mà nói, không thể nghi ngờ, Hắc Liên tự là một trong những Tà giáo lớn nhất thiên hạ.
Mà Lộc Thất Lang chính là cao tầng của Thần Hương Trị An phủ, tồn tại được ghi danh sách của Thái Cổ Hoàng thành, tuyệt đối là nhân vật trong quan phương, đại biểu cho dấu hiệu trật tự chính nghĩa.
Há lại có chuyện thấy ác đồ Tà giáo mà không giết?
Thằng nhãi này còn dám nói "Nếu có kẻ không cúi lạy, không thành tâm, bất tâm kính, nên đày vào Súc Sinh đạo", những này ngày thường ở Hắc Liên tự đóng cửa nói chuyện trong nhà cũng được, sao dám làm càn trước mặt Lộc Thất Lang hắn như thế?!
Nhưng trước mắt đối thủ lớn nhất vẫn là Xà Cô Dư.
Thậm chí... đối thủ là ai, e rằng còn chưa chắc đã có thể tự chọn được.
Thử Già Lam này có phải là người mà Xà Cô Dư mời tới giúp đỡ hay không?
Nghĩ lại thì vô cùng kinh hãi, nhưng cũng tương đối hợp lý. Xà Cô Dư tội ác tày trời, thêm một tội gia nhập Hắc Liên tự, trà trộn vào Tà giáo làm việc ác thì có vấn đề gì? Trên có bao người hiểu thế lực nào đời này có thể dung nạp ả, lại thật sự có thể giúp được ả.
Mà đối với mình mà nói, mặc dù từ trước đến nay luôn tự tin có một không hai trong cùng thế hệ, nhưng một mình giết chết hai vị Yêu Vương có thực lực trên Thiên bảng Tân Vương, cũng thật sự có phần quá kiêu ngạo...
Lộc Thất Lang bình tĩnh quan sát hoàn cảnh, tay cầm kiếm vẫn bình ổn ung dung, nhưng cũng vô thức di chuyển vị trí, để cho mình tiến thoái tự nhiên hơn một chút.
Đối mặt với thanh kiếm nhọn dài mảnh khảnh.
Bát Trảm đao nhỏ nhắn, tự có phong cách hẹp nhọn, cũng đầy ắp ánh trăng.
Xà Cô Dư vốn đã chuẩn bị sẵn sàng độc đấu cả hai đại Yêu Vương Lộc Thất Lang và Sài A Tứ, muốn dùng một trận huyết chiến, giãy giụa tìm đường sống. Sự xuất hiện đột ngột của Hắc Liên tự Thử Già Lam khiến trong lòng ả kinh hãi.
Trị An phủ đương nhiên là đại địch, Hắc Liên tự không phải là bạn tốt tri kỷ gì.
Ả sinh ra đã có tính cách lạnh lùng, từ nhỏ lớn lên ở Lâm Vụ, đi đâu, làm gì, chiến đấu với ai để giành được chiến tích vinh danh trên Thiên Bảng... tất cả đều bị gia tộc khống chế. Bất kể Chính đạo hay Tà đạo, vốn dĩ không có bạn bè gì, hầu như là tuyệt giao với thế gian.
Ả từng là Tân Vương trên Thiên Bảng, đương nhiên cũng có kỳ ngộ của ả. Công pháp ả tu luyện, bí thuật mà ả nắm giữ, Yêu chinh của ả, thậm chí trong tay ả còn có Phi Yến Bát Trảm ddao, đây đều là thu hoạch mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Từ sau khi tàn sát thân tộc, tiền của mà Lâm Vụ Xà gia tích góp mấy ngàn năm cũng nằm trong tay ả.
Thậm chí, lý do ả tự giết thân tộc, sẽ dẫn tới bao nhiêu phỏng đoán không thể tưởng tượng nổi?
Bây giờ tội không thể tha, lưu vong chân trời góc biển. Trên người không có bất kỳ thân phận gì có thể bảo vệ mình, phía sau không có bất kỳ chỗ dựa nào có thể trở thành uy hiếp. Trong thiên hạ bất kỳ một yêu nào, đều có thể quang minh chính đại giết ả !
Đây là một khối thịt mỡ lớn cỡ nào?
Ả không phải là đứa bé cầm bảo vật đi giữa phố xá sầm uất, bản thân ả tức là trọng bảo rơi trong phố xá sầm uất, tất nhiên sẽ dẫn tới khắp nơi ngấp nghé. Ngay cả Viên Mộng Cực cũng dám động tâm, nói gì đến kẻ khác?
Có yêu không dám tranh đoạt với Lộc Thất Lang, nhưng như Thử Già Lam này, lại hoàn toàn không cần kiêng kỵ.
Mà ả hiểu rõ, giờ phút này cho dù ả phóng thích tất cả lực lượng che giấu, không đủ để chạy trốn khỏi vòng vây của ba người Lộc Thất Lang, Sài A Tứ, Thử Già Lam. Chạy trốn lâu như vậy, chạy trốn ra Thần Hương hoa hải, trốn khỏi Tử Vu khâu lăng, đấu trí đấu dũng với Thần Hương thiên kiêu Lộc Thất Lang, vẫn chưa từng lộ ra nửa phần khiếp đảm. Không ngờ đêm nay một ý niệm sai lầm, dường như đã đến đường cùng!
Gió đêm lạnh lẽo.
Thử Già Lam đứng ở Hắc Liên tế pháp đàn, đối mặt với Thái Bình Quỷ Sai thân hình mập mạp, quay lưng về phía căn ngõ nhỏ ở khu bắc nơi cường giả đứng lặng. Trong lúc nhất thời không biết nên bỏ đi hay là nên động thủ, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Phật quang trong mắt không còn ngạo mạn như trước, Phật âm quanh thân cũng dần tản đi.
Hắn không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được khí tức cường đại kia.
Lộc Thất Lang, Xà Cô Dư, còn có một yêu quái vô danh có thể sánh ngang với bọn họ, tuy trông có vẻ rất yếu ớt, lại là tồn tại cao thâm khó lường nhất. Dù sao dùng Phật tưởng của mình, cũng hoàn toàn không dò ra được căn cơ của yêu quái này.
Chẳng lẽ đây là cạm bẫy của Thái Bình Quỷ Sai?
Thái Bình đạo là một tổ chức cường đại đến vậy sao?
Đã đạt thành hợp tác với Thần Hương Lộc gia? Chẳng lẽ còn có thêm lực lượng quan viên Ma Vân thành hay sao?
Về phần mấy cường giả chặn đường ngoài phố, có khả năng gì không đánh không quen mà chuyển sang kết thành bằng hữu hay không... Hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Dù sao xưa nay cường giả độc hành!
Nói đơn giản, trong vấn đề ngoại giao của Hắc Liên tự không tồn tại thế lực thân thiện... Nhìn quanh Yêu giới, có thể nói khắp nơi đều là thù địch.
Dù sao thì Hắc Liên tự này động một tí là muốn chém kẻ không cúng bái không thành tâm, đày đọa vào Súc Sinh đạo, bọn họ cũng hiểu rõ bản thân mình chuốc thù hận cỡ nào.
So với thái độ căng thẳng của ba vị Yêu Vương.
Tật Phong Sát Kiếm và Thái Bình Quỷ Sai của chúng ta, lại thể hiện ra vẻ trấn định siêu việt.
"Không hoảng hốt, ta có Cổ Thần tùy thân. Cổ Thần có mười đầu ngón tay, nghiền chết ba Yêu Vương, còn có bảy cái không có chuyện gì làm."
Sài A Tứ tính toán kỹ càng.
"Đạo chủ đã sớm nói, chuyện của Hắc Liên tự sẽ được tổ chức giải quyết. Tối nay chỉ tùy tiện đưa đồ tới một chuyến, hung đồ như Xà Cô Dư đến đây, loại nhân vật phản diện như Hắc Liên tự cũng nhảy ra, chẳng lẽ chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của Đạo chủ hay sao? Kế hoạch của Thái Bình đạo kinh khủng cỡ nào! Kế tiếp có thể thấy cường giả cao tầng trong tổ chức rồi, không biết là vị nào trong Tam Quan Thất Lại..."
Trư Đại Lực nắm chắc thắng lợi trong tay.
Dựa theo những gì hắn biết về cấu trúc của Thái Bình đạo, trên cùng là Thái Bình Đạo chủ cầm đầu. Vị này phân thần này ngàn vạn, giám sát đêm dài vĩnh cửu. Trong đó có một ý niệm lưu lại lên Thái Bình Thần Phong ấn của hắn. Dưới Thái Bình Đạo chủ, là Tam Quan Thất Lại Cửu sai.
Tam Quan là Thiên, Địa, Yêu.
Thất Lại là Hỷ, Nộ, Ai, Cụ, Ái, Ố, Dục.
Cửu Sai là Âm, Dương, Long, Ma, Nhân, Thần, Quỷ, Ác, Nghiệt.
Bản thân hắn là Thái Bình Quỷ Sai trong Cửu Sai, tuy rằng tu vi hiện tại còn rất hạn chế, không xứng với uy danh Quỷ Sai. Nhưng chính miệng Thái Bình Đạo chủ đã nói, hắn thiên phú phi thường, sớm muộn gì cũng sẽ đi đến trình độ mà hắn nên có.
Con đường của một yêu quái gây dựng sự nghiệp vĩ đại, luôn phải chiến thắng đủ loại nhân vật phản diện. Cũng như đêm nay, tựa như chuột thêm lam.
Trư Đại Lực đứng ở ngưỡng cửa gian phòng cũ nát này, nhìn Yêu Vương của Hắc Liên tự trong sân, ánh mắt kia đã như nhìn xác chết.
Không giống với thái độ thấp thỏm ngờ vực của ba đại Yêu Vương, cũng không giống lòng tự tin mù quáng của hai chiếc xe ngựa, vị Cổ Thần vĩ đại ẩn náu ở thế giới trong gương phần nhiều là bị bất ngờ không kịp trở tay, rơi vào trong một trạng thái mờ mịt tạm thời.
Trư Đại Lực hỏi khi nào thì cao tầng đến, hắn là Thái Bình Quỷ Sai có thể phối hợp như thế nào.
Sài A Tứ đang hỏi hắn có cần tiếp tục giả vờ hay không, hay là trực tiếp ngả bài, mời Cổ Thần ra sân nghiền ép tất cả...
Nhưng hắn thân kiêm Cổ Thần và Thái Bình Đạo chủ, bản thân còn chưa nghĩ ra, hắn nên đi đâu, hắn phải làm sao để lẩn trốn.
Một khi ba Yêu Vương này đánh nhau, gian nhà nhỏ này còn có thể tồn tại?
Nghĩ lại thì Võ An hầu Đại Tề, lập kế hoạch trong bảo kính, thần cơ diệu toán tính thiên ý, nắm lấy cơ hội trong chớp mắt, nhanh chóng thay hình đổi dạng, quay lại cái sân nhỏ rách nát này, kết quả là đụng phải cảnh tượng trước mắt.
Không động thì thôi, khẽ động là lật xe.
Cho dù là ai cũng khó tránh khỏi mê mang.
Giờ phút này, hắn cũng thật sự sinh ra một nỗi kính sợ sâu sắc đối với thiên ý.
Càng hiểu rõ, càng kính sợ.
Càng cảm nhận, càng khiếp đảm.
Càng hiểu biết, càng nghi hoặc!
Hiện tại hắn đã chẳng biết mình có nên hành động hay không, chẳng biết nên làm gì cho thỏa đáng, chẳng biết phải làm gì mới có thể chân chính siêu thoát.
Giống như một mình đứng giữa ngã tư đường mênh mông, trên đường chỉ có đủ loại yêu quái, bên đường là đủ mọi thứ nguy hiểm chưa biết. Bản thân hắn cứ giãy giụa, tính toán, nhưng trước sau trái phải, dù lựa chọn thế nào cũng đều là sai lầm!
Chính là những điều mà ngươi tự cho là "đúng đắn", đã từng bước đẩy ngươi vào cục diện càng nguy hiểm.
Chẳng lẽ cuộc đời này lại không có đường nào khác, chỉ có thể tĩnh tọa chờ chết?
Gian tiểu viện ở phía bắc Ma Vân thành này vốn đang là cục diện giương cung bạt kiếm, giao đấu sinh tử, trong lúc nhất thời lại lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Lộc Thất Lang, Xà Cô Dư, Thử Già Lam, tam đại Yêu Vương đều có chỗ kiêng kỵ, không ai muốn ra tay trước, đường lui.
Trư Đại Lực tự cao có Thái Bình đạo làm chỗ dựa, hoàn toàn quan sát mọi thứ trước mắt với một loại tâm tính siêu nhiên, cho dù rõ ràng Thử Già Lam đang nhìn về phía hắn.
Thái Bình nghĩa sĩ, không gì phải sợ.
"Khụ!"
Cuối cùng vẫn là Sài A Tứ phá vỡ trầm mặc.
Hắn hỏi trong lòng:
"Ta làm như vậy có phải kiêu ngạo quá không? Ta cho rằng ít nhất cũng phải ba đến năm năm sau, ta mới có thể nói chuyện với thái độ này..."
Miệng hắn đã rất thoải mái mở lời:
"Ta nói này, qua nửa đêm rồi, mọi người chặn trước nhà ta làm gì vậy?"
Hắn cất bước di chuyển mà trong mắt mấy vị Yêu Vương thì trăm ngàn cái sai nhưng nghiên cứu kỹ càng lại rất đáng suy ngẫm, vọt tới cửa viện, một mình một yêu, phân chia chiến trường hỗn tạp thành hai bên.
Trong sân là Thử Già Lam và Thái Bình Quỷ Sai, trong ngõ hẻm là Lộc Thất Lang và Xà Cô Dư.
Hắn đứng trên một đường ranh giới mong manh, nhìn sang trái thấy cái đầu trọc của Thử Già Lam, khăn che mặt của Thái Bình Quỷ Sai, nhìn sang phải thấy hoa văn rắn đỏ thẫm của Xà Cô Dư, thanh kiếm trong tay Lộc Thất Lang.
Hắn quyết định không giả bộ tiểu đệ nữa.
"Các ngươi còn muốn đánh nữa không?"
Lời nói của hắn mang vẻ khinh bỉ.
Hắn dùng chính thân thể của mình làm vách ngăn, phân chia hai chiến trường.
Theo lý thuyết, mấy Yêu Vương cũng tiện động thủ.
Thử Già Lam chống lại Quỷ Sai Thái Bình, là chuyện đơn giản.
Lộc Thất Lang đối đầu với Xà Cô Dư cũng rất có ưu thế tâm lý.
Nhưng bọn họ không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc Sài A Tứ thâm tàng bất lộ này cuộc là thần thánh phương nào? Rốt cuộc đứng về bên nào?
Nhất là Lộc Thất Lang mới thu Sài A Tứ về dưới trướng, trong lúc vừa rồi cũng dò xét nhiều lần. Thậm chí hắn cũng bắt đầu hoài nghi, liệu đêm nay Sài A Tứ tới cửa bái kiến có phải cũng là một nước cờ dụ dỗ mình tới đây hay không...
Không, chắc chắn là một cái bẫy.
Nếu không thì tại sao lại trùng hợp như vậy, khiến mình đồng thời đụng phải Xà Cô Dư và Thử Già Lam?
Phải biết rằng dựa vào linh giác trời sinh và Thần Hương bí pháp mà đuổi theo Xà Cô Dư còn không dễ dàng gì. Sài A Tứ này lại có thể nắm bắt chính xác vị trí, dẫn dụ mấy Yêu Vương tới cùng một chỗ, nếu nói sau lưng không có tổ chức cường đại, hắn không tin.
Rốt cuộc là ai muốn đối phó với Thần Hương Lộc gia?
Trong lòng Lộc Thất Lang cảnh báo vang dội.
Linh giác của hắn nói cho hắn biết, hắn đã tới gần cơ duyên rất lớn, nhưng đồng thời cũng tới gần nguy hiểm cực lớn.
Cơ duyên ứng ở nơi nào? Nguy hiểm do ai mang đến?
Thử Già Lam và Lộc Thất Lang đều trầm mặc. Xà Cô Dư càng không nhiều lời.
Vấn đề của Sài A Tứ tan biến trong gió.
"Ách!"
Sài A Tứ lại bực bội phất tay áo:
"Không đánh thì giải tán đi!"
Trong lòng hắn thầm sảng khoái không thôi, giọng điệu lại càng mang vẻ tùy ý của cường giả tuyệt thế:
"Ta tranh thủ thời gian sửa lại cửa nhà, buổi tối còn phải đi ngủ!"
Nói xong treo thanh kiếm lên, quả thật tự mình nghiên cứu cửa nhà.
Đương nhiên những lời này không phải là quyết định của hắn. Là Khương Vọng sau khi mê mang một hồi, chỉnh đốn lại thế trận, lại một lần nữa thông qua Sài A Tứ, phát động khiêu chiến với thiên ý.
Từ khi trốn thoát khỏi Sương Phong cốc, mãi cho đến tối nay trở về Sài gia lão viện. Từ lúc phát giác được thiên ý nhằm vào, đến khi bắt đầu nhằm vào thiên ý, trốn tránh thiên ý, đối kháng thiên ý... hầu như tất cả nỗ lực của hắn, đều bị từng cái bạt tai tát trở về.
Thua một trận rồi lại thua trận nữa, hắn cũng sẽ cảm thấy dày vò, một mình ở nơi đất khách quê người, hắn cũng sẽ cảm thấy cô độc. Tất cả cố gắng đều uổng phí, hắn cũng sinh ra cảm giác bất lực cùng sợ hãi.
Nhưng hắn vẫn sẽ không chịu khuất phục.
Đời người chẳng qua là... tiến về phía trước.
Hắn hiểu rõ mình không thể lựa chọn chờ đợi, Lộc Thất Lang, Xà Cô Dư, Thử Già Lam, những thiên chi kiêu tử của Yêu giới này, đều có thể chờ đợi cơ hội của mình, chờ đợi vận mệnh xoay vần, duy chỉ có hắn ẩn náu trong thế giới gương, không thể.
Bởi vì hắn không phải người của thế giới này, thiên ý của thế giới này đối đãi bất công với hắn.
Nếu như giao phó hết thảy cho vận may, vậy thì cục diện mà hắn phải đối mặt chính là tử cục không thể tránh khỏi.
Nhưng vẫn không thể tự mình ra tay, bởi vì e ngại thiên ý, có lẽ sẽ khiến phản ứng càng thêm kịch liệt.
Cho nên hắn để Sài A Tứ nhảy ra trước, khuấy đục đầm nước, phá vỡ cục diện bế tắc này. Hắn ở thế giới trong gương bình tĩnh quan sát thế cục, phỏng đoán tâm lý mỗi Yêu Vương, phán đoán bọn họ sẽ lấy hay bỏ. Để Sài A Tứ xé lớp da hổ, giả uy phong, phô trương thanh thế, để cho trận hỗn chiến bộc phát này không đánh nổi, hoặc nói là ít nhất không nên đánh ở gần đây.
Mấy đại Yêu Vương bị Sài A Tứ quở trách một hồi, không ai lên tiếng.
Mà Sài A Tứ tự mình tu sửa cánh cửa với dáng vẻ rất thoải mái, càng tôn thêm vẻ thần bí, gia tăng không gian tưởng tượng.
Ngay cả Trư Đại Lực tựa lưng vào Thái Bình đạo cũng phải nhìn kỹ lại cái gã mới phất lên trên con phố hoa này.
Thử Già Lam đã có ý rút lui.
Nếu nói Thái Bình đạo là một tổ chức ngầm khổng lồ, thế thì hắn dựa lưng vào Hắc Liên tự, sẽ có mối ràng buộc dài đằng đẵng với chúng, không cần thiết cũng không nên nóng vội nhất thời. Cần phải điều tra lại Thái Bình đạo, Phật gia há có thể giáng xuống lửa giận mà không nắm chắc? Ngoài ra, lai lịch của tên Khuyển yêu này cũng phải điều tra cho rõ, chẳng lẽ chỉ là to gan mà thôi?
"Ngã Phật từ bi! Phá cửa nhà người ta, quả thật không nên làm. Lộc Quân truy bắt hung thủ, ta không tiện quấy nhiễu."
Hắn chắp tay hành lễ, lại ác dữ tợn nhìn Trư Đại Lực:
"Hôm nay Phật gia tạm tha cho ngươi một mạng, nhưng tốt nhất ngươi nên biết, ngươi đã không trốn thoát được nữa rồi. Đắc tội với Hắc Liên tự ta, từ nay trên trời dưới đất, đều không có chỗ cho ngươi dung thân."
Trư Đại Lực nghiêng đầu, rất tự tin giơ hai tay lên, làm tư thế chịu trói:
"Vị Phật gia này, hình như ta đâu có trốn."
Thử Già Lam chỉ làm như không nghe thấy, giơ tay thu hồi Hắc Liên pháp đàn, nhảy về phía bầu trời đêm vô ngần.
Lộc Thất Lang nhìn thoáng qua Xà Cô Dư, mũi kiếm lệch ra bên ngoài hai phần, ý tứ rất rõ ràng ! cho ngươi cơ hội trốn thoát, ngươi phải tự nắm bắt cho tốt.
Ánh mắt của Xà Cô Dư lạnh lùng, cùng lúc thu Bát Trảm đao, đang định bước vào trong bóng tối.
Mắt thấy một trận hỗn chiến sắp tàn, đột nhiên !
Keng!
Một tiếng chuông vang lên.
Đánh thức toàn bộ Ma Vân thành!
Vào giờ khắc này, bất kể thân ở nơi nào, bất kể đang làm gì, tất cả yêu quái trong Ma Vân thành vẫn còn thanh tỉnh, tất cả đều tự giác hoặc không tự giác bước ra khỏi phòng, ngửa đầu nhìn trời.
Trên bầu trời đêm trong phạm vi toàn Ma Vân thành, một cảnh tượng kỳ cảnh đang diễn ra.
Chỉ thấy dưới huyết Nguyệt, ánh trăng vô tận tụ lại.
Ánh trăng nhuộm màu đỏ nhạt ấy ngưng tụ trên bầu trời cao thành màn sáng rực rỡ, trong khoảnh khắc ánh sáng lụi tàn đã hội tụ thành một chiếc chuông lớn. Nóc chuông như treo nhật nguyệt, thân chuông khắc hình chim muông thú vật.
Âm thanh của nó hùng vĩ, xuyên suốt năm tháng dài đằng đẵng và quốc độ rộng lớn, đánh thức thể xác của người nghe, khiến thần hồn được gột rửa.
Sài A Tứ trong sân nhà mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Có một hình ảnh càng thú vị, có thể miêu tả trong đêm nay !
Dưới miệng chuông, chiếu rọi hư ảnh của một mật thất.
Gian mật thất này vuông vức, toàn bộ có màu bạc trắng. Một vách tường trong đó, chính là một cánh cửa lớn tỏa ra ánh kim loại màu bạc trắng. Trên khe hở của cửa lớn, tổng cộng có ba cái chuông móc ngược, đã sáng lên một cái, ánh sáng như nước. Chắc hẳn lúc ba quả chuông toàn bộ sáng lên chính là lúc cửa lớn mở ra.
Ba mặt tường khác của mật thất, đều khảm những khối kim loại vuông vắn lớn nhỏ như nhau, có thể di động, trên khối vuông có khắc hình vẽ hoa lệ phức tạp. Hào quang lập lòe, nhìn không rõ lắm.
Trong phòng có hai kẻ bận rộn đang đi tới đi lui không ngừng di chuyển hình vẽ.
Một người mặc trường bào màu đen, đeo mặt nạ màu đen.
Một mắt đen tóc bạc, sau lưng duỗi ra đôi cánh lông vũ màu bạc... Vũ Tín trong Ma Vân tam tuấn tài!
Hai tên này vừa bận rộn, vừa nhỏ giọng trao đổi, thì thầm bàn tán.
Vũ Tín tay không ngừng lại, đột nhiên cúi đầu cười khẽ hai tiếng.
"Có gì đáng cười?"
Gã khoác trường bào, âm thanh thô ráp phi thường.
"Ta cười Chu Tranh kia vô mưu, Lộc Thất Lang thiếu trí, Thử Già Lam không có đầu óc. Viên Mộng Cực, Khuyển Hi Hoa không đáng nhắc tới, Xà Cô Dư là chó nhà có tang!"
Trong giọng nói trầm trầm của Vũ Tín ẩn chứa ý cười:
"Ai có thể ngờ được, Thần Tiêu bí tàng sẽ mở ra đêm nay? Kế hoạch phân nhánh hoa mai này của ngươi đúng là tuyệt diệu! Để ta vô tình tiết lộ tin tức cho các nhà, đợi đến lúc trời sáng cơ quan ngoài thành phát động, bọn ngốc kia ắt sẽ đuổi theo họ Lộc. Hơn mười nơi giải mã kho báu, há chẳng khiến chúng ngây ngốc choáng váng? Đợi đến khi bọn chúng tranh đoạt xong, bên chúng ta cũng đã kết thúc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận