Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 784: Chuyện xưa kinh dị

Trong lúc Phương Hạc Linh ném đám người bắt được vào trong bãi đất trống, chuyện xưa kinh dị bắt đầu mở ra chương tiếp theo.
"Tất cả ở đây à?" Yến Tử hỏi Lương Cửu một câu.
Sau khi vị đệ tử đáng thương của Thanh Vân Đình nhớ lại mới lên tiếng nói: "Mấy cái xác này thật sự không thể nhận ra, những ai nhận ra được đều ở chỗ này."
Y không dám phạm chút sai lầm nào, cũng không dám nói chệch đi dù chỉ một chút.
"Ồ, nhóc con đáng thương" Yến Tử xoa mặt của y: "Thật ra ngươi không cần khẩn trương như vậy, tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi."
"Ta không khẩn... khẩn trương".
Giọng nói run rẩy của Lương Cửu hiển nhiên không hề có sức thuyết phục, nhưng Yến Tử cũng không truy cứu.
Nàng quay người lại nhìn Vạn Ác Nhân Ma: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chuyện của mình thì tự lo đi, hay là chờ lão nương đút vào trong miệng các ngươi?"
Trịnh Phì cũng không vì thái độ gắt gỏng này mà nổi giận, ngược lại chỉ cười hì hì, cực kỳ lễ phép nói: "Vất vả cho ngươi rồi."
Lý Sấu cũng hùa theo nói: "Cảm ơn!"
Trịnh Phì chuyển từ ngồi sang tư thế đứng, lúc gã đứng lên giống như một tòa núi thịt dựng đứng.
Gã sải rộng bước chân, sải bước đi đến trước bãi đất trống, bàn tay duỗi vào trong đai lưng, cầm ra một cái đỉnh lớn hình vuông!
Theo hộp trữ vật Mặc Môn mở ra, đai lưng trữ vật là đồ vật tương đối cổ xưa, bây giờ rất hiếm có người sử dụng, số lượng tồn tại ở thế gian cũng cực kỳ ít ỏi.
Nhưng khí tức của cái đỉnh lớn hình vuông này còn cổ xưa hơn cả cái đai lưng trữ vật kia nữa.
Nó được lấy ra từ trong đai lưng trữ vật, giống như được người ta lục lọi nhặt ra từ trong một kho hàng tối tăm không có ánh mặt trời, toàn thân bám đầy bụi bặm, kèm theo chuyện xưa cổ kính không người lắng nghe, làm cho người ta theo bản năng muốn hắc xì một cái.
Ầm!
Cái đỉnh kia rơi xuống, nện mạnh trên mặt đất. Núi non đáp lại bằng một tiếng trầm đục vang vọng kéo dài.
Nó cao hơn một trượng, chiều dài và chiều rộng bằng nhau, to khoảng một trượng, bốn chân, hai cạnh, vuông vức nghiêm chỉnh, cực kỳ đối xứng.
Thân đỉnh khắc chữ nổi, chữ gần giống chữ Đạo, mặc dù không hiểu được ý nghĩa của nó nhưng cũng không khó để nhận ra. Có điều cách sử dụng từ ngữ rất khó hiểu, lờ mờ giống như một lời cầu nguyện cổ xưa.
Trịnh Phì cũng không nói chuyện, chỉ tiện tay nhấc một cái xác ở trên mặt đất lên, ném vào trong cái đỉnh lớn.
Cái đỉnh kia cũng không phải là sâu không lường được, có điều một người trưởng thành không nhỏ bị ném vào lại không gây ra một tiếng động nào. Chỉ là ở vị trí cuối đỉnh bất chợt bùng lên ngọn lửa màu đỏ máu!
Tu sĩ hai mạch Phong, Trì tập trung lại cùng một chỗ, cảm giác sợ hãi phút chốc dâng lên tới đỉnh điểm.
Mấy Nhân Ma này... dường như muốn nấu người làm thức ăn!
"Liều mạng với bọn chúng ..."
Tiếng gào thét chỉ tới được một nửa đã bị cắt đứt, Nhân Ma gọt thịt đã xách cổ người kia ném thẳng vào trong đỉnh. Cả quá trình cực kỳ tự nhiên lưu loát.
"Ai phản kháng, kẻ đó chết trước." Gã hờ hững nói.
Yến Tử chìa hai tay ra, đè xuống khoảng không. Tay của nàng không có máu me dữ tợn, ngược lại rất đẹp, thon dài mềm mại, lại còn trắng nõn hồng hào.
"Ngay từ đầu ta đã nói gì? Nói muốn nhờ các ngươi giúp đỡ làm một chuyện, đúng không?"
Nàng quay mặt về phía tu sĩ hai mạch Phong, Trì, bởi vì mặt nạ không có ngũ quan cho nên không thể lộ ra biểu cảm trên mặt, nhưng tay chân lẫn giọng nói, khí thế của nàng lại đang lạnh lùng giải thích.
"Bây giờ ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết đây là chuyện gì. Các người có biết không? Thanh Vân Đình của các ngươi có bảo bối, bảo bối khổng lồ!"
Nàng quay lại vuốt ve gương mặt Lương Cửu một hồi:
"Đương nhiên ta không phải nói Tiểu Cửu của ta."
Lương Cửu giống như một bức tượng gỗ được khắc từ bùn, không hề nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào.
Từ trước đến nay y vẫn luôn cho rằng mình không hề kém hơn Trì Nguyệt, lại còn mạnh hơn Phong Minh không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là vì không thuộc hai mạch Phong, Trì cho nên mới không được tông môn ủng hộ, không nhận được tài nguyên tốt nhất. Cả đời không có hy vọng làm tông chủ, tương lai tốt nhất cũng chỉ là một vị trí thủ hộ tông khác họ.
Y không cam lòng, cảm thấy không phục, bởi vì nỗi oán giận thế đạo này không công bằng tích tụ đã lâu trong lòng, cho nên ngay lúc Phong Việt nịnh hót lấy lòng thì cố ý đưa ra câu hỏi về Phong Minh.
Nếu như tìm ra Phong Minh, hai họ Phong, Trì sẽ gặp chuyện không may, vậy thì cứ để cho Phong Minh con của lão cùng xảy ra chuyện. Nếu như có thể chạy trốn cũng có thể để cho Phong Minh sống sót. Y chỉ muốn để người trời sinh mệnh tốt như Phong Minh cảm nhận được trải nghiệm "công bằng".
Nhưng khi y chính mắt nhìn thấy cảnh tượng những gã Nhân Ma này dùng đỉnh nấu người, y không biết nếu như được chọn lựa lại, liệu y có mở miệng ra hay không!
Ít ra giờ phút này, y không muốn đứng ở sau lưng nữ ma đầu này nữa.
Yến Tử nhìn quanh một vòng, hơi không hứng thú thu hồi tầm mắt.
Ở đây rõ ràng không có bất kỳ kẻ nào có tâm trạng để ý tới sự chọc ghẹo của nàng.
Vì thế nàng tiếp tục nói: "Ta muốn chính là... máu cân bằng ở trong cơ thể của đám người các ngươi!"
"Các ngươi không cần biết nó là cái gì. Chỉ cần biết nó là phương pháp của thế lực nào đó ở thời đại Cận Cổ lưu lại. Trong những năm trước đây, chính nó đã một mực giữ lại sự cân bằng tương đối giữa hai mạch Phong, Trì các ngươi. Từ một mức độ nào đó, nó cũng chi phối vận mệnh của các ngươi."
"Trong cơ thể của các ngươi, nó bình thường như thế! Nhưng đối với bọn hắn ..." Yến Tử giơ tay chỉ về phía Trịnh Phì và Lý Sấu: "Lại có tác dụng cực kỳ quan trọng."
"Đáng tiếc là... loại phương pháp này đã thất truyền. Máu cân bằng cũng chỉ có Thanh Vân Đình các ngươi mới có."
Giọng Yến Tử đầy tiếc nuối: "Vì vậy chúng ta không thể không tới, không thể không làm tổn thương các ngươi. Cho dù ta cực kỳ không muốn làm cho Tiểu Cửu của ta đau lòng!"
Rõ ràng hôm nay nàng vừa mới quen biết Lương Cửu, vậy mà giống như tình cảm rất sâu đậm, cảm xúc rất là chân thành tha thiết.
Khương Vọng ẩn nấp ở bên cạnh âm thầm giật mình.
Hắn đã sớm đoán ra nguyên nhân vì sao hai mạch Phong, Trì của Thanh Vân Đình có thể duy trì tương đối cân bằng.
Nhưng manh mối vẫn luôn thiếu hụt không đầy đủ.
Kết hợp với những lời của nữ ma đầu này nói, xem ra là bí thuật ở thời đại nào đó của Vân Đỉnh tiên cung để lại khiến trong cơ thể của tu sĩ hai mạch Phong, Trì chảy dòng máu cân bằng.
Tới một mức độ nào đó khi bọn họ có được thực lực nhất định, sẽ tạo ra giới hạn tương ứng, khiến cho loại cân bằng này tiếp tục kéo dài.
Khương Vọng cũng không rõ loại "máu cân bằng" này có tác dụng gì với Trịnh Phì và Lý Sấu, nhưng dựa theo mặt chữ mà đoán ... Lý Sấu dùng thần thông tự mình hại mình đả thương địch thủ, còn thần thông của Trịnh Phì khi bị tổn thương sẽ phản ngược lại gây tổn thương cho đối thủ. Một khi có thể thông qua "máu cân bằng" này, hệ thống sẽ trở nên cân bằng... vậy thì chẳng phải sẽ rất khó giải quyết sao?
Cho dù là bất kỳ ai trở thành đối thủ của bọn họ, ngươi làm bọn họ bị thương thì bản thân ngươi cũng sẽ chết. Bọn họ tự làm mình tổn thương, ngươi cũng sẽ chết.
Ngoài việc gặp mặt là chạy ra thì còn có lựa chọn nào khác?
Khương Vọng tạm thời không thể nghĩ ra cách giải quyết!
"Nhưng không sao, ta chỉ cần hai giọt mà thôi." Yến Tử nói tiếp, giọng điệu giống như một tiểu cô nương, bắt đầu hơi có vẻ tung tăng: "Cho nên các ngươi không cần phải chết quá nhiều."
"Cái đỉnh này rất hữu dụng, chúng ta phải trả giá rất đắt mới có được nó. Nó có thể giúp chúng ta đạt được mục đích."
"Ta cũng không biết cần bao nhiêu người mới có thể nấu ra hai giọt máu cân bằng. Có thể bọn họ cần phải nấu mười người, nhưng cũng có thể chỉ cần nấu hai người."
"Chúng ta rất biết điều đấy nhé. Không phải chúng ta bắt đầu nấu từ xác người trước đó sao? Nếu như nấu xác xong mà có máu cân bằng, vậy thì sẽ không cần nấu người sống nữa! Chẳng phải như vậy tất cả đều vui vẻ sao?
"Nhưng nếu như có ai muốn chạy trốn, gây thêm phiền phức cho chúng ta. Vậy thì ngại quá, bây giờ sẽ chết luôn!"
"Đúng vậy! Chúng ta rất biết điều!" Lý Sấu hùa theo.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại." Yến Tử giang tay ra, bày ra dáng vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: "Nếu như nấu xác xong vẫn chưa đủ, vậy thì cũng chỉ có thể từ từ thêm người vào. Mọi người hiểu mà, đúng không? Đến lúc đó phải xem là ai xui xẻo, các ngươi nói đúng không?"
Tu sĩ hai họ Phong, Trì im lặng không lên tiếng, ngay cả Phong Minh không nhúc nhích được cũng ngậm miệng lại.
Ai cũng không muốn trở thành kẻ chết đầu tiên, ai cũng hy vọng bản thân là người có thể sống sót tới sau cùng.
Mấy người siết chặt tay lại tạo thành nắm đấm, cuối cùng vẫn phải thả ra.
Vô ích, có phản kháng cũng vô ích thôi.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, đám Nhân Ma này đã dùng thực lực áp đảo. Vì vậy nên không có kẻ nào dám phản kháng.
"Nếu như không lên tiếng, vậy chính là thừa nhận."
Yến Tử vỗ tay: "Tiếp tục đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận