Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 200: Thanh bài

Khác với Trang Quốc, Tề Quốc vẫn chưa thiết lập cơ cấu đơn độc giải quyết án kiện siêu phàm, mà mỗi vụ án đều do quan phủ cùng bắt tay xử lý.
Các bộ đầu có cấp bậc bình thường tới siêu phàm của quan phủ tới từ khắp các nơi, cấp bậc khác nhau thì tài nguyên được hưởng cũng sẽ khác nhau.
Cách xác định đẳng cấp cũng không dựa vào tu vi mạnh hay yếu mà là được tổng hợp từ việc đã phá qua vụ án có cấp bậc gì. Ví dụ, nếu như phá được ba vụ án Đằng Long cảnh trở lên thì có thể trở thành bộ đầu lục phẩm. Bởi vì các bộ đầu cấp siêu phàm đều đeo một thẻ bài màu xanh ở thắt lưng, hoàn toàn khác với các thẻ bài màu đen khác, cho nên mọi người thường gọi bọn họ là bộ đầu thanh bài.
Cũng vì quy tắc thăng cấp như thế nên theo lẽ thường mà nói, bộ đầu của Tề Quốc thường mạnh hơn những tu sĩ bình thường cùng cảnh giới khác. Đương nhiên cũng sẽ có người không đủ tu vi nhưng lại có thể phá án vượt cấp, tuy nhiên loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, chỉ có những người sở hữu bí thuật khác với người thường mượn chuyện phá án đột phá tu vi của bản thân.
Lâm Hữu Tà chính là một bộ đầu thanh bài như vậy, lấy tu vi Đằng Long cảnh lục phẩm của mình phá được sáu án kiện của tu sĩ gần đạt tới tu vi Nội Phủ cảnh ngũ phẩm!
Phải biết rằng tu sĩ đạt tới cấp bậc như Nội Phủ cảnh thế này, phong cách gây án đều giống nhau, không thèm che giấu, cộng thêm thủ đoạn hủy thi diệt tích nhiều như lông trâu, rất khó để tra ra được.
Một năm này, vụ án của Nội Phủ cảnh không vượt quá con số hai mươi trong vô vàn vụ án chồng chất ở khắp các quan phủ trên toàn bộ Tề quốc.
Nếu không phải tu vi thật sự không thể theo kịp, mỗi lần tới giai đoạn bắt giữ đều phải xin viện trợ thì có lẽ bây giờ Lâm Hữu Tà đã là bộ đầu ngũ phẩm.
Lúc này, Lâm Hữu Tà đang đứng trước cửa một tiểu viện lụi bại tại một tòa thành nhỏ ở phía bắc của Phụng Tiên quận, phía sau là một nhóm bộ đầu thanh bài lục phẩm, bọn họ nhanh chóng tản ra xung quanh, bao vây toàn bộ tiểu viện này, trong số đó còn có một bộ đầu ngũ phẩm tu vi Nội Phủ cảnh hàng thật giá thật ngang hàng với nàng.
Đúng vậy, thần bộ Lâm Hữu Tà đại danh đỉnh đỉnh là một nữ nhân. Lâm gia đời đời đều sống hết mình vì pháp luật, tam đại đơn truyền tới tận bây giờ cũng chỉ còn lại một khuê nữ.
Vốn tưởng rằng nghề tổ truyền cứ thể bị đứt đoạn, lại không nghĩ tới Lâm Hữu Tà trò giỏi hơn thầy.
“Lâm bộ đầu, ngươi xác định nghi phạm ở bên trong sao?”
Bộ đầu Nội Phủ cảnh bên cạnh nàng là một nam tử trung niên nét mặt uy nghiêm, lúc này, đối phương không nhịn được hỏi: “Nhiều ngày như vậy trôi qua rồi, nếu như vẫn không tìm ra hung thủ thì tất cả chúng ta đều phải chịu liên lụy.”
Vụ án bọn họ tra lần này là vụ toàn tộc Trương thị của Phụng Tiên quận bị giết sạch.
Tất nhiên, không phải ai tại Phụng Tiên quận này cũng có thể mời được hai vị bộ đầu thanh bài ngũ phẩm tới đây điều tra và giải quyết vụ án.
Người thật sự bỏ công sức ra là thập nhất hoàng tử, Khương Vô Kỳ, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng hành sự oai vệ nghiêm nghị giống với hoàng đế hiện tại nhất.
Mục đích hắn đốc thục vụ án Phụng Tiên quận này không đơn giản chỉ là vì mượn sức của Trương Vịnh, hắn chủ yếu muốn mượn việc này để bày tỏ thái độ rằng hoàng triều Khương thị tuyệt đối không có ý diệt trừ công thần. Nếu như chuyện này làm tốt thì không những danh tiếng của cá nhân hắn tăng cao mà còn có thể nâng cao tầm ảnh hưởng của toàn bộ hoàng thất, một mũi tên trúng hai đích.
Lâm Hữu Tà đội một chiếc khăn trùm đầu màu xanh lơ, khoang tay đứng thẳng người, trông rất giống như một thanh niên phóng khoáng. Nàng nghe bộ đầu kia nói vậy thì đáp:
“Trận hình bố trí ổn hết chưa? Xác định khi chiến đấu sẽ không lan ra khu vực xung quanh sao?”
“Không có vấn đề gì.”
Nàng nhàn nhạt đáp:
“Vậy thì xông vào bắt người.”
Lời này vừa ra, nam tử trung niên thẳng tay dùng một đao phá cửa không chút do dự nào, toàn bộ tiểu viện lập tức bị xẻ thành hai mảnh, bắt đầu từ cửa viện.
Cửa nát phòng tan, bụi bay mù mịt.
Rất nhiều bộ đầu thanh bài dũng mãnh xông vào, nhưng bọn họ chỉ thấy có một người đang khoanh chân ngồi ngay ngắn giữa tiểu viện lụi bại, trên mặt người đó phủ kín các vết sẹo, vô cùng xấu xí đáng sợ. Đối phương che giấu hơi thở của mình, nhưng bất ngờ là tu vi của người đó cũng là Nội Phủ cảnh.
Đối phương cứ ngồi như thế, lẳng lặng nhìn ra ngoài viện.
“Lâm Hữu Tà quả nhiên danh bất hư truyền, vẫn bị các ngươi tìm ra rồi a…”
Âm thanh của gã cũng rất kỳ quái, vừa thô ráp lại khàn khàn, giọng điệu bình thản không chút gợn sóng, hoàn toàn không nghe ra âm sắc vốn có.
“Tội gì?”
Lâm Hữu Tà hỏi.
Nhưng nàng không nhận được đáp án, vì người này đã nổ banh xác ngay trước mặt bộ đầu thanh bài!
Đường đường một cường giả Nội Phủ cảnh, hoàn toàn có thể cai trị một thành, đặt ở đâu cũng là sự tồn tại hào kiệt một phương, nhưng lại lựa chọn tự bạo mà chết ngay khi bị bộ đầu tìm đến nơi, dù là bộ đầu thanh bài đã gặp qua nhiều việc thì cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bộ đầu Nội Phủ cảnh nghiêm mặt hỏi.
“Thu dọn thi thể của hắn lại đưa cho đứa bé của Phụng Tiên Trương thị kia đi. Vụ án này đã kết.”
Lâm Hữu Tà thở dài một hơi: “Hắn chính là hung thủ đã đồ sát toàn bộ Phụng Tiên Trương thị.”
“Nhưng…” Bộ đầu Nội Phủ cảnh hỏi: “Vì cái gì chứ?”
Lâm Hữu Tà lắc đầu sau đó xoay người rời đi.
“Ta chỉ phụ trách tìm hung thủ, không tìm nguyên nhân ẩn giấu đằng sau.”
Dương quốc, Nhật Chiếu quận, Gia thành.
Gia tộc Trọng Huyền nắm giữ mạch khoáng thiên thanh thạch tọa lạc tại thành này.
Trước khi bước vào Dương Quốc, Khương Vọng cũng đã cho xa phu của Trọng Huyền thị trở về. Hắn không muốn dùng thân phận sứ giả của Trọng Huyền thị để bước vào Gia thành, ngoại trừ sự thái bình giả tạo bày vẻ bên ngoài thì cũng chả nhìn thấy được gì.
Tình thế của Dương quốc không khác Trang quốc là bao, cũng là hung thú hoành hành khắp nơi. Tất cả các thành trong quốc nội đều được nối với nhau bằng quan đạo, trên quan đạo khắc đầy ấn pháp của Khu Thú trận, mỗi ấn cách nhau một khoảng nhất định, vùng hoang vu bên ngoài cũng toàn là nơi nguy hiểm.
Khương Vọng dừng lại tại một ngọn núi nhỏ hoang vu.
Lúc trước, khi tu vi của hắn vẫn còn là Du Mạch cảnh thì đã có thể đi qua đi lại giữa đám hung thú. Bây giờ, dựa vào thực lực của hắn mà nói, chỉ cần không bị quá nhiều hung thú vây giết thì gần như sẽ không có chút nguy hiểm nào.
Cái gọi là nơi nguy hiểm cũng chỉ là dành cho những người bình thường mà thôi.
Thứ khiến người khác chú ý tới hắn nhất hẳn là đầu tóc bạc khi còn thiếu niên này. Là nước phụ thuộc của Tề quốc, rất có khả năng phía Dương quốc sẽ quan tâm tới chuyện Thiên Phủ Bí Cảnh nhiều hơn, ước chừng sẽ có không ít người đoán được lai lịch của hắn dựa vào đầu tóc bạc này, từ đó hiểu rõ ý đồ của hắn.
Trước khi kế hoạch chính thức bắt đầu, hắn cần phải che giấu kỹ càng.
Hiện tại Khương Vọng có một viên Dưỡng Niên đan giúp tăng thêm một năm tuổi thọ cùng với một quả Thọ giúp tăng mười năm tuổi thọ. Sở dĩ hắn vẫn chưa dùng chúng là vì hắn muốn tiếp tục cảm nhận trạng thái già cả này, từ đó thúc đẩy hắn hoàn thành kiếm cuối cùng của Tam Đại Kiếm Thức.
Nếu như không thể thoát khỏi sự già cả thì hắn phải lợi dụng trạng thái này thật tốt.
Hiện tại, Khương Vọng cảm giác bản thân đã có thể tùy ý phóng ra một kiếm kia, vậy nên hắn không cần phải tiếp tục ức chế nữa.
Đầu tiên là nuốt Dưỡng Niên đan.
Đan được này được điều chế từ mai rùa của hộ quốc thánh thú Hữu quốc sau khi nghiền thành bột phấn. Chiến lực của con cự thú kia đã chạm vào ngưỡng Động Chân cảnh, có thể nói toàn thân đều là bảo vật.
Tất nhiên, quốc sư Hữu quốc Triệu Thương sở hữu Dưỡng Niên đan có hiệu quả tốt hơn viên đan dược của Khương Vọng, nhưng Khương Vọng lại không thèm quan tâm.
Dưỡng Niên đan không có mùi vị gì, sau khi nuốt vào thì lại truyền tới cảm giác ấm áp, nhưng chỉ trong chốc lát đã kết thúc.
Sau đó Khương Vọng lại dùng tiếp quả Thọ còn lại. Quả Thọ vừa vào miệng đã tan, mát lành ngon ngọt, từ miệng lan ra khắp người, hòa vào máu tủy.
Thậm chí Khương Vọng có thể cảm nhận được rất rõ năng lượng cùng tinh thần của bản thân đã hoàn toàn khôi phục.
Vốn dĩ thực lực tăng lên sẽ khiến tuổi thọ dài ra, nay lại có Dưỡng Niên đan cùng với quả Thọ bồi bổ, so sánh với trước khi hắn sử dụng Bạch Cốt độn pháp thì tuổi thọ cũng không kém là bao.
Đương nhiên, điều tiếc nuối là nếu như hắn lại ăn thêm một viên Dưỡng Niên đan cùng quả Thọ có cùng hiệu quả thì sẽ chẳng có tí tác dụng nào.
Đúng lúc này, Khương Vọng cảm thấy da đầu của hắn hơi ngứa, hắn đơn giản thò tay lên chải xuống, hủy diệt một đầu tóc bạc trước đây.
Một cái gương nước ngưng đọng trước mặt hắn, Khương Vọng tận mắt nhìn thấy bản thân biến thành một tiểu đầu trọc thanh tú, sau đó trên đầu trọc dần mọc ra rất nhiều tóc đen. Đám tóc đen đó nhanh chóng dài ra, dài đến mang tai mới dừng lại.
Tuy rằng mái tóc hiện tại không dài như trước đây nhưng vẫn có thể búi lên được thành kiểu tóc Đạo gia.
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không búi kiểu tóc đó.
Dù sao hắn cũng không hề có lòng trung thành với Trang quốc, với đạo môn.
Hắn tùy tiện cột tóc lại, quần áo lúc này của hắn rất tầm thường, bên hông đeo trường kiếm, khống chế đạo nguyên đang dao động, tùy ý bước đi trên quan đạo, thoạt nhìn cũng không khác gì so với những thiếu niên tầm thường kia.
Ngoại trừ một trái tim quá mức nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận