Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1301: Sinh tử của ngươi, được mất một người

Trong quá trình truy đuổi tàn dư Dương thị, Khương Vọng đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó tất cả những lời đồn đại bắt đầu lan tràn khắp Lâm Truy thành, từng lời từng lời như muốn đưa Khương Vọng vào chỗ chết.
Mà Trọng Huyền Thắng lại có thể chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn thấu thế cuộc hỗn loạn và bất ngờ này, nhìn ra ngay điểm yếu hại kia, lật tay là loại bỏ nó một cách sạch sẽ.
Mưu tính và thủ đoạn cao siêu bậc này, thật không thể không khiến người khác cảm thấy thán phục.
Gã đã sớm có đối sách đối phó với thế công như che trời rợp đất của những lời đồn đại đó, khó trách còn có tâm tình đùa giỡn với Khương Vọng. Khương Vọng vừa cực kỳ tức giận với sự ranh mãnh của Trọng Huyền Thắng, vừa không khỏi không cảm thấy bội phục gã.
Hắn nghĩ ngợi một lúc, nhịn không nổi bèn hỏi: “Ngươi không phải vừa nói kế hoạch này là dựa theo tình huống ta còn sống mà ứng phó? Bây giờ ta có chút tò mò. Vậy nếu như ta chết, ngươi sẽ ứng phó thế nào?”
“Nếu ngươi chết rồi, vậy ta không cần ứng phó gì cả.” Trọng Huyền Thắng nhìn Khương Vọng một cái rồi nói: “Bởi vì khi đó bất luận xuất phát từ yêu cầu gì thì ngươi đã là đại trung thần của Tề quốc! Bất kỳ ai tạt nước bẩn lên người ngươi đều không có ý nghĩa. Ai làm ô danh danh tiếng của ngươi sẽ là địch nhân của Tề quốc. Ta có thể dựa vào đại thế này, tìm ra biện pháp lột da rút gân Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh.”
Nếu một người còn sống, là trung hay gian thì rất khó phán đoán. Chỉ duy nhất có người chết mới có thể “lấy quan luận định”.
Mà nhất là một vị khôi thủ Hoàng Hà Hội lại ngoài ý muốn chết đi, tất nhiên chính là một nhân vật chính diện trung thành và tận tụy rồi. Nếu như trong tình huống không có bằng chứng chắc chắn thì dù nước có bẩn cỡ nào cũng không thể làm bẩn thân hắn được.
Đây chính là yêu cầu của Tề quốc, mà không phải bất kỳ ý chí cá nhân nào có thể thao túng được.
Bốn từ lột da rút gân này, Trọng Huyền Thắng nói thật sơ sài và hời hợt, tựa như Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu chỉ là hai nhân vật bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng cũng chỉ như thế mới có thể thấy được thủ đoạn và sự tự phụ của gã.
Khương Vọng một đường đi tới đây, rất nhiều lần phải đứng trước đầu sóng ngọn gió, hắn đã trưởng thành lên rất nhiều. Có thể nói, tất cả mọi người đã nhìn thấy tài năng của hắn.
Trọng Huyền Thắng cùng đồng hành với Khương Vọng, tuy gã luôn bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng dựa vào trí tuệ của gã, cộng với tiêu tốn một khoảng thời gian dài khổ tâm vất vả xây dựng, người ta khó lòng mà biết được lực lượng của gã đã bành trướng đến mức độ nào!
Khương Vọng nghe vậy cười nói: “Xem ra nếu như ta muốn báo thù một trong hai người bọn họ, vậy thì bây giờ lựa chọn đơn giản nhất là tự cắt cổ mình.”
Trọng Huyền Thắng cũng cười nói: “Xương khô trong mộ, sao xứng cho ngươi phải hy sinh như thế?”
Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh.
Một người là hậu nhân của tứ đại thanh bài thế gia, tu sĩ Thần Lâm, thanh bài tam phẩm.
Một người là Nhất Đại Bổ Thần.
Nhưng trong miệng Trọng Huyền Thắng chỉ là hai kẻ vô dụng mà thôi.
Khương Vọng nói: “Ta nghĩ, giữa hai người Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh, chắc chắn phải có một người có dây dưa với Bình Đẳng quốc, thậm chí còn có thể là người của Bình Đẳng quốc.”
“Bây giờ vẫn chưa chắc chắn được.” Trọng Huyền Thắng lắc đầu: “Hai người này đều có chức vụ cao trong hệ thống Thanh Bài, muốn tìm được kẽ hở hay manh mối từ trên người bọn họ căn bản không có khả năng. Trịnh Thương Minh truyền tin nói cho ta, hiện tại Bắc Nha Môn cũng chỉ tạm thời lấy danh nghĩa thẩm vấn để cấm túc bọn họ mà thôi.”
Khương Vọng thở dài nói: “Ta vẫn không hiểu, mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì? Cả hai người đó đều có chút kỳ quái.”
“Ai cũng không phải là con sâu trong bụng người khác, ai cũng không thể hoàn toàn nhìn rõ tâm tư của người khác. Đây là điều ta luôn tự nhắc nhở chính mình.” Trọng Huyền Thắng ý vị thâm trường nhìn hắn một cái: “Xem ra ngươi vẫn chưa kịp hiểu điểm quan trọng ở chỗ nào.”
Khương Vọng sững sờ một lát mới chợt hiểu ra.
Trọng điểm trong câu nói vừa rồi của Trọng Huyền Thắng tất nhiên là nằm ở Trịnh Thương Minh.
Tất nhiên Trịnh Thương Minh nể mặt Khương Vọng nên mới truyền tin tức cho Trọng Huyền Thắng. Nhưng đồng thời lời truyền tin của y cũng biểu đạt rằng, ít nhất ở chỗ Trịnh Thế, Khương Vọng hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng ở trên một phương diện nào đó, những câu nói đó cũng biểu đạt ý chí của thiên tử!
Thiên tử đang sử dụng phương thức không rõ ràng như thế để an ủi tâm tình của Khương Vọng!
Mà đương kim Tề thiên tử đã tự tay gây dựng nên bá nghiệp Tề quốc, uy vọng tột đỉnh, ân phạt đều xuất phát từ thánh tâm, chỉ cần một vài lời ngắn gọn, đều là lời vàng ý ngọc. Tại sao lại phải sử dụng phương thức không rõ ràng này để trấn an Khương Vọng?
Thiên tử cũng có mưu đồ riêng!
Được Trọng Huyền Thắng chỉ điểm, Khương Vọng càng ngày càng nhìn thấy rõ ràng, trong ván cờ cực kỳ hỗn loạn, thiên ti vạn lũ, nhìn không thấy rõ được chủ tuyến này, hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật không quan trọng ở bên góc!
Hoàng Dĩ Hành tự sát chết, Tào Giai thì bị phạt tạm thời, chỉ mới là bắt đầu.
Sự giành giật giữa sự sống và cái chết của hắn ở trên bàn cờ đột nhiên được bày ra này, chẳng qua chỉ là được hoặc mất của hai quân cờ mà thôi.
“Đừng quá cảm động.” Trọng Huyền Thắng đột nhiên nói: “Thủ đoạn của thiên tử, làm sao có thể đo lường được? Lần này nếu như ngươi chết rồi, danh tiếng sau này tự nhiên không cần lo lắng, nhưng ngươi đi đến đâu để cảm thụ được phần thánh quyến này?”
Đô Úy Bắc Nha Môn Trịnh Thế vẫn ngầm cho phép Trịnh Thường Minh truyền tin cho Trọng Huyền Thắng. Điều này thể hiện thánh thượng hoàn toàn không bị những lời đồn đại đó làm ảnh hưởng, vẫn một mực tín nhiệm Khương Vọng. Thánh quyến to lớn đến mức này quả là làm cho người ta cảm động đến rơi nước mắt, đầu rơi máu chảy cũng không màng.
Nhưng ở một khía cạnh khác thì chỗ tàn khốc ở chỗ.... mặc dù thiên tử cũng dấn thân vào trong ván cờ này, nhưng ngài căn bản hoàn toàn không hề đảm bảo sự an toàn cho tính mạng của Khương Vọng, hắn phải dựa vào tự mình tranh đấu.
Đối với sự thắng lợi của thiên tử, cho dù là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ thì cũng không cần phải chú ý tới. Dù sao thì thiên kiêu đời nào mà chẳng có, cho dù là quán quân của Hoàng Hà Hội, thì giá trị của quán quân cũng chỉ ở chỗ đó. Thiên tử cũng đã ban thưởng đủ ân vinh rồi, mà bây giờ lại là một trận chiến tranh giành thắng bại khác.
“Thảo nào từ xưa đến nay người thông minh thường khó chết yên lành!” Khương Vọng cười nói: “Vị thiên tử nào cũng không muốn tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu!”
Trọng Huyền Thắng im lặng nhìn chằm chằm vị Thanh Dương Tử vang danh khắp thiên hạ kia một lát.
Gã luôn cười nhạo trí tuệ của Khương Vọng, nhưng thực ra Khương Vọng rất thông minh, chỉ là nếu so sánh với gã thì mới có thể sử dụng từ “Ngốc” mà thôi.
Gã nhắc nhở Khương Vọng đừng bị những thủ đoạn của đế vương Tề quốc thao túng, cũng đừng mang ơn đến nỗi ngu ngốc mà bỏ cả thân mình.
Mà Khương Vọng cũng nhắc nhở gã, có nhiều lúc tâm tư thực sự của thiên tử thế nào hoàn toàn không quan trọng. Thiên tử muốn ngươi mang ơn, vậy thì ngươi mang ơn là được! Đừng cho rằng có thể dựa vào trí tuệ và tính toán, nhảy qua được tất cả, coi thường cả quyền uy của thiên tử.
Cho đến bây giờ gã mới hiểu rõ tại sao thiên tử lại ân sủng Khương Vọng như thế, thân cận hơn rất nhiều so với người khác. Khương Vọng tuy không thông minh bằng gã, nhưng thường có thể nắm chắc được bản chất của sự việc, cực kỳ thanh tỉnh!
“Ha ha ha, vì thế nên Yến tướng quy ẩn, Giang tướng mềm yếu, Trần Trạch Thanh trầm mặc ít nói, Điền An Bình động một tí là nổi điên, sống cũng quá mệt mỏi đi!”
Trọng Huyền Thắng cười ha ha vài tiếng, sau đó bỏ qua vấn đề này, chuyển chủ đề: “Lúc Tần Quảng Vương và Ngỗ Thanh Vương liên thủ giết chết Tô Xa, chỉ có bốn người bọn ngươi có mặt ở hiện trường. Bây giờ chuyện này lại bị phanh phui ra, ngươi có cảm thấy là do Doãn Quan làm không?”
“Nói thật thì ta cũng không biết.” Khương Vọng nói: “Mặc dù ta và Doãn Quan khá thân quen, cũng có thể xem là có chút giao tình. Nhưng y hoàn toàn không phải là người sẽ cân nhắc đến chuyện giao tình, để có thể đạt được mục đích, y có thể làm tất cả mọi thứ. Có thể cũng sẽ có người ngoại lệ, nhưng chắc chắn người đó không phải là ta.”
Lúc nói đến câu cuối, hắn đột nhiên nhớ tới Tô Mộc Thanh, vị biểu muội của Doãn Quan trong thành Nhị Thập Thất ở Hạ thành Hữu quốc.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hiện tại có lẽ nàng cũng đã tới Thượng thành để sinh sống rồi.
Doãn Quan càng phát triển tiến bộ, Hữu quốc cũng càng chú ý đến nàng.
“Nếu vậy thì không phải là Doãn Quan. Vào thời điểm này vạch trần ngươi cũng không đem lại lợi ích gì cho y cả.” Trọng Huyền Thắng suy nghĩ, sau đó quả quyết nói: “Vậy thì chính là Tô Xa rồi!”
“Làm sao lại như thế?" Lần này Khương Vọng không thể đồng ý với Trọng Huyền Thắng: “Ta chính mắt nhìn thấy Tô Xa bị giết chết!”
“Với thủ đoạn mà Doãn Quan đã thể hiện ra và thực lực của y, Địa Ngục Vô Môn không thể nào không thông qua sự đồng ý của y mà để lộ ra chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có Tô Xa mới cần làm chuyện này, cũng chỉ có lão mới có đầu óc này, cũng có đủ khả năng để nắm lấy thời cơ này.”
“Nhưng lão đã chết!” Khương Vọng mặc dù vô cùng tin tưởng trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, nhưng lần này hắn cảm thấy thực sự hoang đường.
Hắn tận mắt nhìn thấy Tô Xa bị Doãn Quan giết chết, chuyện như thế không thể nào làm giả được.
“Đôi tai có thể lừa ngươi, đôi mắt cũng có thể lừa ngươi.”
Trọng Huyền Thắng vừa nói vừa dùng ngón tay mập mạp gõ gõ vào huyệt thái dương, nói tiếp: “Nhưng bộ não sẽ không lừa ngươi.”
Khương Vọng chớp chớp mắt, thế là có ý gì?
Trọng Huyền Thắng thấy vậy liền giải thích: “À, Ta nói nếu như là có não.”
Khương Vọng câm nín.
Ngươi hay là đừng giải thích còn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận