Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 587: Ta như thần linh lâm thế

Bên này đánh đến thiên hôn địa ám, xa xa bên kia trạm gác đương nhiên không thể không có phát giác.
Nhưng không phái bất kỳ người nào qua đây.
Họ có chức trách của mình, chức trách của họ chỉ ở biên cảnh, tự ý rời đi chính là chịu tội.
Mà việc của Tề cảnh hiển nhiên có người chuyên trách giải quyết.
Chỉ từ điểm này có thể thấy được quân kỷ của Tề quốc nghiêm minh.
Binh lính trong trạm gác không tùy tiện đi ra, ngay cả cơ hội thay mận đổi đào, tránh nghiệm chứng thân phận cũng không có.
Bình thường biên quân đều có diện mạo như vậy, công lao của quân thần Khương Mộng Hùng là không thể bỏ qua. Nếu muốn chạy ra khỏi Tề quốc dưới trạng thái giới nghiêm, thật sự là khó như lên trời.
Thanh bài bộ đầu, chính là nhân vật giải quyết những sự kiện liên quan đến cường giả siêu phàm bên trong Tề cảnh.
Nhạc Lãnh xem như nhất đại thần bổ, mặc dù thoái ẩn đã lâu, nhưng cũng có đủ tư cách phụ trách trận chiến này. Quan trọng nhất là, Dương địa tam đại trấn phủ sứ, đều không có năng lực nhúng tay vào.
Nhìn thấy Doãn Quan nhập tà bị đánh thê thảm vô cùng, từng bước một đi hướng tử vong. Mặc dù trên mặt Khương Vọng không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại có một vài lo lắng.
Có lẽ Doãn Quan chết ở chỗ này, mới là lựa chọn tốt nhất đối với hắn.
Như vậy việc hắn từng giúp Doãn Quan sẽ vĩnh viễn không bị bại lộ. Mà hắn có thể thuận lý thành chương tấn vị tứ phẩm thanh bài, lấy thực lực Nội Phủ cảnh nắm giữ quyền lực mà cường giả Ngoại Lâu cảnh mới có thể có. Tựa như Lâm Hữu Tà, Đằng Long cảnh nắm giữ ngũ phẩm thanh bài vậy.
Đồng thời còn có thể đạt được một bộ bí thuật trong quốc khố phù hợp với tầng cấp Nội Phủ cảnh.
Có thể nói trăm lợi mà không một hại.
Nhưng mà rất nhiều khi, trong lựa chọn của Khương Vọng, lợi ích cũng không phải xếp đầu tiên.
Doãn Quan đã cứu mạng hắn, mặc dù ngay cả bản thân Doãn Quan đều cho là đã thanh toán xong.
Nhưng Khương Vọng lại là người lý trí, hoặc là nói, cảm tình giữa hắn và Doãn Quan còn chưa sâu đến mức khiến hắn phải mất đi lý trí.
Càng bàng quan trận chiến này, càng có thể hiểu được hai người đang chiến đấu mạnh bao nhiêu. Hắn không có năng lực nhúng tay vào trận chiến giữa Nhạc Lãnh và Doãn Quan.
"Khương Yểm, ngươi có cách nào cứu Doãn Quan không?" Khương Vọng mặt không đổi sắc, nhưng lại lén hỏi ở trong Thông Thiên Cung.
Hiển nhiên Khương Yểm cũng đang quan tâm trận chiến này, hầu như là đáp lại ngay: "Điều này phải xem ngươi có thật sự muốn cứu hắn hay không?"
"Ngươi có gì cứ nói thẳng."
"Ngươi còn chưa thể hoàn toàn phát huy ra tiềm lực của mình. Tạm thời giao thân xác cho ta, ta sẽ giúp Doãn Quan tìm ra sinh lộ, sau đó sẽ trả lại cho..."
Thanh âm dừng đột ngột.
Khương Vọng lười cãi nhau với hắn, trực tiếp dùng thần hồn hoa hải bao phủ lấy minh chúc.
Hắn xem trận chiến giữa Doãn Quan và Nhạc Lãnh đã được lợi không ít. Nếu Khương Yểm vẫn cách nghĩ "đơn giản" như thế, vậy thì không xem nữa mới thỏa đáng.
Xem ra là không có cách nào rồi. Hắn nghĩ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Doãn Quan bị đánh chết ở trước mặt hắn. Hắn thậm chí không thể không nhìn, bởi vì một người là thanh bài Tề quốc, cho dù thế nào cũng không nên có lòng thương hại đối với thủ lĩnh Địa Ngục Vô Môn mới phải.
Hắn không chỉ muốn "thưởng thức", sau khi Nhạc Lãnh giết chết Doãn Quan rồi, hắn còn phải trước tiên đi lên vỗ tay.
Đây là "kịch bản" của hắn, cũng là rào cản hắn không thể vượt qua trong vở kịch này.
Doãn Quan trạng thái nhập tà vốn không cảm nhận được đau khổ, cũng không biết tuyệt vọng là gì.
Tâm tình của bất kỳ ai đều không có quan hệ với hắn.
Hắn đã không phải là hắn, mà là tập hợp của toàn bộ trớ chú, là vật dẫn của ác niệm.
Có lẽ chỉ điên cuồng công kích Nhạc Lãnh mới xem như đặc điểm duy nhất có thể nói rõ thân phận vốn có của thân thể này.
Doãn Quan nhập tà mỗi một lần tấn công đều dốc toàn lực, lúc nào cũng tàn bạo, hung ác.
Nhưng cũng không khỏi càng lúc càng yếu.
Dốc toàn lực thế nào, lực lượng có thể điều động cũng càng lúc càng ít. Hung bạo không sợ hãi thế nào, cũng chỉ có thể từng bước đi đến tử vong.
Sát Uy Bổng ngưng tụ uy nghiêm của pháp gia, đánh cho Doãn Quan mình đầy thương tích. Ngay cả khớp xương đã bị gãy không biết bao nhiêu cái. Chẳng qua bị loại lực lượng hỗn loạn mà điên cuồng này tác động, hắn mới còn có thể bảo trì được tư thái chiến đấu.
Lục diễm bao phủ quanh người từ từ suy yếu.
Một ngọn tiếp một ngọn tán loạn, hóa thành từng điểm lục quang rơi xuống.
Mà thế công của Nhạc Lãnh lại càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng thoải mái, càng lúc càng không cố kỵ. Bởi vì vật có thể khiến hắn kiêng kỵ vẫn chỉ có lục diễm kia mà thôi.
Người đầu tiên phát hiện biến hóa chính là Khương Vọng.
Lực chú ý của Nhạc Lãnh hoàn toàn trên lục diễm, chỉ chờ lục diễm mất đi là hắn sẽ một kích giết chết Doãn Quan.
Nhưng Khương Vọng vẫn luôn chú ý tới sắc mặt Doãn Quan.
Vẻ mặt đó vẫn luôn biến ảo vô số khổ đau, đại biểu cho ý chí của vô số khổ đau.
Trớ chú đầu tiên là bởi vì hận.
Doãn Quan đã triệt để tiếp nhận lực lượng chú thuật, hắn cũng phải tiếp nhận những đau khổ đó.
Thế nhưng theo lục diễm từ từ bị suy yếu, biến ảo trên vẻ mặt cũng càng lúc càng chậm, càng lúc càng ít.
Thân thể hắn càng lúc càng không xong, càng lúc càng tới gần tử vong, lục sắc trong mắt hắn cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Thoạt nhìn giống như là sinh mệnh suy bại, là phản ứng bình thường khi lực lượng chú thuật từ từ sụp đổ.
Hắn từng bước tiến tới tử vong, là một tu sĩ siêu phàm, đương nhiên, trước khi tử vong hắn sẽ từng bước tới "bình thường" .
Khương Vọng không hiểu nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp được Doãn Quan.
Khi đó hắn là một kẻ "phản bội" ngang trời xuất thế, lấy quyền đối quyền, trực tiếp chống lại thống soái Phụ Bi quân là Trịnh Triều Dương ở ngoài Nhị Thập Thất thành thuộc Hạ thành.
Đánh một trận thành danh, cũng khiến cho Khương Vọng kinh diễm rất nhiều.
Mà hôm nay, theo lục diễm tàn lụi, dường như hắn đã chứng kiến sự kết thúc của một đoạn cố sự đầy sắc màu.
Đây là quá trình của một cường giả siêu phàm tử vong, kết thúc một đoạn trải qua của một tu sĩ thiên tài.
Hoa nở cuối cùng sẽ có lúc hoa héo tàn.
Khương Vọng thở dài trong lòng.
Nhưng trong nháy mắt nào đó, vẻ đau khổ giãy giụa trên khuôn mặt Doãn Quan đã biến mất, những ác niệm thuộc về vô số trớ chú giả trên đời đã mất đi vật dẫn, chỉ còn lại bình tĩnh, một loại bình tĩnh khi cô độc xen lẫn đau khổ.
Loại bình tĩnh này rất đủ lực lượng.
Trớ chú thế nào?
Hận trời bất công, hận đất bất bình, hận người nhưng lại vô lực.
Lòng đầy oan khuất khó giải, cả đời bị giày vò không lối thoát.
Chỉ có thể khẩn cầu quỷ thần, giáng họa xuống kẻ hận.
Trớ chú là một loại lực lượng oán độc.
Mãi cho tới nay, không ai phát triển loại lực lượng này đến mức độ như vậy.
Doãn Quan nắm giữ lực lượng chú thuật khổng lồ đó, cũng phải đối mặt với vô số ác niệm của trớ chú giả tập kích.
Có gặp phải bất công, có báo quan không lối, có thê ly tử tán, có cả nhà chết sạch... Có vô số đau khổ, vô số dày vò trên đời.
Doãn Quan hắn chịu tội mà sống.
Hắn trải qua tất cả, chịu đựng tất cả, cuối cùng lựa chọn đối mặt tất cả.
Ý chí của hắn đã trở về!
Mà cảm thụ của Nhạc Lãnh càng trực quan hơn.
Bởi vì mấy ngọn lục diễm còn lại đột nhiên biến mất.
Không phải là bị hắn đánh tan, mà là tự động tan đi.
Đôi mắt lục sắc yêu dị âm tà của Doãn Quan cũng đã trở về màu đen.
Nhạc Lãnh cảm giác được, thân thể vốn gần đi tới huỷ diệt của Tần Quảng Vương đột nhiên bắt đầu tỏa ra sinh cơ, đồng thời rất nhanh trở nên sinh cơ bừng bừng.
Nhục thân bắt đầu "vững chắc", là loại vững chắc như nối liền thiên địa.
Máu thịt trở nên "dày đặc", là loại dày đặc từ quá khứ đến hiện tại.
Là không gian, là lịch sử, là chạm đến bản năng sinh mệnh.
Giữa thiên địa, dường như có một loại rung động lớn lao nào đang sinh ra.
Đó là một loại tuyên cáo không lời.
Là tuyên cáo của đạo.
"Ta như Thần Lâm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận