Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1316: Bữa ăn chính

Dư Bắc Đấu đang bận rộn trấn áp Huyết Ma Thân ở Dẫn Quang thành.
Khương Vọng đem Xuẩn Hôi rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên.
Còn Trọng Huyền Thắng đang ở Thanh Dương trấn, tức sùi bọt mép vì hộ thân phù mà Dư Bắc Đấu để lại cho Khương Vọng.
Ngón tay mập mạp của gã gần như sắp chọc vào mặt Trương Vệ Vũ: “Ngươi tính sao đây, ta nói cho ngươi biết, tuyệt đối không thể cho qua! Nhất định phải bồi thường! Ngươi có biết hộ thân phù của Dư Bắc Đấu quý giá như thế nào không? Khương Vọng huynh đệ của ta tư chất ngút trời, tài năng vô song mới xứng đáng với báu vật này. Dư Bắc Đấu sao có thể đưa cho người bình thường được? Hôm nay có ai cầu xin cũng vô ích. Nếu ngươi không đền, ta sẽ đi tìm Trần đại phu để đòi, đòi Trần đại phu còn không được, ta sẽ đến trước mặt bệ hạ kiện ngươi!”
Trương Vệ Vũ biết loại chuyện tìm đến chỗ Triều nghị đại phu Trần Phù để đòi nợ... Tên mập này thực sự có thể sẽ làm.
Loại việc tìm chỗ chết thế này, nếu như y làm thì sẽ đánh cược tiền đồ cả đời mình. Còn con cháu thế gia xuất thân từ danh môn cao quý như Trọng Huyền Thắng thì nhiều lắm cũng chỉ bị nói một tiếng lỗ mãng.
Vì vậy Trọng Huyền Thắng có thể dùng xuất thân của mình như một loại vũ khí, nhưng y phải nghiêm túc đối đãi.
Thế giới vốn dĩ không công bằng.
Tề quốc đã tồn tại quá lâu, những tam công cửu khanh nhiều đời nối tiếp nhau kia đã dùng năm tháng để xây dựng ra khoảng cách này.
Một người xuất thân bình thường như y phải nỗ lực gấp nhiều lần mới có thể leo lên một vị trí tương đương, mới có thể vào lúc này, trong chuyện này, tranh chấp với bọn họ.
Y lạnh lùng đáp: “Chuyện ta làm thì ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Nói với ta cũng vô ích!” Trọng Huyền Thắng xua tay mập mạp: “Lấy tiền mới là chân lý!”
Gã xòe năm ngón tay ra trước mặt Trương Vệ Vũ, vô cùng ngang ngược: “Bồi thường tiền!”
Trương Vệ Vũ vẫn lạnh lùng: “Ta không có nhiều tiền như vậy.”
“Không có tiền mà còn kiêu ngạo như vậy sao?” Giọng Trọng Huyền Thắng đột ngột cao lên: “Trương Vệ Vũ ơi Trương Vệ Vũ, ngươi làm sao vậy? Đường đường là Lại bộ lang trung Tứ phẩm, có mấy nghìn nguyên thạch mà cũng không lấy ra được?”
“Bản quan giữ mình trong sạch liêm khiết.” Trương Vệ Vũ dừng lại một chút, sau đó nói: “Thứ đó không đáng nhiều tiền như thế.”
Trọng Huyền Thắng cố gắng mở to hai mắt, tràn đầy kinh hãi: “Đó là tâm huyết của Dư Bắc Đấu tặng cho huynh đệ của ta! Dư Bắc Đấu là người như thế nào, ngươi còn không biết hay sao? So với Trần Phù đại phu chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn! Thử hỏi nếu đồ vật yêu thích của Trần Phù đại phu bị phá hủy thì ba nghìn viên nguyên thạch có giải quyết được vấn đề này không?”
“Làm người phải chịu trách nhiệm đó Trương Vệ Vũ!” Trọng Huyền Thắng đau lòng nói: “Mấy tháng trước, Khương Vọng huynh đệ của ta tu luyện trong Mê giới, không cẩn thận làm hỏng một chiếc Chước Nhật Phi Chu của Dương cốc. Ta đến mắt cũng không thèm chớp, thay hắn bồi thường ba nghìn nguyên thạch ngay tại chỗ! Cái gì gọi là thể diện? Đây chính là thể diện! Trương Vệ Vũ, dù sao ngươi cũng là nhân vật có mặt mũi, vậy mà cứ lần lữa không chịu trả, thật đáng thất vọng!”
Trương Vệ Vũ hiểu ra, Trọng Huyền Thắng đâu phải đang đòi nợ, mà là muốn mượn cớ hộ thân phù bị hủy để triệt để quấy nhiễu cuộc điều tra lần này.
Hộ thân phù quả thực đã bị hủy trong tay y, điều này y không thể phủ nhận.
Tất nhiên y cũng có thể đổ mọi trách nhiệm cho binh lính tìm thấy hộ thân phù kia, nói rằng mình chỉ tìm bằng chứng phạm tội, không tìm bảo bối. Nếu chuyện “đổ trách nhiệm” này thành công, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Nhưng người có tầm nhìn sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy.
Y hít sâu một hơi, y đã đổ quá nhiều công sức, tài nguyên cho cuộc điều tra này, tuyệt đối không thể đứt gánh giữa đường.
“Ba ngàn nguyên thạch đúng không?” Trương Vệ Vũ nói: “Ta sẽ bồi thường, sau khi về Lâm Truy sẽ trả cho ngươi. Bây giờ bản quan còn phải tiếp tục xử án, ngươi còn muốn đi theo không?”
Trọng Huyền Thắng bình chân như vại: “Đi chứ, tại sao không đi? Ngươi thừa cơ bỏ chạy thì sao?”
“Được thôi.” Trương Vệ Vũ nhìn quanh một vòng: “Tất cả người trong đại sảnh đi theo ta!”
“Tất cả người trong đại sảnh” bao gồm Mã Hùng, Trọng Huyền Thắng và thuộc hạ của gã, cũng bao gồm cả những người lúc trước bị cấm túc trong Thanh Dương trấn.
Tất nhiên binh lính sẽ nghiêm chỉnh chấp hành.
Tất cả mọi người ở Thanh Dương trấn đều có chút kinh ngạc.
Trương Vệ Vũ đi trước dẫn đầu, Trọng Huyền Thắng ung dung nhàn nhã đi theo sau, Thập Tứ lặng lẽ theo sát bên cạnh.
Mã Hùng cứ như cô hồn dã quỷ, luôn đứng ngoài cuộc.
Các binh sĩ của Trảm Vũ quân vây quanh người của Thanh Dương trấn. Tất nhiên, ba vị tu sĩ siêu phàm Độc Cô Tiểu, Phạm Thanh Thanh, Trương Hải là được chú ý nhiều nhất.
“Nhất định là ngươi rất tò mò.” Trương Vệ Vũ vừa đi vừa nói: “Điều tra lâu như vậy mà không có điểm đột phá nào, tại sao ta lại không sốt ruột?”
Y không muốn đợi có những thu hoạch khác mà quyết định thu lưới.
Lúc này, ở trước mặt Trọng Huyền Thắng, y dường như muốn bộc lộ một ham muốn gì đó, đó là cảm giác sau khi đã tính toán kỹ càng tất cả mọi thứ, muốn trút giận cho bản thân mình.
“Ta chỉ tò mò không biết ngươi sẽ mất bao lâu để thu thập ba nghìn nguyên thạch.” Trọng Huyền Thắng cười nói: “Ngươi vội hay không vội thì liên quan gì tới ta?”
Trương Vệ Vũ không nói gì, nghiến răng đi về phía trước.
Y dường như có một mục tiêu rất rõ ràng, trên đường đi không hề dừng lại.
Dưới sự chỉ đạo của y, đoàn người dần dần rời khỏi thị trấn, đi dọc theo quan đạo mới được tu sửa.
Quan đạo này uốn khúc quanh co, tách ra khỏi đường chính, kéo dài về hướng dân cư thưa thớt.
Hướng đó đang chỉ...
Đó là núi Phủ Trữ!
Nói ra cũng thật mỉa mai, lúc trước Khương Vọng mời Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh nghe Chính Âm, còn để Lệ Hữu Cứu đặt tên cho ngọn núi có Chính Thanh Điện, trở thành một phần tình nghĩa.
Khương Vọng bị mắc bẫy ở Chiếu Hành thành, phần giao tình này cũng là một trong số những nguyên nhân.
Mà hiện tại Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh lại là hai kẻ đã buộc Khương Vọng phải rời khỏi Tề quốc !
Hai chữ “Phủ Trữ” này đúng là phiền phức.
Là một thanh bài bổ đầu có thâm niên, mặc dù Mã Hùng không bao giờ theo phe nào, nhưng gã cũng không buông lỏng quan sát. Gã chú ý khi đoàn người tiến về phía trước, trong mắt Phạm Thanh Thanh của Thanh Dương trấn vốn luôn giữa thái độ thờ ơ lạnh nhạt lại có chút hoảng loạn.
Cả biểu cảm Độc Cô Tiểu luôn trung thành bảo vệ chủ nhân kia cũng có chút thấp thỏm.
Trong lòng gã khẽ động, mới biết “bữa chính” này là ở núi Phủ Trữ.
Những giao chiến minh tranh ám đấu trong trấn này, chẳng qua cũng chỉ là món khai vị mà thôi.
Có gì ở núi Phủ Trữ này?
Đây là một câu hỏi đột nhiên đè nặng lên tâm trí của nhiều người.
Chính Thanh Điện tao nhã cổ kính kia xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Trương Vệ Vũ mỉm cười.
Y không khỏi nhìn về phía Trọng Huyền Thắng: “Rõ ràng ta có được tình báo chính xác liên quan đến Bình Đẳng quốc, nhưng khi ta tìm kiếm tại nơi mà tình báo nhắc đến thì ba lần đều thất bại. Nhất định ngươi rất đắc ý phải không? Cảm thấy đã thành công lừa gạt ta đúng không?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Trọng Huyền Thắng nghiêm túc nhìn y: “Huynh đệ, vì ba nghìn nguyên thạch mà giả khùng giả điên như vậy, không đáng đâu.”
Mã Hùng vẫn biết lúc đầu Trương Vệ Vũ đích thân tìm kiếm ở Thanh Dương trấn, Trọng Huyền Thắng đã theo sát, hai người bọn họ nhìn như có vẻ đang nói đùa, nhưng thực ra không ngừng đối đầu. Mãi đến bây giờ gã mới hiểu gốc rễ của cuộc đối đầu giữa hai người lúc đó là gì.
Trước đây, dường như Trọng Huyền Thắng luôn chiếm ưu thế. Lẽ nào cung điện trước mặt là cơ hội trở mình của Trương Vệ Vũ?
Đối mặt với kỹ năng mắng người của Trọng Huyền Thắng, lần này Trương Vệ Vũ không hề tức giận, mà bước về phía trước đẩy cửa Chính Thanh Điện ra, vô cùng tự tin nói: “Đến đây! Đến đây xem kỹ Chính Thanh Điện, xem ngươi uốn lưỡi ba tấc, có thể đứng trước mặt nhiều người như vậy đổi trắng thay đen hay không!”
Biểu cảm trên mặt Trọng Huyền Thắng là biểu cảm “có phải ngươi bệnh rồi hay không”: “Ngươi muốn ta xem cái gì? Cáo trạng Khương Vọng tham ô hàng vạn, xây đại điện xa hoa này hả? Ngươi có biết một năm Đức Thịnh Thương Hội kiếm tiền bao nhiêu không, có biết mỗi ngày Thái Hư Giác Lâu kiếm tiền bao nhiêu không? Đừng có dùng cái bàn tính rách nát nghèo khổ của ngươi đi tính toán thu nhập của người khác!”
“Vậy sao!"
Trương Vệ Vũ cười lạnh, bước vào trong Chính Thanh Điện, đôi mắt như điện nhìn khắp xung quanh.
Trong chốc lát, y bước thẳng đến hai ghế ngồi trong điện, đi đến hàng ghế thứ ba bên trái, vỗ vào tay vịn của ghế!
Tay vịn hình trụ này thực ra bị rỗng, hoặc là có cơ quan, Trương Vệ Vũ lười quan tâm đến cơ quan, trực tiếp dùng một chưởng đập vỡ.
Trong số vụn gỗ rơi như mưa, y với tay rút ra một tấm da dê.
“Mã bổ đầu!”
Trương Vệ Vũ bước tới nói: “Dùng ánh mắt chuyên môn Thanh bài bổ đầu của ngươi, giúp ta xem kỹ đây là cái gì?”
Y cầm tấm da dê trong tay đưa đến trước mặt Mã Hùng.
Mã Hùng vừa nhìn là phát hiện ra, đó là bản đồ bố trí lực lượng siêu phàm canh phòng của Nhật Chiếu quận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận