Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1337: Có thể nói tráng lệ (2)

Đây là sự chênh lệch toàn phương vị, đây là sự nghiền ép triệt để.
Nhưng dũng khí chân chính không phải là cường giả quyết chiến nhược giả.
Là khiêu chiến cái không thể, khiêu chiến tuyệt vọng!
Mắt trái của Khương Vọng đang chảy máu, thần hồn chi lực bị đánh tan, nhưng người lại tiến về phía trước trong Hỏa Giới, một kiếm chém ra, ngang nhiên, quật cường, dũng mãnh!
Người đứng giữa thiên địa, dùng nó để chống đỡ thiên địa!
Khí thế của hắn cực kỳ dâng trào, trong nháy mắt này tựa hồ sinh ra liên hệ vi diệu với Hỏa Giới này.
Trong thiên địa đã có “người”!
Trong thế giới của Hoả, đã có “Thần” đỉnh thiên lập địa chân chính!
Luận về kiếm thuật thì kiếm thức mạnh nhất từ trước đến nay của Khương Vọng đương nhiên là Nhân Tự Kiếm.
Một kiếm tuyệt đỉnh dưới trạng thái Kiếm Tiên Nhân, thì phần nhiều là thống hợp thần thông chi lực, dung hợp làm một, tương tự như Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng của Trọng Huyền Tuân.
Vào lúc này, Khương Vọng ở trong Hỏa Giới chém ra Nhân Tự Kiếm, thể hiện dũng khí và bất khuất trước mặt thiên kiêu Thần Lâm Triệu Huyền Dương.
Mà Hỏa Giới chi thuật chính là thuật mạnh nhất mà hiện tại Khương Vọng có thể sử dụng.
Hỗn hợp thần thông, đồ đằng, đạo thuật, hợp vào một cảnh.
Đạo thuật mạnh nhất từ trước đến nay và kiếm thuật mạnh nhất từ trước đến nay, vào lúc này đã đạt thành sự thống nhất kỳ diệu.
Ở trước mặt đối thủ khiến người ta tuyệt vọng như thế, Khương Vọng càng khó lại càng dũng mãnh, lại có đột phá.
Thuật đã sinh giới, kiếm đã thành đạo!
“Hay!” Ánh mắt Triệu Huyền Dương sáng lên.
Vừa sáng lên, không còn thấy bóng tối nữa.
Trong mắt của y giống như có một bóng người mờ ảo nhảy ra, nhảy lên trên kiếm gỗ của y.
Mộc kiếm sinh xán quang.
Mà tay trái Triệu Huyền Dương cầm kiếm này dựng đứng trước người.
Thân mộc kiếm vừa vặn chống đỡ mũi kiếm của Khương Vọng!
Thân mộc kiếm chia mặt Triệu Huyền Dương thành hai phần. Một bên ánh lên ánh sáng Hỏa Giới, một bên lại như ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ ràng.
Khương Vọng tung kiếm mà đến, cứ như vậy đối mặt với y.
Trong ánh mắt Triệu Huyền Dương, Khương Vọng không nhìn thấy cảm xúc.
Trong ánh mắt Khương Vọng, Triệu Huyền Dương chưa từng nhìn thấy tuyệt vọng.
Bọn họ nhìn nhau, ý chí chiến đấu đang va chạm.
Dường như thời gian và không gian đều ngưng đọng.
Lúc đó, chân trời lưu tinh xẹt qua, Diễm Tước bay múa trong không trung, bốn phía Diễm Hoa chập chờn.
Thiếu niên áo đen kia, kiếm đụng tường nam.
Mà thiên kiêu Thần Lâm cảnh tuyệt thế này sừng sững như núi cao, không thể phá vỡ, thế không thể dời đi.
Khương Vọng không tiến lên được nữa, người và kiếm đều dừng ở giữa không trung, mà Triệu Huyền Dương lại thở dài một tiếng: “Đã đụng vào tường nam sao không về?”
Sau một tiếng thở dài, hắn nhẹ nhàng xoay thanh mộc kiếm trong tay, mũi kiếm Trường Tương Tư theo hướng mộc kiếm chuyển hướng, dán vào thân mộc kiếm, đâm ra ngoài.
Vừa vặn sượt qua mặt Triệu Huyền Dương, đâm rách không khí, nhưng chưa từng làm y bị thương một sợi tóc.
Chuôi kiếm Trường Tương Tư như trăng tròn đâm vào mũi mộc kiếm.
Người và kiếm tương tự.
Lúc này cả người Khương Vọng cũng đã áp sát trước người. Mà Triệu Huyền Dương tay phải nắm lại, trực tiếp đơn giản đánh một quyền vào bụng hắn.
Giữa không trung, Khương Vọng cong lên như con tôm, năm tòa nội phủ và cả Thông Thiên Cung đều đang dồn dập chấn động, trong lúc nhất thời mất đi sức chống cự.
Mà Triệu Huyền Dương buông nắm tay ra, trong tay run lên, bắn ra một sợi dây thừng màu vàng, quấn vài vòng, liền trói chặt Khương Vọng lại.
Dây thừng này cũng không biết làm bằng vật liệu gì, trong nháy mắt cột lên người, kim huy mơ hồ ấn lên Thông Thiên Cung… Đạo nguyên trong cơ thể Khương Vọng dường như đã đọng lại, không thể động đậy nữa.
Thắng bại đã phân.
Đây là một trận giao phong không có quá nhiều bất ngờ, có lẽ chỉ có bản thân Khương Vọng vẫn đang thử giãy giụa tìm kiếm một khả năng.
Hiện tại, loại giãy giụa này đã tuyên cáo thất bại.
Hoả Giới mỹ lệ cứ thế sụp đổ.
Toà tửu lâu mà họ đang ở đã bị đốt cháy sạch sẽ, không còn sót lại bất cứ thứ gì, khắp nơi cháy đen, cả tòa thành trì trở nên rất khó coi.
Tuy rằng dư âm bị hạn chế trong tòa tửu lâu này, nhưng phạm vi trong vòng một dặm đã không thấy bóng người.
Chỉ có lực lượng siêu phàm thuộc về Trung Sơn quốc, thủ hộ ở phạm vi một dặm… chờ thu thập tàn cuộc.
Triệu Huyền Dương lúc này mới nhìn Khương Vọng: “Trong một kiếm vừa rồi của ngươi, ta gần như thấy được hình thức ban đầu của đại đạo. Đáng tiếc, ngươi sinh muộn mười năm.”
Y suy nghĩ rồi lại nói: “Không, có lẽ năm năm.”
Trong mắt y, có thời gian mười hoặc năm năm, Khương Vọng có thể thành tựu Thần Lâm, có thể chân chính giao phong với y hôm nay. Đây có thể nói là đánh giá cực cao.
Nhưng bây giờ nhận được đánh giá rất cao ở chỗ Triệu Huyền Dương chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hạn mức cao nhất trong tương lai của Khương Vọng càng cao, kẻ địch của hắn lại càng không nỡ buông tha hắn.
Lúc này, hai tay Khương Vọng bị dây thừng màu vàng trói chặt trên người, không cách nào động đậy.
Mắt trái hắn nhắm nghiền, vết máu uốn lượn rơi xuống.
Mắt phải vẫn mở, không có oán giận, không có thương tiếc, nhưng rất bình tĩnh, chỉ nói: “Không có gì đáng tiếc, nhân sinh tự có tảo hành giả. Ngươi cũng sinh muộn hơn so với một số người, ta cũng sinh sớm hơn so với một số người. Hôm nay bị ngươi bắt là tài nghệ không bằng người, như thế mà thôi.”
“Ta càng ngày càng thưởng thức ngươi.” Triệu Huyền Dương nói: “Ta thật sự rất ít khi nhìn thấy người thú vị như vậy…Ngươi giống như tuyệt không chán nản chút nào?”
“Chán nản cái gì chứ?” Khương Vọng lạnh nhạt nói: “Ta đã làm tất cả những gì ta có thể làm, đã cố gắng hết sức. Cho dù kết quả ra sao, đối mặt là được.”
“Thật sự là tâm thái của cường giả! Không giống một số gọi là thiên kiêu, không có thiên phú thực lực, lại không có nhân cách hoàn chỉnh. Nếu không phải thời cơ không đúng, ta nên mời ngươi uống một chén!” Triệu Huyền Dương tán thưởng, lại nói: “Vừa rồi trong lúc giao chiến, ta có hai lần, không ngờ lại sinh ra một ít tạp niệm. Có lẽ là thần thông của ngươi gây nên?”
Y càng thêm hứng thú hỏi: “Thật sự thú vị. Thần thông mà ngươi luôn ẩn giấu là cái gì?”
Đối mặt với Triệu Huyền Dương Thần Lâm cảnh, muốn vùng vẫy ra một chút xíu khả năng chạy trốn thì Khương Vọng tuyệt đối không có tư cách bảo lưu.
Điều này dẫn đến, Kỳ Đồ hắn ẩn giấu lâu như vậy, ở trên đại hội Hoàng Hà cũng chưa từng bại lộ, khi ứng phó Triệu Huyền Dương thất bại, đồng thời lại bị phát hiện!
Đây rõ ràng là một tin dữ. Nhưng dưới tình cảnh thế này, cũng chỉ là thêm sương trên tuyết mà thôi.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Khương Vọng mặt không biểu cảm.
Triệu Huyền Dương nhún vai: “Không muốn nói ta không miễn cưỡng, dù sao đại khái ta cũng có thể đoán được một ít.”
Y tiện tay treo nghiêng mộc kiếm sau lưng, lại vươn tay ra, gỡ Trường Tương Tư được nắm chặt trong tay Khương Vọng xuống, giúp hắn đặt vào trong vỏ Thần Long Mộc, còn rất quan tâm, giúp hắn đeo thanh danh kiếm này lên lưng.
“Được rồi.” Triệu Huyền Dương hài lòng đánh giá Khương Vọng đang bị trói chặt một chút, thưởng thức kiệt tác của mình: “Chúng ta nên đi Ngọc Kinh Sơn. Ta rất thưởng thức ngươi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Ta nên nói cảm ơn sao?” Khương Vọng hỏi.
Hắn trông thật sự rất chật vật, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh như thế. Hình như đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tất cả, bất kể chờ đợi hắn là cái gì.
Đây thật sự là vẻ thản nhiên của tận tâm mà không tiếc, tận lực mà không hối hận.
“Ha ha ha.” Triệu Huyền Dương rất hài lòng cười rộ lên: “Vậy thì không cần!”
Y đưa tay kéo cánh tay Khương Vọng, chuẩn bị mang tù binh này bay đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có âm thanh đâm tới, cực kỳ sắc bén, đâm vào trong tai mọi người.
“Triệu Huyền Dương, ta khuyên ngươi tốt nhất là bỏ tay ra.” Giọng nói này lại nói: “Nếu như ngươi không muốn chết.”
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại đầy kiêu ngạo.
Âm lượng không cao, nhưng cả tòa thành trì của Trung Sơn quốc này… người người đều được nghe thấy!
Là ai lớn mật như vậy, dám nói chuyện như thế với Triệu Huyền Dương?!
Khương Vọng và Triệu Huyền Dương gần như đồng thời nhìn về phía đông.
Đúng lúc là giữa trưa, mặt trời treo cao trên không.
Nhưng cho dù là mặt trời cũng không thể độc chiếm hào quang.
Giống như ánh trăng trên bầu trời rơi xuống nhân gian.
Từ cuối con phố, một thân ảnh mặc ngân giáp áo bào trắng đang chậm rãi đi tới.
Thanh trường thương như sương tuyết kia buông xuống sau lưng, mũi thương kề sát mặt đất.
Theo người này đi về phía trước, vậy mà đem gạch dưới đất tạo thành một khe hở.
Đó là một khe hở thẳng tắp như thương, từ sau lưng người này, kéo dài đến cuối tầm mắt.
Khi hắn cầm thương mà đến, người theo đó ngưng mắt.
Những nơi hắn đi qua, đất theo đó tách đôi.
Thương này tên Thiều Hoa, giáp này tên Vô Song.
Người này…
Tên là Kế Chiêu Nam!
Bạn cần đăng nhập để bình luận