Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1499: Yến Cư (1)

Mặc dù Lâm Truy thành rất lớn, cũng không thể thiếu nhà cao cửa rộng của thống soái Cửu Tốt.
Tu phủ ở khu vực trung tâm Tiến Hiền phường, do thợ mộc nổi danh của đương triều chế tạo, quả nhiên khí phái uy nghiêm.
Sau vụ án Thôi Trữ hành thích đế hoàng, là người trực tiếp tiến cử Thôi Trữ tham dự Hoàng Hà Hội, thống soái Tù Điện quân Tu Viễn trong cùng ngày cũng bị cách chức đợi điều tra.
Dù chưa đẩy vào Thiên lao, thế nhưng cũng bị cấm túc ở nhà, không được bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Không giống với Tào Giai, bị giam lỏng chỉ vì "minh tu sạn đạo ám độ trần thương" Tu Viễn mới thực sự là bị giam lỏng, tu vi cả người đều bị khóa lại. Chỉ là suy xét tới uy nghiêm của thống soái Cửu Tốt, mới không bắt gã vào Thiên lao.
Thế nhưng sau vụ án hành thích hoàng đế, cũng đã trôi qua vài tháng. Vụ điều tra nhằm vào Tu Viễn, vẫn không có tính tiến triển đột phá. Thiên tử cũng không bổ nhiệm thống soái Tù Điện Quân mới, vẫn để đệ nhất chính tướng Tù Điện Quân dưới trướng Tu Viễn tạm lĩnh chi cường quân này.
Cho nên vẫn cứ trì hoãn như thế.
Một ngày này, Tu gia có khách quý tới.
Người tới cũng là một thống soái của Cửu Tốt, Diêm Đồ - thống lĩnh Trảm Vũ quân.
Người này là bạn chí cốt của Tu Viễn, cả triều chính đều biết. Xuất thân của cả hai người đều là bình thường, đều đi lên từ tầng dưới chót trong quân đội, một đường đi thẳng tới vị trí thống soái Cửu Tốt, cũng coi như là cùng chung chí hướng.
Năm đó khi cuồng sĩ Hứa Phóng còn hăng hái, đã từng viết một câu trong một bài văn là "Đại trượng phu hành tất viễn đồ", trong đó "viễn" và "đồ" ý chỉ Tu Viễn và Diêm Đồ, mà không phải đâu xa.
Trong số thống soái Cửu Tốt, y khâm phục hai người này nhất. Đương nhiên, hai người này chưa hẳn đã biết Hứa Phóng là ai.
Khi Tu Viễn vừa mới bị cách chức điều tra, cũng là Diêm Đồ liên tục dâng chín tờ sớ, cố gắng chứng minh Tu Viễn vô tội, cầu xin Thiên tử minh giám. Về sau lại còn đợi trước Đông Hoa Các, trực tiếp đối mặt với Thiên tử!
Thiên tử cảm niệm Diêm Đồ trọng tình trọng nghĩa, tự mình đạp bay y ra khỏi Đông Hoa Các, cũng phạt mười năm bổng lộc ...
Trong một căn phòng được bố trí rất đơn giản, Diêm Đồ mặc giáp, ngồi đối diện với Tu Viễn mặc đồ đơn giản.
Trên bức tường chính diện có treo cung đao, làm nổi bật sự gọn gàng của Tu Viễn. Tư thế gã ngồi vẫn rất đoan chính, lưng thẳng tắp, mặc dù bị giam lỏng tại nhà thế nhưng khí chất sắc bén vẫn không mất đi.
Gã vẫn bình tĩnh pha trà, hai loại khí chất nhã nhặn và sắc bén thống nhất một cách hoàn mỹ hiển hiện trên người gã.
Đối diện gã là Diêm Đồ, phong cách lại hoàn toàn khác biệt. Lông mày thô dày, đôi mắt lớn, mũi to, môi dày, khí chất rất ngang ngược. Tư thế ngồi cũng rất tùy ý, một chân buông thõng, một chân co lên.
"Ta nói rồi, đừng nấu nữa." Diêm Đồ liếc nhìn ấm trà kia, không nhịn được nói: "Dù ngươi nấu trà ngon hơn đi chăng nữa, cũng không thể hòa vào vòng giao tiếp của người Đại Tề cũ, không có được sự tin tưởng của họ. Có ý gì không?"
Tu Viễn không để ý, tiếp tục bình tĩnh pha trà, chậm rãi nói: "Tại sao lại không lấy được tín nhiệm?"
"Mấy tháng?" Thấy bộ dáng của gã, Diêm Đồ lập tức giận dữ lại không có nơi phát ra: "Nếu như bọn họ tin tưởng ngươi, đường đường thống soái Tù Điện Quân, tại sao vẫn còn ăn không ngồi rồi trong nhà chứ?"
Tu Viễn mỉm cười, nói: "Mọi chuyện vẫn còn chưa được điều tra rõ ràng, đương nhiên là ta không thể rời đi."
"Chỉ bằng những tên phế vật của Đô thành Tuần Kiểm Phủ kia sao? Nếu như mười năm còn không điều tra ra, chẳng lẽ Tu Viễn ngươi cũng bị giam lỏng mười năm? Cả đời không điều tra rõ ràng, chẳng lẽ ngươi bị giam giữ cả đời hay sao?"
Nước đã được đun sôi, Tu Viễn xách ấm trà từ trên lò lửa xuống, chậm rãi sấy chén trà, thuận miệng nói: "Dù sao vẫn tốt hơn là bị nhốt vào trong ngục."
Diêm Đồ cười lạnh, nói: "Ta thật không ngờ, Tu tướng quân còn có thể an ủi bản thân như vậy."
Tu Viễn thở dài, nói: "Đúng là ta đã thiếu giám sát việc tiến cử Thôi Trữ. Quấy nhiễu Thánh giá, suýt nữa thì làm bẩn thanh danh của Đế quân... Ta vẫn còn có thể ngồi đây uống trà với ngươi cũng đã đủ rồi."
"Phạm vào tội sơ suất giám sát, cách chức đợi điều tra là chuyện tất nhiên, chúng ta không có gì để nói, thế nhưng phải điều tra tới khi nào, cũng phải có một điều lệ rõ ràng chứ?" Diêm Đồ bất mãn nói: "Bắc Nha bên kia không có chút động tĩnh nào. Trịnh Thế lại trốn tránh không gặp ta. Mà Tu Viễn ngươi, đường đường Chân Nhân đương thời, thống soái Cửu Tốt, lại không thể rời khỏi căn nhà này! Từng ngày như vậy, liên tục lặp lại! Ngươi đã lập vô số công lao hãn mã cho Đại Tề, sao có thể chịu đựng nỗi nhục nhã này?"
Tu Viễn lắc đầu: "Trương Vịnh khóc từ, Thập Nhất hoàng tử còn thất sủng, Thôi Trữ thích đế, làm sao ta ngoại lệ được?"
Diêm Đồ cả giận nói: "Chuyện của ngươi không giống với chuyện của Thập Nhất hoàng tử? Hai chuyện khác nhau há có thể gộp chung làm một?"
"Có lẽ có thể, có lẽ không thể." Tu Viễn mở bình thanh trúc ra, dùng kẹp trúc kẹp một vài lá trà xanh biếc ở trong ra, cẩn thận bỏ vào chén trà, nói: "Ta tin tưởng bất cứ chuyện gì đều phải bỏ ra cái giá tương ứng. Ta vi phạm, ta phải gánh chịu. Công lao mà ta lập nên, bệ hạ cũng sẽ nhớ kỹ. Tĩnh dưỡng trong phủ vài năm, cũng chưa hẳn không thể chấp nhận."
"Bệ hạ đương nhiên anh minh thần võ." Diêm Đồ trầm giọng nói: "Chỉ sợ có người che đậy, không cho bệ hạ biết!"
"Bệ hạ anh minh thần võ, làm sao có thể bị người che đi đôi tai?" Sau khi Tu Viễn hoàn thành bước pha trà cuối cùng, mới đưa tay mời: "Diêm huynh, mời dùng trà."
Bóng đêm bị ngăn cản bên ngoài cửa, Diêm Đồ nhìn chén trà bốc hơi nóng này, trước khi uống trà bỗng nhớ tới một vấn đề...
Giờ này phút này, vị Thập Nhất hoàng tử kia, còn có tâm tình uống trà hay không?
"Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan kịch liệt vang vọng trong cung điện, xuyên qua màn đêm dài dằng dặc.
Tổng quản thái giám Phùng Cố của Trường Sinh Cung, nếp nhăn trên mặt hằn sâu, lo lắng nhìn về phía trước. Tia sáng trong mắt chợt tối chợt sáng, chợt xa chợt gần.
Trên thư án, có một tấm giấy tuyên trắng như tuyết, trên giấy là một bức chữ chưa được viết xong.
Hoàng tử trẻ tuổi mặc một bộ áo lông chồn trắng, đang ngồi trước thư án. Tay trái nắm chặt, đưa lên che miệng, ho tới mức gương mặt đỏ bừng. Tay phải cầm bút lông sói, lơ lửng trước nghiên mực. Một giọt mực vẫn dính trên đầu bút, rung động theo từng tiếng ho khan, thế nhưng vẫn không rơi xuống.
Đợi tới khi tiếng ho khan dần dần ngừng lại, Phùng Cố mới nhẹ giọng khuyên nhủ: "Điện hạ, vẫn nên uống thuốc đi."
Tại góc trái trên cùng của án thư, có một chiếc bát bạch ngọc, bên trong là nước thuốc màu đen, còn có mấy đợt khí nóng lượn lờ.
"Không muốn uống." Khương Vô Khí vất vả nói.
Y lại ho khan vài tiếng, mới ổn định lại.
Y cứ cầm bút lông sói, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Chẳng biết khi nào, sắc trời mờ sáng đã xuyên thủng màn đêm.
"Chắc hẳn đã có tin tức từ Tinh Nguyệt Nguyên bên kia truyền về." Y lạnh nhạt nói.
Tựa như là để chứng minh, ngoài điện lại trùng hợp có tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân rất gấp gáp.
Phùng Cố hơi nghiêng người, đã ngăn trước cửa điện.
Không bao lâu, tiếng bước chân dần đi xa, Phùng Cố trở lại trước thư án, chỉ là trên tay có thêm một phong thư.
"Điện hạ, quân tình khẩn cấp."
"Đọc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận