Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 162: Kiếp vô danh

Cửa phòng bị một cước đá văng.
Khương Vọng quay qua nhìn, thấy một nam tử ăn mặc sang trọng hoa lệ, mũi cong như mũi ưng, trợn mắt nhìn thẳng vào mình.
Bên cạnh là hai hạ nhân của tửu lầu, muốn ngăn người kia, nhưng lại không dám làm gì với hắn.
"Chính là ngươi? Một kẻ tóc đã nhuốm bạc? Loại nửa người đã chui xuống đất mà vẫn còn chưa mở cửa thiên địa? Mà lại dám cướp danh ngạch của ta?"
Y đẩy người cản đường, sấn vào trong phòng, vẻ không dám tin và tức giận đan xen.
"Cút ra ngoài."
Trọng Huyền Thắng nhàn nhạt nói.
Trên mặt béo không còn sự hiền hòa thường ngày, giọng không nặng, nhưng đôi mắt càng híp lại nhỏ hơn.
Mũi ưng cứng đờ, cố nói: "Thắng ca, ngươi thật sự cảm thấy, một lão già đã chui xuống mồ một nửa như vậy, mạnh hơn ta hả? Tu hành đâu phải dùng số tuổi để tính!"
"Vị huynh đệ này." Khương Vọng không nhịn được lên tiếng: "Làm phiền ngươi nghiêm túc nhìn cho kĩ, tóc bạc không có nghĩa là ta lớn tuổi đâu."
Người này không dám mạnh miệng với Trọng Huyền Thắng, nhưng đối với Khương Vọng thì chẳng chút lưu tình: "Ai là huynh đệ với ngươi? Không đi lấy cái gương tự soi mình một cái!"
Mặc dù Khương Vọng sẽ không nổi giận vì những lời khiêu khích cố ý này, nhưng cũng không thể nói là khoái trá được.
Trọng Huyền Thắng khẽ vỗ bàn tay mập lên vai hắn một cái.
"Khương huynh ngươi thật là, không cần đối với con chó con mèo gì cũng lễ phép như vậy." Mập mạp giọng quở trách: "Hắn xứng ư?"
Mũi ưng không nén giận nổi, không nhịn được giận dữ: "Thắng ca, ngươi phải nhớ cho rõ ngươi mang họ gì! Chỉ vì một người ngoài không rõ lai lịch này, mà sỉ nhục Trọng Huyền gia chúng ta?"
"Trọng Huyền Tín, ngươi còn chưa có tư cách dạy ta phải làm gì đâu." Trọng Huyền Thắng lười biếng nhìn mũi ưng: "Ngươi là ngươi, ta là ta. Ta mà còn không đại diện được Trọng Huyền gia, thì ngươi đại diện được cái gì?"
" Được !" Trọng Huyền Tín nghiến răng: "Không nói chuyện này nữa. Hôm nay ta tới là muốn hỏi Thắng ca ngươi, chúng ta mới là người một nhà, ngươi lấy mất danh ngạch của ta, đem cho một người ngoài! Ngươi cảm thấy thích hợp không?"
Trọng Huyền Thắng chậm rãi đứng lên, lại vỗ nhẹ vai Khương Vọng, tỏ ý hắn cứ an tâm.
Đi tới trước mặt Trọng Huyền Tín, nhìn hắn ta: "Lần này tiến vào Thiên Phủ bí cảnh là lấy ta làm chính, lấy việc tìm thần thông nội phủ cho ta làm chủ. Đây là quyết định hàng đầu đã được các gia lão thông qua. Nếu ta thấy ai có thể giúp ta được thành công cao hơn, thì ta có quyền chọn người đó. Nói cách khác, ta muốn trao danh ngạch cho ai, thì ta cho người đó."
"Nào, ngươi nói cho ta nghe, tại sao không thích hợp? Làm sao không thích hợp?"
Ánh mắt Trọng Huyền Tín tránh né, nhưng vẫn cứng cổ: "Dù thế nào đi nữa ta cũng đáng tin hơn người ngoài, ta còn mạnh hơn hắn nữa! Nếu nói đến hỗ trợ, chẳng lẽ ta không thể hỗ trợ ngươi tốt hơn sao? Nếu không thì để ta đánh với hắn một trận, xem xem ai mạnh hơn, người đó có tư cách lấy danh ngạch này!"
"Trọng Huyền Tín, ta nói với ngươi một lần chót." Trọng Huyền Thắng chẳng muốn nói nhảm nữa, chìa ngón tay mập, chọc một phát vào ngực người kia, giọng rất bình tĩnh: "Cút ra ngoài."
Nét mặt Trọng Huyền Tín vừa nhục nhã, vừa tức giận, cực kỳ phức tạp.
Nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì, từ từ lùi ra sau, kéo dãn khoảng cách với ngón tay của Trọng Huyền Thắng, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Bước chân rất nặng, giậm lên sàn nhà thình thịch vang dội.
"Thắng thiếu gia." Hạ nhân tửu lầu khom người giải thích: "Tín công tử nhất quyết xông vào, chúng ta..."
Trọng Huyền Thắng không nói lời nào, khẽ vẫy tay, tỏ ý cho bọn họ rời đi.
Cửa phòng lại đóng vào, đám hạ nhân rời đi vô cùng nhẹ nhàng, không một tiếng động.
Khương Vọng cười: "Thật ra đánh một trận cũng đâu phải là không được, ta hẳn là sẽ không thua."
Trui rèn vạn dặm, chỉ mài một kiếm.
Ngay cả Khương Vọng cũng không biết, một kiếm này của hắn ra khỏi vỏ, sẽ mạnh cỡ nào.
Nhưng hắn dám chắc chắn, đối mặt bất kỳ tu sĩ cùng cấp nào, hắn cũng có tư cách đánh một trận, và đều có cơ hội thắng lợi.
Trong đó bao gồm cả Trọng Huyền Thắng trước mặt. Cho dù Trọng Huyền Thắng có dùng cả hai đại bí pháp, Khương Vọng nghĩ mình vẫn có năm thành cơ hội chiến thắng. Đây là đã tính đến khả năng Trọng Huyền Thắng lên cấp Thông Thiên cảnh, có được thủ đoạn mới.
Một tên Trọng Huyền Tín còn thua xa mức ấy thì càng không cần phải nói.
"Không phải là không thể." Trọng Huyền Thắng ngồi về chỗ cũ: "Nhưng mắc cái cớ gì? Hắn là cái thá gì, mà bằng hữu của Trọng Huyền Thắng ta lại phải đi chứng minh với hắn?"
"Khương huynh, ngươi ngó thử xem trong Thiên Phủ thành này, có bao nhiêu người muốn chen vào Thiên Phủ bí cảnh? Rồi có bao nhiêu người không cam lòng, bất bình không phục? Chẳng lẽ ta phải để ngươi đi chứng minh với tất cả bọn họ?"
Trọng Huyền Thắng nhấc bầu rượu, rót đầy hai ly: "Ta mời ngươi tới, ngươi chỉ phụ trách tới là được. Những chuyện khác, không nên để ngươi đi giải quyết. Chuyện mới vừa rồi, là ta sơ sót. Ta bồi tội với ngươi."
Thế gia có phức tạp của thế gia. Khương Vọng hoàn toàn hiểu.
Ngay cả một gia tộc nhỏ như Phương gia ở Phong Lâm thành, mà còn lục đục với nhau chưa bao giờ ngừng, thì huống chi một gia tộc có thể nói là cự phách như Trọng Huyền thị ở nước Tề.
Nước Tề là một cường quốc, cùng Cảnh, Tần, Sở, Kinh, Mục được gọi là thiên hạ lục hùng.
Trọng Huyền thị trong một cường quốc như vậy lại rễ sâu cây lớn, cành to lá tốt, thực lực không cùng loại với các nước nhỏ kém, đấu tranh nội bộ là không thể tránh.
Khương Vọng nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hắn không ngại những chuyện như này.
Ngày bảy tháng ba, Thiên Phủ bí cảnh mở.
Địa điểm ngay chính giữa Thiên Phủ thành.
Đó là một cái đầm sâu tròn trịa, có tên là Thiên Phủ đầm, còn được gọi là Mãn Nguyệt đầm.
Thường ngày đầm rất bình thường, nước đầm trong veo, nhìn một cái là có thể thấy đáy.
Từng có người kiểm tra tới lui đầm nước vô số lần, nhưng không tìm ra được điểm gì đặc biệt.
Nhưng cứ mỗi mười hai năm, đến thời gian Thiên Phủ bí cảnh mở, thì cả Mãn Nguyệt đầm liền trở nên sâu hun hút.
Lúc này Mãn Nguyệt đầm sâu không thấy đáy, hiện vẫn chưa nghe nói có người xuống được Mãn Nguyệt đầm.
Cả Mãn Nguyệt đầm bị một đại trận bao quanh, bên ngoài đại trận, lại có tường cao cách nhau, hành lang dài vờn quanh.
Đây là hành động phòng ngừa của nước Tề, đề phòng người ngoài vào quấy rối, ảnh hưởng việc thăm dò Thiên Phủ bí cảnh.
Thiên Phủ thành vốn chính là được xây để bao quanh cửa vào của Thiên Phủ bí cảnh.
Cho nên vị trí trung tâm thành, chính là vị trí quan trọng nhất.
Nước Tề luôn có một đội quân trú đóng ở đây hằng năm, Thiên Phủ thành có thể nói là vững như núi, những tà ma ngoại đạo tới tìm chết bao năm qua đều chết sạch.
Mười danh ngạch của Tề quốc năm nay đã được xác định từ lâu, mười vị trí này không giới hạn quốc tịch, xuất thân, lưu phái tu hành, không phân biệt thiện ác chánh tà.
Cứ là cường giả là được.
Mấy ngày liền kịch liệt chiến đấu tuyển chọn cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Thiên Phủ thành phồn vinh.
Đương nhiên hôm nay tuyển chọn đã xong, thời khắc quan trọng nhất cuối cùng đã tới.
Tối nay, Thiên Phủ bí cảnh sẽ mở.
Khương Vọng đi theo Trọng Huyền Thắng, từ sớm đã tới khu vực bên ngoài chờ vào Mãn Nguyệt đầm. Không chỉ họ mà đa số mọi người cũng đều tới sớm, vì không ai biết trong Thiên Phủ bí cảnh sẽ xảy ra chuyện gì.
Chuyện này đồng nghĩa, vào trong bí cảnh rồi, làm gì cũng được.
Mỗi một người tham dự bí cảnh đều là đối thủ cạnh tranh, phải quan sát người ta trước, làm chuẩn bị nhất định.
Từ một điều này cũng đủ nhận ra, Trọng Huyền Thắng rất coi trọng Thiên Phủ bí cảnh lần này.
Người ở đây đa phần là tu sĩ tham dự Thiên Phủ bí cảnh, trên căn bản đều là tu vi Thông Thiên cảnh. Đây là tu vi cao nhất Thiên Phủ bí cảnh cho phép.
Trên thực tế có rất nhiều tu sĩ nước Tề đến Thông Thiên cảnh thì cố gắng áp chế tu vi, không chịu thúc đẩy mở cửa thiên địa, chính là để chờ Thiên Phủ bí cảnh mở.
Nếu gặp may, thì chỉ cần chờ một năm nửa năm, không may, thì phải chờ thêm mười hai năm.
Có đáng để làm vậy hay không, nhìn người ta thì biết.
Rất nhiều trưởng bối của các gia tộc cũng đến nơi này, không phải để giúp con cháu trong tộc phán đoán đối thủ, thì cũng là để chỉ điểm thêm một chút cho con cháu trong nhà.
Tu sĩ Thiên Phủ thành tỏa khắp xung quanh, duy trì trật tự, phòng ngừa bất ngờ.
Những ai quen nhau thì nói chuyện ríu rít.
Trong ồn ào, chợt có một giọng dữ dằn kêu to: "Trương thị này là gia tộc nào? Sao cũng có danh ngạch vào Thiên Phủ? Không cần cạnh tranh? Những danh môn kia thì không nói, nhưng chưa bao giờ nghe thấy nước Tề có một Trương gia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận