Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 4: Trở về

Bên ngoài Hoàn Chân quan, phía trước ngôi mộ mới, Khương Vọng mở to mắt.
Vầng trăng sáng nho nhỏ kia rơi vào lòng bàn tay phải của hắn, hóa thành ấn ký trăng sáng in dấu trên đó, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng Khương Vọng vẫn có thể cảm giác được nó tồn tại. Nó cũng không có bất kỳ uy năng gì, chỉ là lúc Khương Vọng động niệm lại xuất hiện, liên kết Thái Âm Tinh, đưa linh thức của hắn vào trong Thái Hư huyễn cảnh huyền diệu khó lường kia.
Không thăm dò Thái Hư huyễn cảnh quá lâu, lúc này hắn đang ở vùng đồng nội, cũng không phải nơi có thể an tâm thăm dò.
Không nói đến dư ba giao chiến của tu giả cường đại nơi này tán đi, khiến tu giả Phong Lâm Thành bên kia chạy tới điều tra hay không, đối với bản thân Khương Vọng lúc này, hắn có chuyện càng khẩn yếu hơn để làm.
Nếu như không nhớ lầm, ba ngày sau chính là lúc tuyển sinh vào nội viện của Phong Lâm đạo viện.
Một khi bỏ qua thời gian này, hắn khó mà tìm tới cơ hội là cơ hội báo thù.
Bởi vì nội môn đệ tử của đạo viện mới thật sự được Trang quốc thừa nhận, mà đệ tử đạo viện không thể khinh nhục, chứ đừng nói đến sát thương!
Cuối cùng nhìn lại đạo quan tàn tạ, ráng chống đỡ thân thể bệnh hoạn nấn ná nhiều ngày, Khương Vọng đạp lên ánh trăng, nhanh chân đi xa.
Trước cửa đạo quan rách nát cỏ dại rậm rạp, có một trận gió thổi qua, làm ánh trăng vẩy xuống tấm biển cũ kĩ nằm trên mặt đất. Trên đó chữ viết mơ hồ, nhưng hai chữ "Hoàn Chân" mơ hồ có thể thấy được.
Trăng chiếu lên ngôi mộ mới ở đạo quan rách nát, gió thổi lá cây sàn sạt.
Giống như ai thở dài một tiếng.
...
Phong Lâm Thành kỳ thật cũng không phải là nhỏ, đối với rất nhiều thế hệ người ở đây, thậm chí đây chính là toàn bộ thế giới.
Trừ thành chủ đại biểu ý chí Trang quốc, ba gia tộc Trương, Phương, Vương chính là chủ nhân địa giới nơi này.
Bóng đêm sâu nặng, cửa sau Ỷ Thúy lâu bị đẩy ra. Trong tiếng cười duyên của những nữ nhân nở nang, một nam tử mặc một bộ trường sam xẻ hai bên cổ áo, lung la lung lay đi ra, mùi rượu đầy người ngược lại càng nổi bật lên vẻ đắc chí vừa lòng của gã.
Gã gọi là Phương Đắc Tài.
Cái họ "Phương" này cũng không dễ dàng có được, từ đời gia gia tới gã, đã ở Phương gia hầu hạ ba đời, mới được ban thưởng cái họ này. Cũng nhờ làm tâm phúc người Phương gia, trong tay gã mới có thể dư dả như vậy, mỗi tháng đều có thể vào Ỷ Thúy lâu tiêu hồn động này một lần.
Bỗng nhiên gã bóp một cái thân mật chị em, sau đó cười ha ha rời đi.
Chị em nở nang kia xấu hổ nhìn gã, trong miệng không buông tha ỏn ẻn vài câu. Cho đến khi bóng lưng gã khuất trong hẻm xa, mới gắt một cái: "Thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng." Sau đó đóng cửa nhỏ lại cái "cạch".
Nàng cũng không chú ý tới, một nam nhân quần áo lam lũ đã áp sát theo sau Phương Đắc Tài.
Phương Đắc Tài có ít võ nghệ, cảm nhận được không đúng, gã bỗng nhiên nâng quyền đánh ngược lại, nhưng đối phương chỉ tiện tay đã đánh tan quyền của gã.
Ngay sau đó cổ họng gã bị bóp chặt, cả người bị nâng lên ép trên tường.
So với trên mặt cấp tốc sưng lên đau đớn, từng bước chật vật hô hấp, càng làm cho gã sợ hãi chính là gương mặt kia.
Ôn hòa, kiên định, là khuôn mặt của Khương Vọng.
"Khương... Khương..." Phương Đắc Tài bị bóp chặt yết hầu hoảng sợ giãy giụa rên lên.
"Là ai chỉ điểm ngươi, Phương gia, hay là Phương Bằng Cử? Chuyện này còn có ai tham dự? Trong rượu đã bỏ độc gì? Ngươi làm sao liên hệ với tàn phỉ Tây Sơn?"
Khương Vọng chậm rãi hỏi xong những thứ này, bóp cho Phương Đắc Tài một khắc, sau đó mới thản nhiên buông lỏng tay: "Bây giờ từ từ nói cho ta biết."
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng: "Thời gian chúng ta có rất nhiều."
Gió đêm nhẹ nhàng đẩy mây đi, thoáng che đậy ánh trăng, giọng đối thoại trong ngõ hẻm nhỏ này như là ác quỷ thì thầm.
Một đêm này, bầu trời đêm trăng thanh gió mát, người chưa chết đã trở về thành.
Lúc trời sáng choang, Khương Vọng đứng tại cửa ra vào đạo viện Phong Lâm Thành.
Trang quốc lấy đạo môn làm quốc giáo, lực lượng cường thịnh nhất tự nhiên cũng bắt nguồn từ Đạo môn, trải rộng ba quận cả nước đều là đạo viện, chính là chứng cứ rõ ràng.
Đạo viện không chỉ là người trẻ tuổi Trang quốc chọn lựa đầu tiên để tu hành, thậm chí các cấp quan lại, cũng đều phải có lý lịch Đạo viện bồi dưỡng mới có thể phục chúng.
Cho nên toàn bộ Phong Lâm Thành, nơi quý nhất không phải là phủ thành chủ, cũng không phải đại môn tam đại gia tộc, mà là đạo viện Phong Lâm Thành.
Truyền thừa Đạo môn Trang quốc thuộc về Ngọc Kinh Sơn nhất hệ, coi trọng lễ nghi. Cho nên toàn bộ đạo viện cũng tu kiến tráng lệ. Không nói những thứ khác, vẻn vẹn đôi sư tử ngọc ngồi xổm ở hai bên đại môn đã rất uy nghiêm và quý khí.
Khương Vọng vẫn quần áo cũ nát, ngửi kỹ còn nghe một cỗ vị hôi chua. Hắn chỉ rửa sơ mặt, tùy ý buộc tóc rối bời sau đầu.
Hắn đứng trước cửa lớn đạo viện đã mở ra, cả người ngẩng đầu ưỡn ngực, thẳng như tùng xanh.
Đệ tử ngoại môn canh giữ đưa mắt nhìn qua, mới không dám tin tưởng hô lên: "Khương ... Khương sư huynh! ?"
Khương Vọng gật đầu ra hiệu: "Ngô sư đệ khoẻ chứ."
Xem như đệ tử ngoại môn liều mạng nhất trong đạo viện Phong Lâm Thành, hắn tham dự nhiệm vụ đạo viện nhiều vô số kể, chỉ cần là đệ tử ngoại môn nhập môn một năm trở lên, cơ bản không ai không biết hắn.
Ngô sư đệ quay người chạy vào đạo viện, kích động hô to: "Khương Vọng sư huynh trở về rồi! Khương Vọng sư huynh trở về rồi!"
Không bao lâu có rất nhiều ngoại môn đệ tử chen chúc ra, chen lấn tràn đầy cửa đạo viện, sư huynh sư đệ lao nhao réo lên không ngừng. Có thể thấy được nhân khí Khương Vọng ngày thường ở trong ngoại môn đệ tử.
Trong mấy chục ngoại môn đệ tử, có mấy người phá lệ bắt mắt. Trong đám người chen chúc đứng cũng ý thức nhường ra con đường cho bọn họ.
"Họ Khương vương bát độc tử! Những ngày này trốn đi đâu? Mẹ nó ta cho là ngươi chết rồi đấy!"
Người kia ở xa đã bắt đầu la to, là Đỗ Dã Hổ. Lúc gã chạy, cơ bắp trên người giống như tùy thời muốn xé rách quần áo luyện công. Mặt mũi gã không giống quần chúng, râu quai nón xồm xoàm. Gã ở đó, chỉ xem mặt đã thấy muốn lớn hơn hai ba vòng so với đệ tử xung quanh, nói là Sơn Đại Vương nơi nào đến cũng có người tin, chỉ là không giống một thiếu niên mười tám tuổi.
Bởi vì phát dục quá mức cuống cuồng, người gọi tráng niên sớm có râu.
Gã giống một đầu gấu từ trong đám người gạt ra, một cái ôm quanh Khương Vọng, không thèm để ý vị hôi chua trên người hắn, trong miệng hung hăng nói: "Con mẹ nó! Con mẹ nó!"
"Trở về là tốt!"
Người nói "trở về là tốt", ánh mắt lại hiện ra tơ máu, bờ môi đang run rẩy, là Lăng Hà.
Mặt mũi y đoan chính, giữa trán đầy đặn, nhìn chính là người trầm ổn tĩnh khí. Lúc này mặc một thân áo quần luyện công giặt đến trắng bệch đứng sau Đỗ Dã Hổ, cứ như vậy yên lặng nhìn Khương Vọng.
Duy chỉ có một thiếu niên tuấn tú, lại gần dò xét Khương Vọng một phen, mới chỉ vào quần áo rách nát của hắn, cười hì hì nói: "Làm sao biến thành bộ dạng quỷ này?"
Gã gọi là Triệu Nhữ Thành. Dung mạo xuất sắc nhất, nụ cười trên mặt tựa hồ có vẻ ngả ngớn. Nhưng chỉ có người chân chính quen biết gã, mới có thể từ trong mắt cười mê người kia, nhìn ra lệ quang mơ hồ.
Mấy người này bề ngoài tính cách không giống nhau, nhưng đều giao tình thân quen với Khương Vọng.
Ở ngoại môn trong rất nhiều nhiệm vụ tập luyện, bọn họ đồng tâm hiệp lực, vượt qua vô số khó khăn nguy hiểm, đã sớm kết xuống tình nghĩa sâu nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận