Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1497: Gió lốc (6)

Khương Vọng chém ra một kiếm này, vốn chính là bắt chước một kiếm kia. Kỹ thuật tuy chưa được đẹp, nhưng cũng họa ra được mấy phần. Đương nhiên chủ yếu là lực... tinh lực khủng bố bảo vệ chặt chẽ quanh người hắn, đưa hắn một đường đưa về hiện thực kia, đã được hắn dồn hết vào một kiếm này.
Đây là một kiếm như thế nào?
Như tinh hà rơi xuống nhân gian.
Mọi âm thanh bị chôn vùi, binh sát bị cuốn văng, trường kiếm bị khuấy vỡ...
Trần Toán ngã xuống đất, tay chỉ còn cầm một cái chuôi kiếm, quanh mình là một vòng thi thể!
Mọi chém giết trên chiến trường đều dừng lại, bốn phía trầm mặc.
Cuộc chiến khảo nghiệm thiên kiêu trẻ tuổi của hai nước đại bá chủ luôn được khống chế trong một phạm vi nhất định, không cho phép cấp lực Thần Lâm được tham dự.
Nhưng một kiếm Khương Vọng chém ra này...
Phải đánh như thế nào?
Ai có khả năng tiếp được?
Trừ phi tập hợp hết đại quân của Cảnh quốc, kết thành phương trận, nhưng Tề quốc nhiều người như vậy, chẳng lẽ đứng im nhìn cho ngươi làm?
Sức mạnh này đã đánh vỡ sự thăng bằng của chiến trường Tề Cảnh!
Chiến tranh cấp độ siêu phàm, có lúc được quyết định chỉ bằng sức lực siêu phàm, bản thân quân trận cũng chỉ là một loại sức mạnh siêu phàm được nhiều người tạo thành!
Khương Vọng thế này thật đáng sợ!
Chỉ một kiếm đã dùng hết tất cả tinh lực Ngọc Hành Tinh Quân cấp để đưa hắn về hiện thực, phá hủy cả ba món bí bảo mới giữ được mạng cho Trần Toán... Khương Vọng dưới trạng thái Kiếm Tiên Nhân vô cùng sắc bén: "Trọng Huyền Thắng từng nói với ta, vì để giữ mặt mũi cho Cảnh quốc các ngươi, nên lúc nào cũng phải khống chế phạm vi và mức độ của cuộc chiến. Cuộc chiến tranh này, thiên kiêu Cảnh quốc các ngươi, không nên chết quá ba người."
"Ta hiểu ý này là... Ta có thể giết ba người."
Hắn đứng thẳng trên không trung, ánh mắt tùy ý quét qua phương trận Cảnh quốc, hỏi: "Như vậy, còn hai người nữa, ai muốn chết?"
Binh sát hóa hình đã tiêu tán.
Chiến trường một trăm ngàn người yên lặng như tờ.
Mắt Khương Vọng quét đến đâu, người ở đó rùng mình rũ mắt!
Một màn này nếu truyền đi, sợ rằng có người sẽ nói "Thiên kiêu Cảnh quốc như mây, mà không dám đỡ một kiếm của Khương Thanh Dương."
"Giết ta."
Một giọng nói vang lên.
Trần Toán chống chuôi kiếm xuống đất, không buồn chùi vết máu ở khóe miệng, lảo đảo đứng dậy.
Hắn nhìn Khương Vọng: "Một kiếm vừa rồi, nếu ngươi còn xuất ra được, thì giết ta đi!"
Lại có một người, đạp không bay lên, hồ lô màu xanh bên hông lắc lư, mặt mang ý cười, đứng cao ngang bằng Khương Vọng: "Chiếu theo lời ngươi nói, ngươi còn giết được hai người nữa, vậy để lại một chỗ cho Từ Tam ta đi?"
Hắn vừa nói xong, lại có một giọng nói khác: "Khương Thanh Dương muốn tranh vô địch dưới Thần Lâm, ta đương nhiên phải hỗ trợ hết mình! Nào, tới, giết Bùi Hồng Cửu ta đi!"
"Giết ta!"
"Giết ta!"
"Giết ta!"
Nhất thời, thiên kiêu Cảnh quốc thi nhau lên tiếng, thi nhau muốn chết!
"Muốn chết không phải đơn giản à?" Trọng Huyền Thắng lắc mình hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa, sĩ khí trận doanh đối diện Cảnh quốc bỗng nhiên tăng vọt: "Tướng sĩ Đông vực ta, vô cùng nguyện ý tác thành cho các ngươi!"
Nhất thời, Bảo Bá Chiêu, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Vương Di Ngô... tất cả đều dẫn quân tràn tới.
"Nếu thật muốn chết, thì hôm nay giết hết!"
"Các ngươi muốn chết, nhưng có từng hỏi binh sĩ dưới quyền, họ có muốn chết hay không?"
Trận doanh Tề quốc lúc này, dù là người có quan hệ với Khương Vọng ra sao, có thù có oán, hay trước giờ luôn thân thiết, thì lúc này, ai cũng đi theo!
Khương Vọng đứng trên không, nhíu mày: "Từ Tam?"
Sương phi mở ra, bên trái phiết bên phải sổ, kiếm chữ ‘nhân’ rít lên bay ra.
Xuyên qua hoa đào đầy trời, chém Từ Tam rơi xuống đất.
Hỏi tiếp: "Bùi Hồng Cửu?"
Chuyển thân một kiếm vĩnh viễn tuyệt đỉnh, đánh bay hậu nhân danh môn Cảnh quốc bay hơn mười trượng, tóc tai xổ tung, trường đao đứt thành nhiều khúc.
"Dưới Ngoại Lâu, thì đừng tới nữa!"
"Xưa nay cầu sinh mới khó, muốn chết thì dễ! Để hôm nay ta giết vài người có ý nghĩa!"
Mắt nhìn Trần Toán, kiếm chỉ Lâu Quân Lan!
Trần Toán yên lặng, Lâu Quân Lan không tiếng động.
Khương Vọng chém ra hai kiếm, thể hiện ưu thế vô địch của mình trên chiến trường, dùng sinh tử hỏi hai người Trần Toán, Lâu Quân Lan.
Có lẽ hai người này không hề thiếu dũng khí liều mạng, nhưng họ biết rất rõ… không thể vãn hồi.
Nên họ yên lặng.
Thế là, tất cả mọi người đều hiểu, trận chiến này đã kết thúc.
Trọng Huyền Thắng ngẩng đầu nhìn sắc trời, mới biết chẳng biết lúc nào, tinh quang đã rút đi...
Trời đã sáng!
Tượng quốc Vạn Hòa miếu.
Khương Mộng Hùng cong khóe môi, chỉ chỉ chung trà trước mặt: "Trà sắp lạnh rồi."
Thống soái Đấu Ách quân Cảnh quốc Vu Khuyết yên lặng hồi lâu, bưng chung trà lên, gạt nắp, uống một hớp.
Sau đó đặt chung trà xuống, xoay người rời khỏi.
Chỗ này đã đổi chủ nhân!
Tinh Nguyệt Nguyên chiến trường, trận doanh Cảnh quốc bắt đầu lui binh.
Không thể không nói, thiên kiêu Cảnh quốc không phải hạng thường, cho dù vào thời khắc ủ rũ này, vẫn giữ vững phương trận nguyên vẹn ở mức độ tốt nhất, mặc dù thắng bại đã định, nhưng vẫn giữ khuyên khả năng lúc nào cũng có thể phản kích.
Đương nhiên, là không tồn tại khả năng này.
Tề quốc đã bày trận đợi sẵn, không hề thả lỏng,
Nếu thật sự là chiến tranh toàn diện, tất nhiên sẽ không cho phép họ thoải mái rút lui như vậy.
Nhưng chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên này, mục đích đã hoàn thành rồi, không cần phải làm cái việc truy kích vô vị...
Có giết nhiều quân địch thêm nữa, thì cũng đều là binh sĩ Tượng quốc, không gây thương tổn gì được cho Cảnh quốc.
Mọi việc đã kết thúc.
Chấm dứt vũng lầy ác mộng đầy máu thịt này.
Trên tướng đài cao cao, Binh Mã đại nguyên soái Húc quốc Phương Hựu im lặng rất lâu.
Chiến tranh thắng lợi, nhưng trong lòng ông không hề thấy vui.
Lẽ ra ông phải hoan hô, nhưng ông lại không hề có cảm xúc đó.
Hoàn toàn không có, nhưng ông vẫn vung cao cánh tay quát to: "Vạn thắng!"
Đây là việc mà ông, Húc quốc Binh Mã Đại nguyên soái có thể làm được.
Thật sự là một hình ảnh quá khó để hình dung.
Dưới tướng đài cao, là đội nghĩ tinh nhuệ, bày trận tề chỉnh, là lãnh đạo của cuộc thắng lợi.
Trên tướng đài cao, là Thống soái trên danh nghĩa của cuộc chiến, sau lưng ông mặt trời đang nhú lên, chiếu vạn dặm biển mây một mảnh đỏ.
Khi giọng của ông vang lên.
Một trăm, một ngàn, mười ngàn... Mấy trăm ngàn âm thanh cùng hô theo: "Vạn thắng!"
Chúng thiên kiêu Tề quốc mặc dù không coi Phương Hựu ra gì, nhưng vào lúc này, cũng không kiềm chế được cảm xúc.
Đây là thắng lợi sao nỗ lực chiến đấu của họ!
Là thắng lợi của Tề quốc trước Cảnh quốc!
Hỏi khắp thiên hạ, ai dám nói chắc chắn đánh thắng Cảnh quốc? Dù chỉ là một cuộc chiến tranh cục bộ?
Họ đã làm được.
Người Tề quốc đã làm được.
Người Đông vực đã làm được!
Cảm xúc sôi sục đó, khi Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng xuất hiện, đã sôi lên đến điểm cao nhất.
Người không biết từ nơi nào tới, chỉ bước ra một bước, đã xuất hiện trước tầm mắt mọi người, bóng dáng ông ta, cứ như từ trong mặt trời bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận