Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 158: Đạo khó mà dài

Khương Vọng vốn tưởng Duẫn Quan sẽ giết mình, vì hắn đã phá hỏng kế hoạch của người ta.
Nhưng không ngờ Duẫn Quan lại là vì nghênh chiến Trịnh Ánh Dương.
Hắn càng không ngờ, Duẫn Quan lại có thể chiến với Trịnh Ánh Dương đến trình độ này.
Thiên tài của thiên hạ này nhiều ghê á!
Lúc này Khương Vọng đã hiểu rõ mục đích của Duẫn Quan.
Hắn nhất định đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay.
Hắn không chỉ hiểu rõ nhược điểm của hộ quốc thánh thú, còn hiểu rõ đại trận của Thượng thành.
Bố trí kĩ lưỡng ở hai mươi bảy thành, lúc hộ quốc thánh thú cõng Thượng thành đến nơi kiểm tra, ngay khi những người biết chuyện đang chờ hắn bị nuốt, chờ hộ quốc thánh thú hài lòng ... thì hắn ra tay!
Hộ quốc thánh thú đương nhiên là không thể bị hắn khống chế, nhưng chỉ cần kích thích hung tính của nó sống dậy là đã đủ. Ngàn lời nguyền rủa đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình.
Tốt nhất là chiến lực cao cấp của Hựu quốc và hộ quốc thánh thú lưỡng bại câu thương, đến lúc ấy, hắn sẽ lộ ra chiến lực thật sự đã ẩn giấu bao năm, một phát tiêu diệt Thượng thành, phá hủy hệ thống chính trị hiện thời của Hựu quốc.
Xây lại Hựu quốc trên phế tích.
Nhưng cơ duyên xảo hợp, lại bị Khương Vọng kích phát trước dự tín, lá bài tẩy của cao tầng Hựu quốc vượt khỏi dự tính, vì hắn luôn ở hạ thành, không hiểu biết quá nhiều về thượng thành.
Không phải một mình Trịnh Ánh Dương là đủ sức ngăn cản hộ quốc thánh thú, vốn dĩ bản thân hộ quốc thánh thú cũng chưa bị điên cuồng quá mức, chưa kể từ đầu chí cuối Triệu Thương đều chưa hề ra tay, lúc này cũng có thể tiếp ứng.
Duẫn Quan biết hành động của mình đã thất bại, nên dứt khoát rút lui.
Nhưng tại sao hắn lại phải xuất hiện ở ngoài thành, đấu với Trịnh Ánh Dương một trận rồi mới rời đi?
Phải chăng hắn rất không cam lòng, muốn thử xem có thể giết được Trrịnh Ánh Dương hay không?
Nhưng theo Khương Vọng thấy, chỉ có một lý do, chính là Tô Mộc Tình.
Người giấy nguyền rủa cũng vậy, vú nuôi của Tô Mộc Tình cũng vậy, đều không thật sự làm thương tổn đến tính mạng của Tô Mộc Tình, nhưng sẽ tách bạch hẳn mối quan hệ của hắn và Tô Mộc Tình, không để nàng ta bị hắn dính líu.
Hắn đánh với Trịnh Ánh Dương, chính là để thể hiện chiến lực.
Như vậy dù hắn có rời đi, những người có ý kiến với Tô Mộc Tình cũng sẽ phải cân nhắc, mình có gánh nổi cơn giận của hắn hay không.
Chỉ cần hắn đánh ngang tay với Trịnh Ánh Dương, cả Hựu quốc sẽ không còn ai dám dò xét ranh giới cuối cùng của hắn nữa.
Có lẽ hắn vẫn còn để ý đến Tô Mộc Tình, cũng có lẽ là không quan tâm, đều đã không còn quan trọng.
Quan trọng là hắn còn trẻ như vậy, mà có thể đấu đến bất phân thắng bại với Trịnh Ánh Dương, năm năm sau, mười năm sau, hai mươi năm sau, vậy sẽ thế nào?
Thứ đáng sợ hơn chiến lực hắn biểu hiện, chính là tài năng của hắn.
So với bây giờ, tương lai hắn sẽ còn đáng sợ hơn.
Cái này cũng giải thích tại sao Khương Vọng là một trong những người phá hỏng kế hoạch của hắn, mà hắn lại không giết Khương Vọng.
Bởi vì Khương Vọng đã cứu Tô Mộc Tình.
Chuyến đi Hựu quốc này, có thể gọi là ngắn ngủi, nhưng đã để lại cho Khương Vọng ấn tượng cực kỳ khắc sâu.
Nhất là thiên tài Duẫn Quan, mạnh mẽ như thế, chuẩn bị lâu như thế, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Hựu quốc Thượng thành hầu như chẳng có chút tổn hao nào.
Hựu quốc đã vận hành như vậy mấy trăm năm, sau này vẫn sẽ tiếp tục vận hành như vậy.
Có vẻ mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
Còn Khương Vọng, lại phải đối mặt với một con đường dài đằng đẵng và chật vật!
Khương Vọng chỉ ngón tay tới trước, Diễm Hoa tách ra.
Hắn đã tạo thành thói quen này, cái thói quen lúc nào ở đâu cũng thả Diễm Hoa ra, rồi dập tắt nó.
Một đường đi, đã làm thế cả mấy chục ngàn lần.
Hắn muốn nắm thật chi tiết thật cặn kẽ môn đạo thuật này, như vậy mới có cơ hội tìm hiểu phong cảnh mạnh hơn.
Hoa rụng hoa nở, rồi sẽ có lúc.
Thân hình hắn búng một cái, như thanh kiếm bắn ra sau núi.
Quãng đường kinh lịch đầy sương gió này, không hề mài bớt chút nào ý chí chiến đấu của hắn.
Có đi vạn dặm, mới tới dưới chân.
Hộ quốc thánh thú ùn ùn kéo tới, rồi ùn ùn rời đi.
Con rùa có huyết mạch Bá Hạ này, sẽ không ngừng cõng nặng đi tới trước. Nó cũng đã quen với lãnh địa này của Hựu quốc, quen với cuộc sống cộng sinh này.
Cứ định kỳ là sẽ có đồ ăn tinh tuyển, thực lực của nó sẽ có thể không ngừng tăng lên.
Hôm nay mặc dù đột nhiên bị bẳn tính, nhưng cũng không sao, trong cuộc đời dài đằng đẵng của nó, chẳng là gì cả.
Song đối với phần lớn bách tính của hai mươi bảy thành, thì hôm nay thực là oanh động, thực là đặc biệt.
Chỉ là một lần kiểm tra chính vụ theo thông lệ, lại kích động phong vân.
Bọn họ sẽ tiếp tục bàn tán rất nhiều đề tài, liên quan tới Duẫn Quan, liên quan tới chuyện vì sao hắn lại phản quốc, tại sao hắn lại mạnh như vậy, đó là tà giáo gì, đã từng làm chuyện ác gì... Dĩ nhiên cũng sẽ có người bày tỏ không biết có phải Duẫn Quan là bị ép bất đắc dĩ hay không.
Thậm chí còn sẽ có người tám tới tên nho sinh trán cao miệng xổ toàn thơ từ nhảm nhí, tới thiếu niên tóc bạc, tới công tử bột Triệu Triệt.
Nhưng dù họ có bàn tán thế nào.
Họ rồi cũng sẽ nhanh chóng quên đi.
...
Thượng thành.
Mặc dù con rùa đang di chuyển, nhưng cả tòa thành chẳng rung lắc chút nào, cực kì vững vàng.
Đứng đầu Thượng thành tức là Hựu quốc chi chủ.
Nhưng ai cũng biết, đương kim Hựu quốc chi chủ, vừa không có thiên phú tu hành, cũng chẳng có tài trí chấp chính, nhưng có thiên phú độc đáo, ăn chơi hoang loạn, có thể gọi là tuyệt đại song kiêu với nhi tử của quốc sư Triệu Triệt.
Họp triều không làm, chính sự không quản nhiều lắm thì những khi cúng tế, thò ra đi một vòng, làm một bảng hiệu.
Đành chịu thôi, hắn là huyết mạch duy nhất của quốc vương đời trước, sinh ra đã tôn quý.
Các triều thần trung thành chỉ đành mang hy vọng gởi gắm vào đời kế tiếp. Cũng may đương kim hữu quân có tài năng hơn tiên đế, giờ đã có ba tử bảy nữ, không lo không chọn được người để đào tạo.
Làm những người không có ý trung thành... Cũng chỉ biết nín.
Vì quốc sư Triệu Thương lẫn Phụ Bi Quân Thống soái Trịnh Ánh Dương, đều kiên định không dời theo phái bảo hoàng.
Tử trung với tiên đế, nên trung thành với quân vương hiện thời.
Bởi vì quân vương hiện thời không quan tâm tới họp triều, nên chủ chính hiện giờ chính là quốc sư.
Trên đại điện.
Triệu Thương ngồi một mình một cõi.
Ngoài hữu quân, cả Trang quốc chỉ có một mình ông ta và Trịnh Ánh Dương là có chỗ ngồi trong đại điện.
Đầu dãy quần thần.
Nhưng Trịnh Ánh Dương chưa bao giờ ngồi, nói là không quen.
Lúc này, trong điện chỉ có Triệu Thương và Trịnh Ánh Dương, không có người thứ ba.
Mu rùa rơi tán loạn trên bàn.
Nhưng Triệu Thương lại không nhìn quái tượng, mà nhắm mắt lại nói: "Sao hôm nay Trịnh soái lại để Duẫn Quan chạy thoát?"
Giống với đa số lưu phái tu hành trong thiên hạ, pháp môn tu hành của binh gia cũng thoát thai từ Đạo Môn.
Đạo Môn xưa cổ nhất, vốn là dạng pháp môn tu hành tổng hợp nhân tộc mài mò ra.
Qua thời gian lâu dài, dần xuất hiện những phương hướng khác biệt, từ đó các lưu phái khác nhau ra đời.
Hầu như người tu hành của tất cả các lưu phái đều phân chia cảnh giới là du mạch, chu thiên, Thông Thiên, đằng long, nội phủ, ngoại lâu, thần lâm, động chân…..
Chỉ có cương lĩnh tư tưởng là khác nhau, thiên về một định hướng nào đó, dẫn đến phương thức chiến đấu biến hóa.
Binh gia chú trọng vào khí huyết lực, am hiểu nhất là vận dụng sát khí, được gọi là chư phái có lực sát thương mạnh nhất.
Hôm nay Trịnh Ánh Dương đánh với Duẫn Quan, mặc dù cũng bộc phát chiến lực cực mạnh, nhưng lại chưa thể hiện hết lực sát thương áp đảo đối với tu sĩ cùng cấp.
Nói cách khác, hắn không đánh hết toàn lực.
Trịnh Ánh Dương đứng như tháp sắt, yên lặng hồi lâu mới đáp: "Cho đến bây giờ, ta chưa hề nhìn thấy tu sĩ thiên tài nào như vậy ở Hựu quốc chúng ta."
"Ta đang suy nghĩ." Hắn nói: "Thiên tài như vậy, nếu cho hắn cơ hội trưởng thành, chẳng lẽ không thể trở thành cột trụ chống trời cho Hựu quốc hay sao? Chẳng lẽ không đủ để bảo vệ Hựu quốc?"
Triệu Thương khẽ ngước mắt, nhàn nhạt nói: "Từng có người còn thiên tài hơn hắn, nhưng đều không có cơ hội lớn lên, đều đã chết trận."
Ông ta bổ sung thêm: "Trước khi hộ quốc thánh thú xuất hiện."
Trong đại điện, chìm vào sự im lặng rất dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận